Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:19:41
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kinh thành biến động khôn lường, rắc rối phức tạp, nhưng ảnh hưởng gì đến Mộc Vãn Tình ở Lương Thành.
Mộc Vãn Tình ngày nào cũng bận rộn, về đến nơi bắt đầu tuyển .
Xưởng quân lương giao cho Mộc Tế tiếp quản. Lần đầu tiên một gánh vác trọng trách nên áp lực lớn, nhưng thứ đều quỹ đạo, bên cạnh còn Mộc Vãn Tình tọa trấn, hiểu chỗ nào thì hỏi ngay.
Rất nhanh, quen việc, quản lý đấy.
Mộc Vãn Tình đề bạt một cựu quân nhân tên là Lưu Đại Vinh lên. Người việc nỗ lực, đầu óc cũng linh hoạt, chỉ là chân tật.
Một chính một phó phối hợp quản lý, xưởng quân lương cần Mộc Vãn Tình bận tâm nữa.
Còn sổ sách thì càng cần lo, chuyên môn quản lý, Mộc Vãn Tình tinh thông khoản , ai qua mắt nàng.
Mộc Trung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phụ trách công việc đồng áng.
Về phần xưởng len, cần tuyển một nhóm nữ công khéo tay, kết hôn đều .
Tin tức truyền , bên ngoài nông trang Thủy Mộc chật kín .
Mộc Vãn Tình đích tuyển dụng. Việc tuyển khá khó khăn. Nói thế nào nhỉ, đan len là việc tỉ mỉ, nhưng tay của nhiều phụ nữ thô ráp quá, dễ hỏng sợi len.
thời buổi , tay của nghèo khổ đều như cả.
Nàng bèn cho nấu một ít t.h.u.ố.c mỡ dưỡng da tay, ai đến ứng tuyển cũng phát một muỗng để bôi. Mọi đều vô cùng ngạc nhiên, khi trúng tuyển cũng phát thuốc, họ càng thêm kích động.
Thanh Bình Hương chủ quả là .
Nội dung kiểm tra của Mộc Vãn Tình đơn giản, để đan thử ngay tại chỗ, nộp thành phẩm lên, ai thì giữ .
Ai sức khỏe, thật thà cũng thể giữ việc khác, ví dụ như khuân vác, hậu cần.
“Có ai chữ ?”
Mọi , đều lắc đầu. Ở Tây Lương việc học coi trọng, đàn ông học ít, gì đến phụ nữ.
Mộc Vãn Tình đoán điều nên cũng thất vọng: “Ta cần quản sự thống kê báo biểu, hiểu thông báo cấp đưa xuống. Những việc đều cần chữ. Đương nhiên, tiền lương sẽ gấp đôi công nhân bình thường.”
Công nhân bình thường thành định mức mỗi ngày hai mươi văn, vượt mức thì tính theo sản phẩm, chịu khó thì một tháng cũng một lượng bạc.
Đây là mức lương cao .
Quản lý cấp thấp là một lượng bạc, cấp trung hai lượng, cấp cao năm lượng.
Mọi xong thì thèm nhỏ dãi, nhưng chữ thì ?
Thấy thế, Mộc Vãn Tình tung một mồi nhử: “Ta sẽ mở một lớp xóa mù chữ, ai hứng thú thể đến học. Trong vòng một tháng vượt qua bài kiểm tra của sẽ thăng thẳng lên quản lý cấp thấp.”
Nàng sẵn sàng cho họ một cơ hội để họ học cách nỗ lực vươn lên, dựa chính để tồn tại đời .
Quả nhiên, sự cám dỗ của tiền bạc, ai mà cưỡng ?
Mọi việc tham gia lớp học chữ với mười hai phần nhiệt huyết. Lúc đầu khó khăn, nhưng còn gì khó khăn hơn việc đói?
Một tháng , vài phụ nữ vượt qua bài kiểm tra của Mộc Vãn Tình, trở thành tổ trưởng, phân bổ về các bộ phận.
Mộc Vãn Tình cho xây một bức tường cao ngăn cách khu nhà xưởng và nông trang, mỗi bên độc lập, ảnh hưởng lẫn .
Giữa các xưởng cũng ngăn cách, quản lý nghiêm ngặt, dù cũng là bí mật kinh doanh.
Hàng mẫu gồm áo len, quần len, găng tay, tất, khăn quàng cổ đóng gói thành bộ quà tặng gửi đến phủ Đỗ soái. Vợ chồng Đỗ soái, Đỗ Thiếu Huyên và hai vị tiểu thư đều phần.
Đỗ soái mặc thử xong liền quyết định ngay tại chỗ, đặt hàng năm vạn bộ cho tướng sĩ quyền. Thứ ấm hơn bông lau, ôm sát hơn nhiều.
Đỗ phu nhân và các tiểu thư nhà họ Đỗ mặc áo len xuất hiện trong các buổi xã giao lập tức thu hút sự chú ý của giới thượng lưu, tranh mua.
Tộc nhân Mộc thị kiếm tiền cũng ngược đãi bản , mỗi sắm hai bộ.
Mọi mặc áo len trong phố ẩm thực tạo thành một cảnh tượng mắt, thực khách thấy tự nhiên sẽ hỏi thăm.
Thế là dấy lên một làn sóng mua sắm.
Đầu sản phẩm lo, chỉ lo đủ , đấy là còn mở cửa hàng đấy nhé.
Mộc nhị gia từ Cam Châu trở về, thấy con gái ăn phát đạt, áo len cung đủ cầu.
“Tình Nhi, vẫn tuyển thêm thôi. Giá mà vung tay một cái là đan xong cả mảng thì mấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-200.html.]
