Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:01:31
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỷ Chỉ huy sứ cứ thế mà "bê nguyên xi", lời thoại đều do Mộc Vãn Tình soạn sẵn.
Ông thật sự rành về kinh tế, vốn là một kẻ thô kệch chỉ đ.á.n.h trận, múa đao múa kiếm mới là sở trường của ông.
“Nước Tề chúng xây một dãy nhà ở biên giới, đều thấy chứ? Hai nước các vị cũng thể xây mà, khéo tạo thành một khu đất hình tam giác, trở thành một cái chợ chung cố định, ngày nào cũng mở cửa, chẳng cần lo mưa nắng thất thường...”
Nghe ông , mới nhận dãy phố thương mại của Đại Tề xây dựng ở một vị trí vô cùng khéo léo.
Nếu chỉ một phía thì thấy , nhưng nếu Bắc Sở và Tây Vu cũng xây dựng tương tự thì sẽ tạo thành một hình tam giác, ở giữa một gian giao dịch khổng lồ.
Trước đây, hai nước cũng chẳng mặn mà gì với việc quản lý chợ chung, chỉ quy định cứ năm ngày mở chợ một , giao dịch thành công thì nộp thuế.
nộp thuế cho ai? Thuế suất mỗi nước mỗi khác, vô cùng hỗn loạn.
Kẻ đục nước béo cò thì nhiều, bóc lột từng tầng lớp, ba nước tranh cãi qua , quản lý lộn xộn, bòn rút bỏ túi riêng, tóm là sổ sách chẳng bao nhiêu tiền.
Hồ Đồ cau mày: “Chúng lợi lộc gì?”
“Chúng sẽ quản lý thống nhất. Đây là hai mươi điều quy tắc quản lý, thể xem qua.” Kỷ Chỉ huy sứ phát tài liệu cho . Ai nấy xem xong đều thấy quy tắc đặt chi tiết, cụ thể và công bằng.
Thư Sách
Ví dụ như, thiết lập hệ thống thu ngân chỉnh, quầy thu ngân do ba nước mỗi bên cử một giám sát lẫn . Tiền thu bỏ trực tiếp một chiếc hòm đặc chế, tối đến cùng mở đếm và chia ngay tại chỗ.
Hóa đơn lập thành năm bản, mỗi nước giữ một bản, hai bên mua bán mỗi bên giữ một bản. Trong tình huống như , khả năng gian lận hạn chế tối đa.
“Phàm là bán chợ chung giao dịch đều nộp phí thuê sạp theo định mức, chia ba hạng: thường thì hai mươi văn, thương nhân nhỏ lẻ hai lượng bạc, nhà giàu hai mươi lượng bạc.” Đây là phí cửa, cũng chẳng trông mong giàu từ khoản .
“Tất cả giao dịch đều thông qua quan phủ lập khế ước, trích một tỷ lệ thuế nhất định.” Đây mới là khoản thu chính.
“Đương nhiên, quan phủ chịu trách nhiệm đảm bảo an cho . Tại khu chợ chung tam giác , cấm dùng binh khí đ.á.n.h , cấm chơi phá hoại ẩu đả. Bất kể lai lịch, bối cảnh thế nào, chỉ cần ở đây là an . Nếu dám phạm tội tại đây sẽ chịu sự trừng phạt chung của cả ba nước. Mọi thấy thế nào?”
Làm ăn buôn bán mà, nhất định một môi trường yên .
Mọi đều dị nghị.
Kỷ Chỉ huy sứ khẽ gật đầu: “Khu chợ chung tam giác đặt tên là Chợ chung Hòa Bình, ý kiến gì chứ?”
“Là do Thanh Bình Hương chủ đặt ?”
“ .”
Mọi đều tỏ vẻ đồng ý, dù cũng chỉ là cái tên thôi mà.
Kỷ Chỉ huy sứ lúc mới chỉ tay về phía dãy phố thương mại xây dựng: “Dãy nhà của chúng sẽ bán các loại đồ ăn thức uống, chuyên cung cấp cho những buôn bán ở chợ chung. Đương nhiên, cũng hoan nghênh đặt hàng lượng lớn.”
Mắt sáng lên, cái đấy: “Đồ ăn ư? Do Thanh Bình Hương chủ ?”
