Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:52:12
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình chỉ mà .
Từng chi tiết đều trong sự sắp xếp tỉ mỉ của nàng, tiết tấu và quy trình đều cân nhắc kỹ lưỡng, nàng thấu hiểu lòng đến tận cùng.
Có thể , bất cứ ai bước đều rơi tấm lưới khổng lồ mà nàng giăng sẵn, một ai thoát .
Kỷ Chỉ huy sứ thấy nàng cũng ép: "Ngươi mượn cớ bán guồng nước để bán những thứ khác chứ gì? Chậc chậc chậc, tất cả đều lừa."
Riêng tiền bán bánh kem và điểm tâm ngọt cũng đủ để ăn mấy đời hết.
"Không tiền, họ cũng chẳng gây sóng gió gì ." Mộc Vãn Tình lười biếng dựa ghế. "Tuy nhiên, vẫn cần quản lý nghiêm ngặt."
"Đương nhiên . Biển hiệu Sở quản lý chợ chung treo lên, ngươi dự định gì ?"
Mộc Vãn Tình chậm rãi đưa qua một tập tài liệu: "Đây là ý tưởng của về chợ chung. Ngài tìm cơ hội chuyện với họ, để ba bên cùng ký tên xác nhận."
Nàng quyền hành pháp, chữ ký của nàng hiệu lực.
Kỷ Chỉ huy sứ kỹ bản phương án một lượt, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng, kìm thứ hai, thứ ba, mỗi những cảm nhận khác .
"Mộc tiểu thư quả là thần nhân."
Nếu phương án thành công, thành Cam Châu mỗi năm sẽ thu mấy chục vạn lượng tiền thuế. Đối với một thành Cam Châu nghèo khó, đây là tin vui động trời.
"Chỉ là, hai nước cũng hưởng lợi lây."
Điều khiến chút vui.
"Thiên hạ hưng vong, bách tính đều khổ". Trong chiến tranh, khổ nhất vĩnh viễn là tầng lớp thấp nhất. Mộc Vãn Tình chính là hòa bình. (Chú 1)
"Cùng lợi mà. Có thể kiếm tiền đàng hoàng, cơm no áo ấm, ai còn mạo hiểm mạng sống đ.á.n.h trận? Đợi khi lợi ích từ cái chợ chung đủ lớn, sẽ khối liều mạng bảo vệ hòa bình biên giới."
Bản chất của chiến tranh là sự phân chia lợi ích. Các dân tộc phương Bắc thường xâm phạm biên giới mùa đông, cướp bóc điên cuồng bỏ chạy, chính là vì cái ăn, sống nổi nên mới cướp.
Hành vi trộm cướp chỉ hận thù giữa hai bên thêm sâu sắc.
Đứng ở góc độ dân tộc phương Bắc: Thà để khác c.h.ế.t đói còn hơn để c.h.ế.t đói, chẳng gì sai.
Đứng ở góc độ Đại Tề: Đó là lũ cướp xông nhà cướp bóc! Phải đ.á.n.h c.h.ế.t hết!
Mộc Vãn Tình là Đại Tề, đương nhiên bảo vệ lợi ích của bách tính Đại Tề.
"Chúng dùng bánh, muối ăn, tơ lụa, đồ sứ để đổi lấy lông cừu và các chế phẩm từ sữa bò, sữa dê. Bách tính của họ thấy lợi nhuận hậu hĩnh, tự nhiên sẽ nuôi nhiều bò dê, nuôi ngựa ắt sẽ ít , từ đó giảm vật tư chiến đấu của họ. Đây là điều thứ nhất."
"Thứ hai, cho tầng lớp thượng lưu xa xỉ vô độ, tham sống sợ c.h.ế.t. Còn tầng lớp thiếu cái ăn, trận chiến sẽ đ.á.n.h nổi. Dùng kinh tế để đạt mục đích chính trị, gọi là diễn biến hòa bình bằng kinh tế."
Bề tranh quyền đoạt lợi, liên tục phát động chiến tranh, nhưng dù là nước nào thì dân vẫn là khổ nhất.
Kỷ Chỉ huy sứ: ...
"Nếu ngươi là nam nhi, với tài năng của ngươi chắc chắn thể phong hầu bái tướng."
Mộc Vãn Tình ánh mắt lạnh lùng. Là nữ thì , nàng vẫn thể thi triển tài năng chính trị như thường.
Lần Kỷ phu nhân tâm phục khẩu phục, dọc đường khen ngợi ngớt, còn dặn dò con gái việc gì cũng Mộc Vãn Tình. Đừng tưởng là chị dâu trưởng mà đè đầu cưỡi cổ, nhân vật như ai áp chế nổi .