Thư Sách
Ông chỉ thuận miệng , nhưng khiến Mộc Vãn Tình bừng tỉnh.
A, nàng quên mất máy dệt kim và máy xe sợi nhỉ? Nàng từng thấy trong cửa hàng bán len cashmere .
Nàng cố gắng nhớ , vẽ mấy bản thiết kế, sai thợ rèn theo.
Đang bận rộn thì hạ nhân bẩm báo: “Tiểu tướng quân đến.”
Mộc Vãn Tình sững sờ một chút, suýt nữa thì quên mất còn nhân vật . Nàng cũng lười quần áo, rửa mặt qua loa ngoài.
Trong phòng khách, đàn ông trẻ tuổi thẳng tắp, xa xăm ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng.
Nghe tiếng động, phắt , ánh mắt sáng ngời, rạng rỡ. “Vãn Tình, về .”
Mộc Vãn Tình đ.á.n.h giá vài , đầy bụi đường, còn về nhà ? “Sao tới đây?”
Đỗ Thiếu Huyên xụ mặt xuống: “Không chào đón ? Ta về là tới gặp nàng ngay đấy.”
“Sao thể chứ, vui còn kịp .” Mộc Vãn Tình tủm tỉm mời , hạ nhân dâng bánh lên, bận rộn một hồi.
Mộc Vãn Tình dặn dò: “Người , bảo nhà bếp lẩu cay và bánh kẹp thịt, cho nhiều thịt kho một chút, thái thêm mấy đĩa đồ kho nữa.”
“Vâng.”
Đây đều là những món Đỗ Thiếu Huyên thích ăn. Trên mặt hiện lên nụ : “Ta còn ăn mì hầm xương do chính tay nàng .”
Mộc Vãn Tình lâu xuống bếp: “Sao kén ăn thế?”
“Không ?” Đỗ Thiếu Huyên nàng chăm chú, dường như chút tủi .
“Được chứ, ?” Mộc Vãn Tình dậy. “Vậy xuống bếp...”
Đỗ Thiếu Huyên , ngăn nàng : “Ngồi xuống , chúng chuyện một lát, mì cần vội.”
Mộc Vãn Tình chút cạn lời. Làm cái gì ? Lúc thì đòi ăn, lúc thì bảo vội.
Hai trò chuyện trời biển, hề chút cảm giác xa lạ nào, vẫn thiết và vui vẻ như xưa.
Lòng Đỗ Thiếu Huyên dần bình yên trở . Ở nàng một loại khí chất trầm tĩnh đặc biệt, khiến tự chủ đến gần.
“Sao nàng hỏi xem mấy tháng nay ?”
Mộc Vãn Tình im lặng: “Ta hứng thú với chuyện bắt gián điệp, đây là bí mật triều đình, đừng với .”
“Ta khắp các vùng biên giới, chạy gãy cả chân, vất vả lắm.” Đỗ Thiếu Huyên phái rèn luyện thực tế. Là thừa kế Đỗ gia quân, Đỗ soái hy vọng con trai chỉ đ.á.n.h trận giấy.
“ mà, quên mang quà cho nàng , nàng xem thích ?”
Hắn phất tay, sai khiêng từng rương lớn , xếp thành hàng dài, trông hoành tráng.
Mộc Vãn Tình qua, là đặc sản và vải vóc quý của các nơi, nhưng lượng nhiều, đây là đến vơ vét đến đó ?
“Thích, chỉ cần tặng là đều thích.” Chỉ cần là tấm lòng của khác, nàng đều trân trọng.
Nàng từ chối mà thoải mái nhận lấy, dù nàng cũng khả năng đáp lễ.
Thấy nàng thản nhiên như , Đỗ Thiếu Huyên vui lắm, chứng tỏ nàng coi là ngoài.
Mộc Vãn Tình chợt nhớ : “Huynh về phủ, chắc thấy áo len quần len gửi đến phủ nhỉ? Mặc cái đó sát ấm lắm...”
Đỗ Thiếu Huyên liếc nàng một cái, giả vờ lơ đãng : “Ta mới mặc đồ lót do phụ nữ khác đan .”
Mộc Vãn Tình trợn mắt. Hồi mới Hồng Lâu Mộng, thấy Giả Bảo Ngọc mặc đồ khác may vá, nàng thấy mấy công t.ử bột thật lắm chuyện.
Chẳng đều giống ?
Đỗ Thiếu Huyên mím môi: “Nàng ý gì? Đang mắng thầm đấy ?”
Mộc Vãn Tình đáp qua loa: “Sao thể? Chúng là bạn bè mà.”
Bạn bè là mối quan hệ bao dung và nương tựa lẫn .
Đỗ Thiếu Huyên nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như mực: “Vậy nàng đan cho một bộ . Áo len, quần len, khăn quàng cổ, mũ, tất, găng tay, hết.”
Mộc Vãn Tình: ... Hắn uống nhầm t.h.u.ố.c ?
“Huynh đan một bộ áo quần len mất bao lâu ? Nhanh thì mấy ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng, đấy là trong trường hợp việc khác. Ta bận rộn như lấy thời gian? Hai bộ biếu cha cũng do tự tay đan.”
“ vẫn !” Đỗ Thiếu Huyên cố chấp lạ thường, đôi mắt đen láy nàng chăm chú.
Mộc Vãn Tình cảm thấy trở về là lạ, gì đó đổi nhưng rõ là ở .
“Huynh chút lý lẽ...” Nàng mở miệng thì bắt gặp hình bóng phản chiếu trong đôi mắt chăm chú của , khỏi ngẩn .
Hắn... Không lẽ ...?