“ , tộc nhân Mộc thị phụ trách mảng .” Kỷ Chỉ huy sứ thể thừa nhận, Mộc Vãn Tình là một quỷ tài. Nàng chí công vô tư, nhưng là ý tưởng, lý tưởng, cũng giới hạn và nguyên tắc.
Vừa mưu cầu phúc lợi cho quốc gia, đồng thời cũng quên kiếm lợi cho nhà .
“Cái coi như là việc ăn riêng của nàng ?” Yến Vương bình tĩnh ông. “Có lợi gì cho ông? Có lợi gì cho Đại Tề?”
“Một nửa lợi nhuận nộp thuế.” Đây là khoản lợi nhuận mà Kỷ Chỉ huy sứ đặt nhiều kỳ vọng, ẩm thực của tộc Mộc thị vốn tiếng.
Mọi liền tính toán, nên kiếm vài gian cố định nhỉ?
“Thế nửa nhà còn thì ? Định bán cho thuê?”
Kỷ Chỉ huy sứ mỉm : “Ba phần dùng để cho thuê, ba phần thuộc về quan phủ. Khu vực của quan phủ dùng để trưng bày sản phẩm, ai ưng ý thì đặt .”
Còn bốn phần , trong lòng đều rõ mười mươi, thuộc về Mộc Vãn Tình.
Người của hai nước Sở, Vu động lòng thôi. Họ thể theo mô hình .
Công tư đều tính đến, còn chừa phần cho các thương gia khác, thật chu mặt.
Yến Vương nheo mắt. Chỗ một miếng, chỗ một miếng, nếu thì lợi nhuận sẽ nhỏ.
“Thanh Bình Hương chủ vạch một kế hoạch lớn như mà đích giám sát ?”
Ánh mắt Kỷ Chỉ huy sứ lạnh . Ở địa bàn của ông mà còn an phận, dám phái theo dõi Mộc Vãn Tình .
“Nàng là tổng công trình sư, công việc của nàng thành, chúng chỉ việc thực hiện thôi. Người nhà và cơ ngơi của nàng đều ở Lương Thành, sớm muộn gì cũng về đó.”
Yến Vương khẽ nhíu mày. Dù bây giờ đuổi theo cũng kịp, ở đất Đại Tề thì bó chân bó tay, gì cũng bất tiện.
“Kỷ gia thật sự liên hôn với Mộc gia ? Ta nguyện ý dùng vị trí Trắc phi để cưới Kỷ đại tiểu thư...”
Kỷ Chỉ huy sứ bực thôi, vẫn từ bỏ ý định chứ? “Lời đừng nhắc nữa. Kỷ gia gả con gái màng lợi ích, chỉ mong con hạnh phúc. Hôn sự hai nhà định, thể đổi.”
“Đi theo thì hạnh phúc ?” Sắc mặt Yến Vương lắm.
Kỷ Chỉ huy sứ thản nhiên : “Mộc thị một gia quy, bất kể nam nữ đều một vợ một chồng, dù con cũng nạp , chỉ thể hòa ly.”
Chỉ riêng điều ăn đứt vô lợi ích khác.
Đàn ông dù phong lưu đa tình đến cũng thấy con rể nạp vô , trái ôm ấp, thậm chí sủng diệt thê.
Phàm là thương con gái đều gả con nhà gia phong trong sạch, hậu viện yên , dù đối phương xuất thấp kém một chút cũng .
Huống chi, Mộc gia Mộc Vãn Tình, kém ?
“Thanh Bình Hương chủ cũng như ?” Yến Vương nhướng mày. “Vậy thì khó lấy chồng đấy. Thời buổi nhà nào chẳng thê thành đàn? Ngay cả nông phu thu hoạch thêm đấu gạo cũng nạp thêm một phòng .”
Kỷ Chỉ huy sứ hận thể tát cho một cái. Đó là mà thể mơ tưởng ? “Nàng tài giỏi đầy , cực kỳ chủ kiến, cần khác lo . Nói chính sự , Hồ Đồ đại nhân, đây là danh sách hàng hóa chúng cần, ngài gì? Chúng thể trao đổi.”
Dân gian và quan phủ đều thể mà.
Hồ Đồ liếc qua: “Sao là lông cừu? Số lượng lớn thế , rốt cuộc dùng để gì?”
Trước đó, trong buổi đấu giá, các thương nhân trúng thầu trả bằng bạc mà trao đổi bằng vật tư.
