Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-11-23 07:45:35
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình khéo léo thu ánh mắt, : "Nhị ca, tặng cha màu đen, tặng màu xám nhé."
Mộc T.ử Ngang cúi đầu chọn màu: "Màu xám quá ? Huynh thấy màu đỏ rực mới ."
Mộc Vãn Tình xuống chọn cùng : "Vậy thì lấy hết ."
Nên thêm mấy màu tươi sáng như hồng phấn, vàng nhạt, tím nhạt, xanh biếc... con gái ai mà chẳng thích.
Mắt Mộc T.ử Ngang sáng rực: "Ý kiến , coi như là lòng hiếu thảo của chúng ."
Khóe môi Mộc Vãn Tình khẽ cong lên: "Bỏ quên đại ca thì lắm nhỉ?"
Mộc T.ử Thành vẫn đang ở Cam Châu lo liệu việc buôn bán ở phố thương mại, đến Tết mới về.
"Thế thì..." Mộc T.ử Ngang ngẫm nghĩ thấy cũng . "Làm ba cái thôi, nhưng ít màu quá, chẳng gì để chọn."
Mộc Vãn Tình kéo sợi len màu xám đặt lên máy: "Không cần giống , cái mũ cũng mà."
Hai em bàn bạc rôm rả.
Đỗ Thiếu Huyên họ mà trong lòng hụt hẫng vô cùng. Nàng... tâm ý của ? Nàng vẫn thản nhiên, bình tĩnh như , chẳng thấy chút gì khác lạ.
Hắn lắc đầu, gạt bỏ nỗi buồn sang một bên, xen : "Mũ màu xám đấy, thể phối với khăn quàng cổ thành một bộ."
"Không tồi, tồi, cứ thế ." Mộc T.ử Ngang vui vẻ tiếp nhận ý kiến của .
Suốt buổi chiều, vây quanh máy dệt kim thử nghiệm. Hiệu suất cao hơn đan tay chỉ gấp đôi.
Có thể , mất nửa tháng mới xong một sản phẩm, giờ chỉ cần vài canh giờ là xong.
Mộc Vãn Tình lệnh: "Đặt một ngàn cái máy, nhanh lên, cố gắng thành đơn đặt hàng sớm một chút."
Đơn hàng của quân đội giao Tết, mà giờ xong một phần mười.
"Vâng."
"Làm thêm mấy màu tươi sáng , con gái thích lắm đấy."
Từ xưa đến nay, tiền của phụ nữ và trẻ em là dễ kiếm nhất.
"Vâng."
"Thống nhất huấn luyện kỹ năng cho công nhân, để họ sớm nắm vững kỹ thuật."
"Vâng."
Thấy nàng bận rộn ngơi tay, chẳng còn tâm trí để ý đến , Đỗ Thiếu Huyên dậy cáo từ: "Vãn Tình, đây, đến chơi với nàng."
Mộc Vãn Tình tiễn tận cổng lớn, còn đưa hết thành quả thử nghiệm hôm nay cho , coi như đáp lễ.
"Mang về mà chia , thưởng cho hạ nhân cũng ." Nàng đưa thêm một danh sách. "Phiền ."
Đỗ Thiếu Huyên nhận lấy xem qua, là nhân tài chuyên nghiệp và nguyên liệu dụng cụ nàng cần.
Những thứ nàng đều là thợ thủ công hàng đầu, chỉ hoàng thất mới .
Vùng Tây Lương cái gì cũng thiếu, nhân tài và tài nguyên đều cực kỳ khan hiếm.
"Được, việc cứ giao cho ."
"Nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, công việc mãi hết , ?"
"Biết , ."
Mộc Vãn Tình theo bóng lưng xa, nhướng mày. Nàng thật còn tâm tư như .
Ta coi ngươi là bạn, ngươi tán tỉnh . Ừm, chắc là ý đó .
nàng mới mười bốn tuổi, còn cập kê, chuyện hôn nhân đại sự tạm thời tính đến.
Đây là thời điểm quan trọng nhất để gây dựng sự nghiệp, đàn ông chỉ tổ vướng víu tốc độ rút kiếm của nàng.
Kế hoạch 5 năm vạch , tiếp theo là dốc lực thực hiện, từng bước biến ước mơ thành hiện thực.
Bách tính Tây Lương sẽ còn chịu đói rét, ai nấy đều thể dựa đôi tay mà sống no đủ. Còn nàng, mượn thủ đoạn kinh tế để thực hiện mục đích chính trị của .
Tại phụ nữ chỉ thể ru rú trong hậu viện, gửi gắm vinh nhục cả đời đàn ông? Tại phụ nữ chịu đựng nhiều bất công như ? Tại phụ nữ thể tham chính?
Nàng phục!
Vậy hãy để nàng trở thành đầu tiên phá vỡ chế độ cũ kỹ .
Quyền lợi, xưa nay đều tự giành lấy!
"Trung thúc, nhận nuôi một trẻ mồ côi đưa về nông trang nuôi dưỡng."
