Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:41:50
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Mọi đều Kỷ đại tiểu thư với ánh mắt đồng cảm. Đây chuyện lành gì.

Chưa đến việc hai vị đều thê thành đàn, con cái đề huề, chỉ riêng việc cầu hôn xuyên quốc gia bình thường .

Họ thiếu phụ nữ, cũng từng gặp mặt Kỷ Trừng, tại tới cầu hôn?

Hơn nữa, hai đàn ông quyền lực cùng lúc cầu hôn, động cơ phía thật khiến bất an.

Kỷ Trừng lòng rối như tơ vò, trán lấm tấm mồ hôi.

Kỷ phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, sợ con cướp mất, nhưng sắc mặt bà còn tái nhợt hơn cả con, trông như sắp ngất xỉu.

Mộc Vãn Tình khẽ nhíu mày, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Cầu hôn là giả, quấy đục nước là thật.

Nếu thể khiến triều đình nghi kỵ, cục diện Tây Lương rơi hỗn loạn thì càng .

đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện?

Thời gian còn trùng khớp một cách xảo diệu, sớm muộn, ngay đúng ngày lễ cập kê của Kỷ Trừng.

Nếu bảo nội ứng, đ.á.n.h c.h.ế.t nàng cũng tin.

Tiếc là Đỗ Thiếu Huyên xử lý xong vụ án việc gấp về Lương Thành ngay, nếu ở đây thì còn thể dò la tình hình.

Sở Vương  thản nhiên quét mắt quanh, ánh mắt lướt qua từng . Ai trúng đều cúi đầu né tránh, ánh mắt chút đáng sợ, nhất đừng để chú ý.

Cuối cùng, tầm mắt dừng bóng mặc áo đỏ thẫm. Đây chắc là Kỷ đại tiểu thư? Tướng mạo cũng , phóng khoáng sáng sủa... tàm tạm thôi, tuy sánh bằng những vũ cơ tuyệt sắc bên cạnh .

Ủa, thiếu nữ áo tím bên cạnh nàng là ai? Khí chất trác tuyệt, khiến chú ý.

“Kỷ đại nhân, là cầu hôn , phàm việc gì cũng thứ tự .”

Sứ giả Tây Vu vui, sức lý luận: “Không thể nào, Đại Vương của chúng sớm để mắt đến Kỷ đại tiểu thư, chỉ chờ nàng cập kê là cầu hôn ngay. Kỷ đại nhân, Đại Vương đặc biệt sai mang đến trấn phủ chi bảo để thể hiện thành ý.”

Hắn cẩn thận lấy một chiếc hộp gấm, bên trong là một bộ ly lưu ly, ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt.

Mọi vầng sáng xinh , hai mắt sáng rực. Đẹp quá, đây chính là bảo vật vô giá.

Chỉ Mộc Vãn Tình trợn mắt xem thường. Ly lưu ly , thứ đồ chơi cho nàng cũng chẳng thèm, thực dụng còn chật chỗ.

Kỷ Chỉ huy sứ nặng trĩu trong lòng. Ai đang tính kế ông đây? Cứ nhất quyết lôi ông vòng xoáy ?

“Đa tạ hai vị ưu ái, nhưng hôn sự của tiểu nữ sớm chủ trương...”

Gả là thể nào gả . Tướng lãnh biên quan mà kết thông gia với Vương gia nước khác, chán sống ?

Thuộc hạ của Sở Vương đợi ông hết giận dữ quát: “Đây là chê bai Vương gia nhà ?”

“Không dám, dám.” Kỷ Chỉ huy sứ rối bời, tình thế quá hỗn loạn khiến ông chút mờ mịt, .

Đang yên đang lành ngày vui đại hỷ, xảy chuyện loạn lạc thế ?

Mục đích thực sự của những kẻ là gì? Ông rõ điều đó.

Sở Vương lạnh, hùng hổ buông lời đe dọa: “Kỷ đại nhân, chỉ báo với ông một tiếng thôi. Việc liên quan đến tình hữu nghị hai nước, ông là thông minh, chắc sẽ kẻ phá hoại hòa bình nhỉ.”

Còn hữu nghị cái nỗi gì, chụp cái mũ to thế , định đè c.h.ế.t Kỷ gia ?