Lông cừu, da thú, d.ư.ợ.c liệu, sữa dê, sữa bò, còn cả thịt dê bò nữa.
Danh sách là do Mộc Vãn Tình đưa cho Kỷ Chỉ huy sứ, ông cũng sơ sơ: “Chắc là quần áo mùa đông.”
Hồ Đồ tỏ vẻ nghi ngờ: “Cần lượng lớn thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-195.html.]
Kỷ Chỉ huy sứ vẻ mặt kỳ quái: “Đương nhiên , nàng thể buôn bán khắp cả nước mà. Quách Nhị theo nàng đấy.”
Quách Nhị? Chính là cái tên lúc nào cũng tâng bốc Mộc Vãn Tình hả? “Hắn là ai ?”
Ánh mắt Kỷ Chỉ huy sứ khẽ lóe lên: “Con nhà buôn bán nhiều đời, Quách gia là nhất phú thương vùng Giang Nam.”
Chà, lai lịch nhỏ, thảo nào tay hào phóng thế.
Ở đây mỗi đều tính toán riêng, nhưng kế hoạch của Mộc Vãn Tình quả thực hấp dẫn, ai nấy đều tỏ vẻ quan tâm.
Cụ thể đàm phán thế nào thì mỗi bên đều đưa phương án lợi nhất cho .
Kỷ Chỉ huy sứ tỏ vẻ, cứ từ từ mà bàn, dù phố thương mại của họ bắt đầu buôn bán .
Mộc T.ử Thành giữ chuyên trách mảng . Hắn kinh nghiệm phong phú, việc đấy. Kỷ Chỉ huy sứ thấy thế, con rể tương lai với ánh mắt hiền hòa hơn nhiều, còn đặc biệt điều vài gia tướng đến bảo vệ .
Hắn đều một đội nhân mã theo, bản là cẩn trọng, nên đoàn sứ giả tay với cũng chẳng cơ hội.
Phố thương mại mở cửa, ôi chao, hương thơm bay mười dặm. Không chỉ dân thành Cam Châu đến ủng hộ, mà nước khác cũng kìm mua một đợt.
Không thể vượt qua biên giới? Không , chúng dịch vụ giao hàng tận nơi, nhiệt tình chu đáo, mong quý khách ghé thăm nhé.
Đồ ăn nhà họ Mộc đúng là ngon thật. Dù là cơm phần, cơm chiên trứng, mì trộn tương, mì xào bánh cuốn đủ kiểu đều là hương vị thượng hạng, ăn ăn nữa.
Một đồn mười, mười đồn trăm, nhanh thu hút vô .
Nhìn việc ăn của nước Tề phát đạt, hai nước đỏ cả mắt. Không , thể để họ kiếm hết tiền .
Cứ thế, tiến trình đàm phán đẩy nhanh hơn nhiều.
Mọi việc đều trong dự tính của Mộc Vãn Tình, đây cũng là lý do nàng cho xây dựng phố thương mại từ sớm.
Nghe và tận mắt chứng kiến hiệu quả là hai chuyện khác .
Nàng gặp cha giữa đường, tìm một quán trọ đoàn tụ hai ngày ai đường nấy lo việc của .
Tuy việc vặt quấn , nhưng chuyện hôn nhân của con cái quan trọng hơn, hai trịnh trọng mang sính lễ đến cầu hôn.
Mộc Vãn Tình mặc kệ những chuyện đó, thuận lợi trở về Lương Thành liền nghỉ hai ngày, mệt quá .
Nghỉ ngơi đủ , thị sát phố ẩm thực và hai trường học xong, nàng chạy ngay đến nông trang, nhiệt tình lao công cuộc xây dựng nông trang.
Mộc Trung là vui mừng nhất, báo cáo thành quả công việc mấy ngày qua cho Mộc Vãn Tình.
Hai nhà xưởng đều xây xong, xưởng quân lương bắt đầu vận hành nhận đơn sản xuất. Công nhân đều là lính giải ngũ và nhà, bao gồm cả nhà của binh lính tại ngũ.
Mỗi ngày hai mươi văn tiền, bao ăn ở, còn tiền thưởng, công nhân việc hăng say.
Mộc Vãn Tình xem, xưởng quân lương khí thế ngất trời, khẩn trương mà trật tự.
Mộc Trung nhẹ giọng : “Hiện giờ là đang quản lý, nhưng sức lực theo kịp, ngài xem thể sắp xếp một quản sự đến đây ?”