Mắt Mộc Trung sáng lên: "Vâng, tiểu thư minh."
Trẻ mồ côi nuôi từ bé chắc chắn sẽ trung thành hơn ngoài, lớn lên đều là những trợ thủ đắc lực.
Cơ ngơi của tiểu thư ngày càng lớn, nhân sự đang thiếu trầm trọng.
Mộc Vãn Tình mỉm . Nàng cứu những đứa trẻ đó, nuôi nấng chúng nên , chúng việc cho nàng cả đời, cũng là chuyện thường tình.
Chủ yếu là nàng tìm những thể kế thừa lý tưởng của , những tư duy, học thức và năng lực theo kịp nàng.
Nói là , vùng Tây Lương nhiều trẻ mồ côi. Chiến tranh loạn lạc khiến nhiều đứa trẻ lưu lạc khắp nơi, cha mất sớm, sống nhờ nhà khác, cuộc sống vô cùng cơ cực.
Mộc Vãn Tình cho xây một ngôi trường nội trú ở một góc nông trang, nhà xây bằng gạch xi măng sáng sủa rộng rãi.
Hai tòa nhà bốn tầng xây đối diện , một tòa là khu giảng dạy, một tòa là ký túc xá, ở giữa là sân thể d.ụ.c nhỏ. Bên trái là tòa nhà hai tầng dùng nhà ăn và nhà tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-202.html.]
Mỗi phòng ký túc xá ở mười , giường chung lớn. Mỗi tầng hai nhà vệ sinh công cộng. Nữ sinh ở tầng ba, bốn; nam sinh ở tầng một, hai. Có bốn quản lý ký túc xá, hai đầu bếp, hai lao công.
Trẻ em 4 tuổi tự chăm sóc bản , lượng cũng ít, nên mở riêng một nhà trẻ, tám bảo mẫu chăm sóc.
Ban đầu bọn trẻ đến môi trường lạ còn sợ sệt, nhưng bữa ăn đầu tiên, nỗi sợ hãi quẳng đầu.
Bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp ăn bao no! Thơm quá! Có cái ăn thì bắt chúng bán mạng cũng !
Ăn no nê xong đưa tắm rửa, tắm xong quần áo mới để mặc, vui quá mất!
Hơn nữa, mỗi đứa trẻ đều nhận một chiếc chăn bông, một bộ đồ dùng cá nhân, hai bộ quần áo giày tất.
Nằm trong chăn ấm, bọn trẻ dám ngủ, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ .
Cuối cùng chịu nổi cơn buồn ngủ mà . Sáng hôm tỉnh dậy, việc đầu tiên là mở mắt , sờ sờ chiếc chăn nhỏ . A, là thật!
Tiếng chuông vang lên, bọn trẻ ngơ ngác, kịp phản ứng.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, giọng của quản lý ký túc xá truyền : "Mau dậy thôi, hôm nay học, tiết học đầu tiên do tiểu thư dạy đấy."
Tiểu thư? Bọn trẻ lục đục bò dậy. Là tiểu thư nhận nuôi chúng ? Mau dậy thôi.
Ở nhà ăn, mỗi đứa trẻ nhận một phần bữa sáng gồm hai cái bánh bao thịt, một bát cháo kê và một quả trứng gà.
Mọi ăn từng miếng nhỏ đầy trân trọng. Với chúng, đây là món ngon từng nếm qua, hạnh phúc quá.
Một đứa trẻ lớn tuổi bỗng : "Ngày nào cũng ăn thế , liệu tiểu thư nghèo ? Tiểu thư mà hết tiền thì nuôi chúng nữa ."
Mấy đứa trẻ khác tròn mắt. Thế ? "Vậy chúng ăn ít một chút."
Cô cấp dưỡng thấy liền to: "Đồ ăn phát thì ăn cho hết, đừng lãng phí. Tiểu thư giỏi kiếm tiền lắm."
Thật á? Mọi tỏ vẻ nghi ngờ. Tiểu thư là con gái mà, thể giỏi kiếm tiền ?
những đứa trẻ nếm trải khổ cực đều mặt lớn mà sống, dám hoang phí.
Ăn xong, ai bỏ , tất cả đều ở nhà ăn đợi Mộc Vãn Tình đến.
Thư Sách
Chỉ nhà ăn mới chứa hết hơn ngàn .
Rất nhanh, Mộc Vãn Tình chạy tới. Nhìn đám trẻ đen nhẻm đông nghịt, nàng mỉm . Đây đều là lực lượng nòng cốt trong tương lai.
Các nhóc con, tương lai trông cậy cả các ngươi đấy.
Nàng mang theo một tấm bảng đen, cầm phấn tên lên đó: "Tiết học đầu tiên, chúng giới thiệu về bản nhé. Ta tên là Mộc Vãn Tình, là tộc trưởng tộc Mộc thị, là Thanh Bình Hương chủ do Hoàng thượng phong, cũng là Hiệu trưởng của các em. Sau các em cứ gọi là Hiệu trưởng."