Sứ giả Tây Vu chịu thua kém: “Thật trùng hợp, khi Đại Vương nhà cũng như . Bằng giá đưa Kỷ đại tiểu thư về, nếu thì cứ chờ binh đao gặp .”

Lời , đủ thấy quyết tâm của họ kiên định đến mức nào.

Đáy lòng Kỷ Trừng dâng lên một luồng khí lạnh, run rẩy, môi trắng bệch, sợ hãi tột độ. Nàng tính kế .

Mộc Vãn Tình thấy thế, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, vỗ về lưng tiếng động. Đừng sợ, trời sập xuống cao chống đỡ.

Sở Vương vẻ nhất quyết đạt mục đích: “Hôn sự cứ quyết định như .”

Ngón tay chỉ về phía thiếu nữ áo tím linh động tinh nghịch . Ừm, đúng kiểu thích. “ , để nữ t.ử dắng ( theo của hồi môn) .”

Coi như mua một tặng một.

Mộc Vãn Tình vô tội cũng trúng đạn: ...

Nàng dễ nhịn, đương nhiên nổi đóa ngay: “Dắng ? Sở Vương mặt mũi lớn thật đấy, ngươi bao giờ soi gương ? Người trách ngươi, nhưng ngoài dọa của ngươi đấy.”

Sắc mặt Sở Vương trầm xuống: “Ngươi cái gì?”

Mộc Vãn Tình nhướng mày, bỗng nhiên lớn: “Phụt ha ha, đầu tiên Yến Vương Bắc Sở và Nam Viện Đại Vương Tây Vu tương ái tương sát (yêu lắm c.ắ.n đau) thế đấy. Ngươi nếu dám cưới khác, sẽ liều mạng tranh giành với ngươi, chỉ cầu ngươi thêm một . Thật là một mối tình buồn vui lẫn lộn nha.”

Mọi : ... Gì cơ? Đây là tin giật gân mà họ thể ?

Như một quả b.o.m tấn nổ tung giữa đám đông, Sở Vương chấn động đến mức đầu óc trống rỗng, mắt trợn tròn, thất thố chằm chằm Mộc Vãn Tình.

Nàng đang cái quái gì ? Hả?

Sứ giả Tây Vu tức đến giậm chân bình bịch: “Ngươi bậy bạ, đều là nam, nam...”

“Ai bảo giữa nam nhân tình yêu?” Mộc Vãn Tình trừng mắt, như đúng : “Chân ái phân biệt giới tính, tuổi tác, quốc tịch. Các ngươi là những kẻ thoát khỏi thú vui thấp kém, còn những bậc vương giả chơi chán , khác giới thỏa mãn nhu cầu của họ nữa, tiến hóa thành tình yêu đồng giới .”

Không cũng thành , để cả thế giới đến câu chuyện tình yêu cảm động của các ngươi .

Mẹ kiếp, dám bắt bà đây dắng , thì đừng trách bà khách sáo.

Mọi : ... Nghe cũng lý phết.

Đầu óc sứ giả Tây Vu ong ong, còn vẻ chắc chắn , gào lên khản cả giọng: “Không thể nào, ngươi thể bừa như thế?”

“Thấy , các ngươi hiểu, hiểu .” Mộc Vãn Tình mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chẳng ai là vô tội cả. “Cho nên các ngươi là cấp , họ là vương giả. Đẳng cấp khác , tầm khác , suy nghĩ đương nhiên cũng khác . thể hiểu , hơn nữa còn chân thành chúc phúc cho họ 'hoa hảo nguyệt viên', bên trọn đời.”

Mọi tẩy não càng cảm thấy lý. Những kẻ quyền quý đó thích chơi những trò khác , tìm kiếm kích thích mà.

Chỉ là... quái đản quá, thể nào chấp nhận nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-182.html.]

Mặt Yến Vương như bảng pha màu lật đổ, lúc xanh lúc trắng: “Ngươi... ngươi là ai?” Đây thể là quý nữ trong thành Cam Châu .

“Thanh Bình Hương chủ Mộc Vãn Tình.” Mộc Vãn Tình nghiêm mặt : “Dắng ? Ta thể , Yến Vương , mối tình thế tục dung tha ngài lạc lối, khiến đầu óc ngài còn tỉnh táo nữa .”

