Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:17:56
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bức thư gửi Hoàng thượng, Mộc Vãn Tình mở đầu bằng một màn tâng bốc nồng nhiệt, ca ngợi ngài là thánh quân ngàn năm một, trời đất ai sánh bằng.
Lời lẽ chân thành tha thiết đến mức khiến khỏi động lòng. Khóe miệng Hoàng thượng giật giật. Nha đầu tuổi còn nhỏ mà nắm tinh túy của việc vuốt m.ô.n.g ngựa, nịnh nọt khiến vui vẻ mà thấy phản cảm, ngược còn thấy nàng tinh tế.
Đây là tấu chương khô khan cứng nhắc, mà là văn phong phóng khoáng, nghĩ gì nấy, chuyện gì cũng dám .
Tiếp theo, nàng bày tỏ lòng trung thành, rằng ngay khi phát hiện bông gòn thể chế tạo thành các sản phẩm bông vải, phản ứng đầu tiên của nàng là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, nhờ trời xanh cảm động sự thánh minh của ngài nên mới ban cho báu vật . Nàng chỉ là may mắn hơn thường một chút nên mới cơ hội đó.
Sau đó, nàng trình bày tầm quan trọng của bông vải. Bông vải đều là bảo bối, chỉ thể đồ giữ ấm mà còn là vật tư chiến lược quan trọng, dùng cho quân đội mặc mùa đông thì còn sợ giá rét.
So với việc nuôi tằm dệt lụa, trồng bông tốn công hái dâu nuôi tằm mà hiệu quả thu hoạch chắc chắn; so với trồng đay gai, tốn công tước vỏ ngâm sợi mà vẫn lợi ích chống rét. Vì , nàng đề nghị trồng bông quy mô lớn. (Chú 1)
Bông vải giữ ấm hơn tơ lụa nhưng chi phí sản xuất thấp hơn. So với vải gai thì đơn giản hơn, ấm hơn, thích hợp hơn cho dân thường mặc.
Đương nhiên, nàng khiêm tốn cho vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi, thử nghiệm nên dự định trồng tại nông trang của nhà . Nếu thành công, đó sẽ là đại hạnh của quốc gia, đại hạnh của nhân dân.
Nàng việc mở rộng trồng một loại cây mới khó khăn, nhưng vì nước vì dân, nàng nguyện tiên phong mở đường, nỗ lực tìm phương pháp.
Tuy nhiên, nàng hy vọng thể danh chính ngôn thuận việc . "Danh chính thì ngôn mới thuận", danh nghĩa chính thức mới thể giáo hóa bách tính hơn, dẫn dắt dân chúng một phương cuộc sống no ấm hạnh phúc, tạo của cải cho triều đại Đại Tề, vân vân và mây mây.
Nếu ở Tây Lương thành lập Ty Bông vải, mỗi năm vận chuyển mười vạn súc vải bông về triều đình... Đọc đến đây, Hoàng thượng nhướng mày. Chí khí của nha đầu nhỏ .
Cuối cùng, nàng chốt một câu: “Hoàng thượng, thần nữ tự nhận tài hoa hơn hẳn đám quan bao cỏ , xứng đáng với chức quan Ty Bông vải. Ngài là chủ nhân của thiên hạ, giàu khắp bốn biển, nam nữ già trẻ đều là thần dân của ngài, chắc ngài cũng sẽ bao dung cho một tiểu nữ t.ử tài hoa chứ nhỉ.”
Điều khiến Hoàng thượng bực buồn . Lời ý đều nàng hết , còn để khác gì nữa?
Xin chức quan mà nhẹ tênh, còn hùng hồn đầy lý lẽ như , đúng là hiếm thấy.
một câu nàng đúng, nhiều quan viên tài hoa bằng nàng mà ở vị trí cao.
Ngài xem bức thư khá lâu, lật lật hai .
Mọi chỉ cảm thấy thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, lòng hiếu kỳ treo lên tận cổ. Rốt cuộc trong thư gì ? Tiết lộ một chút chứ.
Không qua bao lâu, Hoàng thượng trịnh trọng cất lá thư phong bì, đó nhét trong n.g.ự.c áo.
Mọi . Thế là cho khác xem ? Bên trong bí mật gì chăng?
Thư Sách
Càng như , càng .