Hắn còn quản lý cả cái nông trang rộng hai vạn mẫu, còn trông nom nông trang nhỏ mà Mộc nhị gia mua bên cạnh.
Lúc Mộc nhị gia ở đây còn đỡ, ông là đau cả đầu.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Để Mộc Tế đến quản lý , đây từng đến giúp, quen thuộc tình hình trong trang.”
Nhà Mộc Tế mở cửa hàng bánh hạt óc chó, thuê mấy giúp việc, già của một lo liệu .
Hắn cũng là kế toán của tộc Mộc thị, quản lý tiền nong.
nàng về, đặc biệt chạy đến quản tiền nữa, chút thực nghiệp hơn.
Mộc Trung chút lo lắng: “Ngài chẳng cho nhà họ Mộc tham gia ?”
Mộc Vãn Tình khẽ: “Mộc Tế là cô nhi quả phụ, ngày trong tộc đối xử bất công, tình cảm với tộc nhân sâu đậm. Ta sẽ đề bạt thêm một từ công nhân lên, một chính một phó phối hợp việc. Ngươi đề cử ai ?”
Mộc Trung suy nghĩ một chút: “Có một tên là Lưu Đại Vinh khá , chân tật nhưng việc nghiêm túc, đầu óc cũng linh hoạt, chút tài lãnh đạo.”
“Được, hôm nào gọi đến, xem qua quyết định.”
Vừa chuyện hai tới xưởng len. Tiêu Đại thấy nàng liền hưng phấn chạy tới, vội vàng hành lễ xong liền mời nàng phòng len sợi.
“Hương chủ, ngài xem, đây là sợi len ngài ?”
Mộc Vãn Tình quanh, là sợi len thành hình, mấy màu sắc khác .
Nàng kéo thử sợi len, đứt, khá dai, sờ thử, cảm giác mịn màng mềm mại. Nàng hài lòng gật đầu: “Cũng đấy.”
Nàng sai lấy một bộ kim đan, bắt đầu mẫu.
Chỉ thấy mười ngón tay nàng thoăn thoắt, linh hoạt nhanh nhẹn, nhanh một chiếc găng tay len dần dần thành hình.
Đám Tiêu Đại trợn tròn mắt, quả thực thể tin nổi. Còn thể thế ? Chủ t.ử đúng là thần nhân!
Mộc Vãn Tình lấy tài liệu chuẩn đường : “Ngoài đan găng tay còn thể đan tất, đan áo len. Đây là cẩm nang đan len , học .”
“Lông cừu sẽ lượt chuyển đến. Tiêu Đại, tuyển một nhóm nữ công khéo tay, khi mùa đông đến đan xong mười vạn bộ, bao gồm áo len, quần len, găng tay, khăn quàng cổ, mũ, tất.”
“Vâng!” Tiêu Đại tinh thần phấn chấn, chuẩn một trận lớn.
Hoàng cung
Ngày sinh nhật mỗi năm một của Hoàng thượng đến, cả nước hân hoan chúc mừng.
Tuy Hoàng thượng đơn giản, nhưng đến chính ngày, lễ vật từ các nơi lục tục chuyển đến kinh thành.
Đến ngày chính tiệc càng náo nhiệt phi phàm, cung thành trang hoàng lộng lẫy, cũng treo đèn kết hoa, khí vui tươi.
Quan viên từ tứ phẩm trở lên đưa gia quyến cung chúc thọ. Hậu cung càng sức trang điểm, muôn hồng nghìn tía chỉ mong diễm áp quần phương, lọt mắt xanh của Hoàng thượng.
Hoàng thượng ở vị trí cao nhất, từng đợt như nước chảy tiến lên chúc thọ, dâng lên những món quà chuẩn tỉ mỉ.
Năm nào cũng na ná , chẳng gì mới mẻ. Hoàng thượng cũng chẳng để tâm, thấy thích thì khen một câu, khiến tặng quà vui mừng khôn xiết.
Lễ vật của quan phủ các địa phương cũng dâng lên, đều là đặc sản vùng miền. Phần còn chút thú vị, hứng thú vây xem.
“Phủ Đô Tư Tây Lương dâng lễ vật chúc thọ.”
“Thanh Bình Hương chủ dâng lễ vật chúc thọ.”
Ủa, dâng cùng ? Lòng hiếu kỳ của khơi dậy.