Một đòn thật mạnh, tàn nhẫn chuẩn xác, chụp cho Yến Vương cái mũ "lụy tình", giúp họ phát huy truyền thuyết tình yêu rộng rãi.

Yến Vương cảm thấy như nuốt ruồi, nuốt trôi mà nhổ cũng , thật đáng hận.

Hóa nàng chính là Thanh Bình Hương chủ trong truyền thuyết, xi măng và guồng nước đều do nàng .

Ánh mắt Mộc Vãn Tình đổi. Tốt, phụ nữ nhất định !

Sứ giả Tây Vu là tín của Nam Viện Đại Vương, chủ t.ử bôi nhọ thê t.h.ả.m thế , nếu truyền về thì xong đời.

Hắn tức vội: “Hóa là ngươi, con gái của một phạm quan ngã vũng bùn, dùng tà thuật gì mà phong thưởng. Trong xương tủy vẫn là thứ ti tiện vô cùng, ngươi xứng chuyện với .”

“Tà thuật?” Mộc Vãn Tình chống nạnh, hỏa lực khai, hung tàn vô cùng: “Ha hả, ngươi đến tà thuật là gì còn , chỉ sủa gâu gâu như chó. Cẩu nô tài, đồ ch.ó má, thứ rác rưởi chỉ xứng ăn phân chó.”

Những lời thô tục khiến sứ giả Tây Vu kích động mạnh: “Làm càn!”

“Đánh cho .” Mộc Vãn Tình phất tay.

Một bóng lướt qua. “Bốp bốp!”

Mặt sứ giả Tây Vu đ.á.n.h sưng vù. Hắn dám tin ôm mặt: “Mộc Vãn Tình, ngươi to gan thật, ngươi phạm sai lầm lớn đến mức nào ? Ngươi đây là gây chiến tranh giữa hai nước! Ngươi xong ! Cả nhà ngươi xong !”

Mọi kinh hãi thất sắc, thầm trách Mộc Vãn Tình nhẫn nhịn.

Mộc Vãn Tình lạnh: “Hòa bình bao giờ nhờ sự quỵ lụy, cúi đầu, cũng nhờ bán phụ nữ mà , mà là đ.á.n.h đấy.”

Đất nước hòa bình mấy chục năm nay kể từ khi lập quốc, nhờ chúng vẫy đuôi lấy lòng, mà là nhờ sức răn đe đ.á.n.h từ chiến trường Triều Tiên (đồ chua quốc).

Trận chiến đó thực chất là trận chiến lập quốc của chúng , qua đó xác định vị thế quân sự của đất nước trường quốc tế, và cũng đổi lấy cục diện hòa bình mấy chục năm nay.

Ánh mắt nàng sáng ngời, lời đanh thép: “Nếu quý quốc khơi mào chiến tranh , đầu tiên đăng ký tham chiến. Bảo vệ quốc gia là nghĩa vụ thể chối từ, nguyện đổ m.á.u nơi biên cương, vì Đại Tề mà dốc cạn giọt m.á.u cuối cùng, thề sống c.h.ế.t bảo vệ sự vẹn lãnh thổ của Đại Tề.”

Nhiệt huyết chỉ đàn ông mới , phụ nữ cũng .

Những lời lay động tâm can khiến vô xúc động dâng trào, sự hài lòng về những lời lung tung của nàng đó đều chuyển thành sự khâm phục.

Trung liệt vô song như , xứng đáng với vị trí Hương chủ do Hoàng thượng phong.

Yến Vương nàng chăm chú, ánh mắt kỳ lạ vô cùng, như thấy sinh vật lạ nào đó.

“Nói lắm.” Kỷ Chỉ huy sứ nàng với con mắt khác xưa. Nàng chỉ thông minh mà còn khí phách và lòng trung thành. “Hương chủ còn dám chiến trường, tướng sĩ chúng tự nhiên cũng sợ. Muốn chiến thì chiến!”

Thư Sách

“Muốn chiến thì chiến!”

“Muốn chiến thì chiến!” Người Đại Tề đều khơi dậy nhiệt huyết.

Tiếng hô xin chiến như sóng trào khiến sứ giả Tây Vu mặt cắt còn giọt máu. Chẳng những dọa sợ đám Đại Tề mà còn chọc giận họ.

Biết thế nào bây giờ? Cái nồi thể gánh!

Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, khô khốc nặn một câu: “Thanh Bình Hương chủ, tính khí cô nóng nảy quá, thế ...”

Hắn định đổ cái nồi gây tranh chấp lên đầu Mộc Vãn Tình.

“Đừng đ.á.n.h trống lảng.” Mộc Vãn Tình vạch trần ngay ý đồ của , dõng dạc tuyên bố: “Đứng đất Đại Tề thì tuân thủ quy tắc của Đại Tề, nếu thì đến mà về.”

Mặt sứ giả Tây Vu tái mét: “Ngươi đây là đe dọa!”

Mộc Vãn Tình chỗ dựa nên sợ gì cả, còn ngang ngược hơn : “ đấy, đang đe dọa ngươi đấy, thì nào? Đánh .”

“Ngươi...” Sứ giả Tây Vu thẹn quá hóa giận: “Ngươi đang phá hoại bang giao hai nước, hậu quả nghiêm trọng, ngươi chịu trách nhiệm về việc .”

“Ta dọa mà lớn lên . Đầu tiên, bang giao chứ, thứ đó ? Có ?” Công phu mồm mép của Mộc Vãn Tình thua kém bất kỳ ai. “Nếu thì các ngươi cũng sẽ mời mà đến, cưỡng ép cướp đoạt con dâu nhà , vô sỉ cực độ.”

Người thường cầu hôn còn đ.á.n.h tiếng , thiệp mời đến nhà bái phỏng, huống chi liên quan đến liên hôn hai nước, tự nhiên càng long trọng hơn.

bọn họ gì? Hành sự qua loa đến mức thể chấp nhận , cứ như là lâm thời nảy lòng tham.

mà, hai nhà cùng đến một lúc, ẩn tình phía thì ai tin?

Chuyện toát lên một vẻ kỳ quặc.

Sứ giả Tây Vu ngẩn : “Ngươi ý gì?”

“Nội ứng của ngươi cho ngươi ? Xem lòng riêng, hoặc là địa vị quá thấp?” Mộc Vãn Tình chợt nhớ một chuyện, nàng và Đỗ Thiếu Huyên dẹp yên phố phong nguyệt, động đến miếng bánh của nhiều .

Thanh lâu sòng bạc rồng rắn hỗn tạp, thám t.ử tai mắt của nước khác trộn trong đó, cũng vô tình nhổ tận gốc.

Ừm, chắc là tổn thất nặng nề lắm. Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến chuyện ?

Tâm niệm nàng xoay chuyển: “Vậy để cho các ngươi , Kỷ đại tiểu thư hôn ước với đại ca , các ngươi chậm một bước .”

Không lo chuyện khác, tiên giữ Kỷ Trừng .

“Thời buổi đồ đều dựa tranh đoạt, tay nhanh thì , tay chậm thì .” Mộc Vãn Tình chắp tay với hai nhóm , đắc ý dào dạt : “Xin nhé, đa tạ.”

Cả sảnh đường im phăng phắc, lặng ngắt như tờ.

Người nhà họ Kỷ cũng ngẩn . Gì cơ? Đại ca của Mộc Vãn Tình? Bọn họ còn từng gặp mặt mà?

họ cũng nhanh chóng phản ứng . Thế còn hơn gấp vạn gả cho Vương gia nước khác, cần kéo xuống nước, cũng cần cuốn vòng xoáy của ba nước.

Tâm trạng Kỷ Chỉ huy sứ phức tạp khó tả: “Yến Vương điện hạ, thật sự xin , tiểu nữ hứa gả cho , gái thờ hai chồng.”

Kỷ Trừng mím chặt môi.

Yến Vương chằm chằm Kỷ Chỉ huy sứ một lát, ngay đó dời tầm mắt khóa chặt Mộc Vãn Tình, ánh mắt âm trầm, đáng sợ như đang con mồi nhắm trúng.

Tố chất tâm lý của Mộc Vãn Tình cực kỳ vững vàng, mặc cho đ.á.n.h giá, thần sắc vẫn thản nhiên tự tại.

Bỗng nhiên, Yến Vương nở nụ quái dị: “Nàng hứa gả, thì ngươi điền chỗ trống đó .”

Toàn trường: ...

Mộc Vãn Tình: ... Cái đồ ch.ó c.h.ế.t ! Không sống nữa đúng ?

 

 

Loading...