Quý phi bên tay bất động thanh sắc thăm dò: “Hoàng thượng, Thanh Bình Hương chủ gì trong thư ? Có lời lẽ mạo phạm nào ? Nàng xuất thấp kém, tầm hạn hẹp, kẻ nghèo chợt giàu thường tự mãn...”
Một ánh mắt lạnh lùng quét qua, Quý phi lập tức im bặt. Nửa năm nay bà còn sủng ái như , thái độ nóng lạnh của Hoàng thượng khiến bà vô cùng lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-197.html.]
Hoàng thượng sang Hoàng hậu bên tay trái: “Hoàng hậu, Thanh Bình Hương chủ những sản phẩm bông đều đôi cặp, trong đó một bộ là của nàng.”
“Nàng tâm quá.” Hoàng hậu tươi như hoa. Món đồ tuy nhỏ nhưng tấm lòng và sự tôn trọng khiến bà vô cùng hài lòng.
Chăn long phượng, long phượng mới là một đôi.
Bà sờ sờ tấm vải bông, cầm một chiếc găng tay bông đeo tay , cử động thử.
“Đừng chứ, găng tay bông ấm thật, vải bông cũng mềm mại thoải mái vô cùng. Tốt quá, Thanh Bình Hương chủ tuệ chất lan tâm (thông minh xinh ), đáng thưởng.”
“Truyền lệnh xuống, thưởng cho Thanh Bình Hương chủ hai bộ trang sức chế tác trong cung, hai đấu trân châu, hai hộp đá quý, hai bộ cung trang, hai chiếc áo choàng gấm thêu lông chim, hai chiếc áo khoác lụa lót lông thú.”
Chỉ riêng việc Mộc Vãn Tình giữ thể diện cho bà, bà vô cùng hào phóng.
“Vâng.” Nội thị lĩnh mệnh.
Hoàng thượng khẽ gật đầu: “Thêm một món nữa. Nàng thích ăn uống, ban cho nàng vài công thức điểm tâm cung đình. Ở biên quan tìm thầy t.h.u.ố.c tiện, phái Tống thái y đến phủ Thanh Bình Hương chủ túc trực, mang theo đầy đủ d.ư.ợ.c liệu. Tưởng đồng tri, khi ngươi trở về hãy đưa Tống thái y cùng.”
Cả triều đình chấn động, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp.
Ban thưởng trang sức, quần áo chế tác trong cung thì cũng thường thôi, nhưng ban công thức điểm tâm cung đình cho thần dân thì đây là đầu tiên, thường chỉ là đặc quyền của hoàng thất.
Càng khiến khiếp sợ là việc chỉ định Tống thái y y thuật cao siêu chuyên phục vụ cho Thanh Bình Hương chủ. Đây là thể diện lớn đến mức nào, từng tiền lệ.
Ngay cả hoàng tử, công chúa cũng ân điển như .
Văn võ bá quan khiếp sợ, kinh ngạc, dám tin, xen lẫn chút ghen tị.
Vài vị hoàng tử, công chúa giấu vẻ mặt bất bình. Phụ hoàng thiên vị quá .
Đặc biệt là Ngũ hoàng t.ử mặt đen sì, buồn bực thôi.
Phụ hoàng già nên hồ đồ ?
Tưởng đồng tri vui vẻ tạ ơn. Thái y khó mời lắm, Phủ Đô Tư bọn họ cũng hưởng ké . “Thần mặt Thanh Bình Hương chủ cảm tạ ân điển của Hoàng thượng.”
Hoàng thượng xoay chén rượu tay, thần sắc bình thản: “Thanh Bình Hương chủ phát hiện bông gòn? Lại bông gòn thể dệt vải?”
Câu hỏi Tưởng đồng tri , lúc đó mặt tại hiện trường.
“Trong vườn hoa Đỗ phủ một vạt bông gòn chuyên dùng để cảnh. Lần đầu tiên Thanh Bình Hương chủ đến dự tiệc bông gòn thêm vài , một thiên kim quan viên chế giễu là thấy việc đời...”
Hắn ho nhẹ một tiếng, chi tiết, tiếp tục: “Hương chủ tính tình hiếu thắng, dứt khoát xin hết bông gòn đó về. Cũng nàng nghĩ gì, một thời gian liền khắp nơi tìm kiếm, hỏi thăm các chủ xưởng dệt, còn xây một xưởng bông ở nông trang, ngày ngày nghiên cứu. Trời cao phụ lòng, cuối cùng cũng để nàng thu hoạch thành quả.”