Hiệu trưởng? Mọi , hiểu lắm.
Mộc Vãn Tình chỉ đại một đứa trẻ hàng đầu. Bọn trẻ mặc đồ giống , dậy thì nên khó phân biệt nam nữ. "Nào, nhóc con, em tên gì?"
Đứa trẻ gọi sững , mặt đỏ bừng, há miệng mà thốt nên lời. Mộc Vãn Tình nó dịu dàng, ánh mắt hiền hậu.
Mãi một lúc , đứa trẻ mới lắp bắp: "Em... em tên là Cẩu T.ử (Chó Con)."
Nó là một đứa trẻ lang thang, từ nhỏ một lão ăn mày nhặt về nuôi, sống bằng nghề ăn xin, trong ký ức chỉ đói và rét.
Mùa đông co ro nơi chân tường run lẩy bẩy, chỉ để xin miếng ăn, xin còn lão ăn mày đ.á.n.h cho một trận.
Năm ngoái lão ăn mày ốm c.h.ế.t, cuộc sống của nó càng khó khăn hơn, tranh địa bàn , chỉ thể tranh ăn với ch.ó hoang.
Có thể , nó từng cảm nhận chút ấm nào thế gian .
Mộc Vãn Tình luôn kiên nhẫn với trẻ con: "Em thích cái tên ? Nếu thích, thể đặt cho em một cái tên mới."
"Không thích." Đứa trẻ buột miệng ngay. "Tiểu thư, đặt giúp em một cái tên ."
"Ta họ Mộc, em cũng theo họ Mộc nhé." Mộc Vãn Tình trầm ngâm một chút. "Mộc Dự Chương. Hai chữ 'Dự Chương' lấy từ bài văn biền ngẫu nổi tiếng 'Đằng Vương Các Tự', sẽ dạy các em."
Nàng ba chữ to Mộc Dự Chương lên một tờ giấy trắng, đưa cho nó: "Nè, đây là tên của em. Các em đều học tên tiên."
Đứa trẻ vui mừng mắt sáng rực, hai tay cẩn thận nâng niu cái tên của , ngắm ngắm . Nó tên đại danh !
Bỗng nhiên, trong lòng nó nảy sinh lòng trung thành với nơi . Nó họ Mộc! Là nhà họ Mộc!
Mộc Vãn Tình xoa đầu đứa trẻ: "Sau ăn ngon, ngủ ngon, học giỏi, lớn lên việc cho , ?"
Tay nàng ấm áp, hề chê nó là một tên ăn mày bẩn thỉu. Đứa trẻ hiểu mắt cay cay: "Bây giờ em thể việc giúp ngài , ngài đừng đuổi em ."
Mộc Vãn Tình hiểu cảm giác thiếu an của những đứa trẻ phiêu bạt : "Được thôi, giờ học việc cho , sẽ trả tiền công."
Bọn trẻ thể đan mũ, tất, coi như để chúng yên tâm.
Theo quy hoạch của nàng, trẻ em từ bảy tuổi trở lên sẽ học , nửa ngày học tập, nửa ngày những việc trong khả năng.
Con nhà nghèo bình thường từ nhỏ cũng việc .
Nghe , đứa trẻ vui mừng khôn xiết. Có việc thì sẽ đuổi , sẽ họ nghèo , đúng ?
Mộc Vãn Tình đặt tên đơn giản thô bạo, phân biệt nam nữ, đều dùng bài "Đằng Vương Các Tự": Mộc Cố Quận, Mộc Hồng Đô, Mộc Tân Phủ, Mộc Tinh Phân...
Tóm tên của đám trẻ ghép chính là một bài "Đằng Vương Các Tự" chỉnh.
Không đủ dùng thì tìm bài văn biền ngẫu khác.
Mỗi đặt xong một cái tên, nàng đ.á.n.h dấu danh sách.
Chỉ ít đứa giữ tên cũ, phần lớn đều đặt tên mới. Rất nhanh, danh sách dày cộp một quyển.
Nàng danh sách, tỷ lệ bé gái cao hơn một chút. Khi gặp tai nạn, con gái thường là đối tượng bỏ rơi đầu tiên.
Còn ít trẻ tàn tật, nuôi nổi thì vứt bỏ, những đứa trẻ là bi t.h.ả.m nhất.
Muốn "già nuôi dưỡng, trẻ giáo dục, nghèo chữa bệnh, khó giúp đỡ, góa bụa cô độc tàn tật đều nương tựa" (lão hữu sở dưỡng, ấu hữu sở giáo, bần hữu sở y, nan hữu sở trợ, quan quả cô độc phế tật giả giai hữu sở dưỡng), định sẵn là một con đường dài và đầy chông gai. (Chú 1)
Ông nội từng : "Nghèo thì lo giữ cho , đạt thì cứu giúp thiên hạ" (Cùng tắc độc thiện kỳ , đạt tắc kiêm tế thiên hạ). Nàng vẫn luôn tuân theo lời dạy bảo của ông, từng dám quên.