Kính trọng và yêu mến là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-193.html.]
Kỷ Trừng ngẩn ngơ, tâm trí vẫn còn đắm chìm trong buổi đấu giá . Thế nào là bày mưu lập kế, thế nào là đa mưu túc trí, chính là đây.
Thật trở thành như .
"Không khi thành ngoài việc nữa."
Kỷ phu nhân tức giận vỗ nhẹ tay con gái. Nhà nào mà chịu con dâu xuất đầu lộ diện? "Đừng hồ đồ. Làm vợ hiền, dâu thảo, mới là bổn phận của con."
Trong lòng Kỷ Trừng thoáng qua một tia thất vọng.
Những ngày tiếp theo, Mộc Vãn Tình giao bí phương cho những trúng đấu giá, còn đích dạy hai , đó lấy cớ mệt mỏi quá độ để đóng cửa từ chối tiếp khách.
Yến Vương đến thăm vài đều từ chối, tức ách nhưng gì nàng.
Quách Nhị thuận lợi: "Hương chủ, quả nhiên ngoài dự đoán của ngài, những thương nhân đó đều lén lút tìm đến . Theo ý ngài, chọn vài nhà để bán, đây là 200 vạn lượng bạc."
Số guồng nước bán cho Quách Nhị trong buổi đấu giá sang tay bán hết. Mua 10 vạn, bán 25 vạn, liên quan trực tiếp đến Mộc Vãn Tình, vi phạm ý chỉ của cấp , chẳng gì sai.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: "Ta cho giữ một bộ guồng nước cho , tự lấy ."
"Đa tạ." Quách Nhị cung kính dâng lên 20 vạn lượng bạc, nhưng Mộc Vãn Tình chỉ nhận một nửa.
Mọi việc đều tiến hành theo ý , nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giây phút thư giãn. "Giấy bút ."
Lập Xuân nhanh chóng mang giấy bút đến, cẩn thận mài mực. Càng chủ t.ử hành sự, nàng càng thấy chủ t.ử thâm sâu khó lường.
Mộc Vãn Tình cầm bút, một bức thư tràn đầy tình cảm chân thành, kể chi tiết việc trong buổi đấu giá hôm nay. Nàng còn đặc biệt nhấn mạnh rằng bộ tiền bán guồng nước đều quyên góp cho triều đình, nàng lấy một xu. "Lòng hướng về triều đình, luôn ghi nhớ ơn vua, đền đáp triều đình..." Cuối cùng nàng thêm một câu, vì đang ở Tây Lương, dựa sự bảo vệ của tướng sĩ biên quan, nên xin chỉ định tiền quyên góp cho tướng sĩ Tây Lương.
Đương nhiên, là quyên góp danh nghĩa của Hoàng thượng nhé, ý mua chuộc lòng quân .
Viết xong, niêm phong , bên ngoài phong bì đề dòng chữ: "Hoàng đế bệ hạ mở".
"Người , đưa bức thư và ngân phiếu đến tận tay Đỗ soái. Cứ bạc quyên góp cho Phủ Đô Tư Tây Lương quân tư."
Còn bức thư , tự nhiên là mượn tay Đỗ soái dâng lên quân vương.
Một loạt thao tác nhanh gọn, nàng thuận thế phủi sạch quan hệ, còn bán cái ân tình cho Đỗ soái.
Nàng xuống nghỉ ngơi, kịp chợp mắt thì nha bên ngoài gõ cửa nhẹ nhàng: "Tiểu thư, ngoại bang cầu kiến, là vật lạ dâng lên."
Người khác thì gặp, nhưng dâng đồ thì lúc nào cũng thể báo lên.
"Mời ." Mộc Vãn Tình bật dậy, bộ quần áo tiếp khách, chải một kiểu tóc đơn giản.
Hai thương nhân Hồ ( Hồ) bước , miệng xì xồ, hạ nhân tiếp đãi hiểu, chỉ dâng bánh lên hầu một bên.
Mộc Vãn Tình bước , mắt hai thương nhân Hồ sáng lên: "Hương chủ tôn quý, vui gặp ngài..."
Hai mũi cao mắt sâu, tóc xoăn màu nâu sẫm, đội mũ chóp nhọn. Mộc Vãn Tình quan sát một chút, thương nhân Hồ, chắc là Túc Đặc (Sogdian).
Họ tiếng Hán khá lưu loát. Mộc Vãn Tình một hồi ngắt lời: "Hai vị đồ gì trong tay?"
Thương nhân Hồ lấy hàng hóa của : "Đây là hương liệu từ Tây Vực, giá trị ngàn vàng, vô cùng quý hiếm."
Thư Sách