Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-11-23 08:38:11
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bành quản sự ngăn cản nhưng sức nào cản nổi đoàn của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình hùng hổ xông thẳng sang toà nhà đối diện, chặn kín cổng lớn, đó mới thong thả dẫn lên lầu.
Trong phòng bao, mấy đàn ông yên, sắc mặt khó coi. Vị Hương chủ hành xử theo lẽ thường, thật khiến khó mà đối phó.
“Kim đại nhân, bây giờ?”
Người đàn ông dậy, đến một bức tường, nhẹ nhàng xoay chiếc bình hoa kệ cổ ngoạn. Cánh cửa bí mật mở : “Các ngươi ứng phó một chút, và lão Phú tiện lộ diện. Cứ tìm đại lý do gì đó đuổi là .”
Nói xong, hai lách trong, cánh cửa bí mật từ từ khép .
Chỉ chốc lát , cửa phòng đẩy mạnh . Mộc Vãn Tình xinh xắn ngay cửa: “Là các ngươi ngứa mắt ? Dám giở trò lưng ?”
Vừa mở miệng tấn công dồn dập, cho đối phương cơ hội hòa giải. Đối phương vội vàng hành lễ: “Hương chủ đùa , chúng dám?”
“Đây là phố ẩm thực các ngươi hùn vốn mở ?” Mộc Vãn Tình ở cửa, bước , đôi mắt tò mò quan sát. “Cũng dụng tâm đấy chứ, cái gì cũng nhái y như thật, lừa khối dân thường.”
Da đầu mấy đàn ông tê rần, nhưng vẫn gượng gạo: “Hương chủ quá lời . Đồ ăn thức uống ai cũng thể , thành độc quyền của ngài ? Chuyện đến chân trời góc biển thì ngài cũng chiếm lý .”
Thư Sách
Mộc Vãn Tình liếc năm cái chén bàn, mắt nheo : “Nói lý lẽ với ai chứ? Các ngươi là quan triều đình, theo lý tìm Hoàng thượng chủ mới đúng. À mà, nhớ nhầm thì quan viên phép kinh doanh buôn bán nhỉ? Hay là nhớ sai?”
Nha bên cạnh lập tức tiếp lời: “Ngài nhớ sai ạ.”
Ba sững sờ, . Sao nàng bọn họ là quan? Rõ ràng bọn họ đều mặc thường phục bình thường mà.
Mộc Vãn Tình nhướng mày. Làm quan thì khí chất khác hẳn, gọi là quan uy, là mùi quan .
Nàng khẩy: “Vậy là luật mà phạm luật, cố ý thách thức pháp luật triều đình, thách thức uy quyền của quân vương...”
Nàng chụp mũ tới tấp, cái nào cái nấy đều to tổ chảng, dọa đối phương sợ xanh mặt, suýt thì quỳ xuống.
“Đừng thế chứ, chúng cũng coi như một nhà, đều sống ở Tây Lương. Làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tây Lương, nghĩ ngài cũng thấy kết quả đó .”
Logic kiểu gì thế ? Định dùng đạo đức để bắt cóc Mộc Vãn Tình ? Mộc Vãn Tình dễ dắt mũi: “Danh tiếng Tây Lương do hỏng . Mọi còn khen công chính nghiêm minh, nết chứ.”
Một đàn ông thầm nghiến răng. Đồ mồm mép tép nhảy đáng ghét, đàn bà con gái thì nên an phận ở nhà sinh con đẻ cái mới .
Mộc Vãn Tình như , ngày nào cũng xuất đầu lộ diện, hư cả nề nếp, khiến phụ nữ trong nhà ai nấy đều an phận.
“Vậy ngài nghĩ đến Phủ Đô Tư sẽ nghĩ thế nào ? Đỗ soái sẽ nghĩ thế nào? Nếu Đỗ soái ý kiến với ngài, thì dù ngài là Hương chủ cũng e là khó sống yên đấy.”
Hương chủ chỉ là chức suông, thực quyền, chủ nhân thực sự của Tây Lương là Đỗ soái.
Mộc Vãn Tình nhướng mày, như : “Ngươi đang đe dọa đấy ?”
Người đàn ông sa sầm mặt: “Không, là lời nhắc nhở thiện chí.”
“Vậy thì thật cảm ơn các ngươi.” Mộc Vãn Tình mỉm . Khi đối phương tưởng nàng chịu thua và thở phào nhẹ nhõm, nàng vuốt lọn tóc, lộ rõ sự sắc sảo.
“Để đáp lễ, sẽ ngay một bản tấu chương dâng lên, khoe thành tích giúp các vị.”
Nàng tự nhiên phòng bao, tìm một chỗ trống xuống: “Lấy bút mực đây.”
Lập Thu và Lập Đông bày biện văn phòng tứ bảo, bắt đầu mài mực.
Mọi trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt Mộc Vãn Tình cầm bút lông lên, bắt đầu tấu chương với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, miệng còn lầm bầm.
Cái... cái quái gì thế ? Đây là con gái ? Sao giống lưu manh côn đồ thế?
Mộc Vãn Tình lẩm bẩm: "Hoàng thượng, ngài là một vị vua , chính sách cũng . lệnh vua về đến làng, kẻ công khai chống đối ngài, mà sốt ruột quá.
Trước mắt gặp mấy tên mặt chuột tai khỉ, bọn chúng chuyện khiến căm phẫn..."
Ngòi bút nàng khựng , ngẩng đầu lên: “ , các ngươi tên gì? Làm quan chức gì?”
Đám mặt chuột tai khỉ: ...
Không! Bọn họ ! Bọn họ từ chối!
Làm gì kiểu vô sỉ thế , lưng, , là ngay mặt, còn bôi nhọ họ! Đặt biệt danh cho họ nữa! Kiêu ngạo ai bằng.
Lập Hạ lấy một cuốn sổ, lật vài trang: “Tiền Đa Căn, Phó Đoạn sự, Chính thất phẩm. Mã Vinh, Đô sự, Chính thất phẩm. Lý Minh, Sở Trấn phủ, Tòng lục phẩm.”
Ba c.h.ế.t lặng. Đây đúng là tên họ và chức quan của bọn họ.
Hóa từng gặp mặt nhưng lọt sổ đen của Mộc Vãn Tình ?
Mộc Vãn Tình trịnh trọng tên ba bọn họ tấu chương, khiến ba tức hộc máu.
Sắp điên ! Bọn họ sắp nổi danh thiên hạ !
“Ngài thể như !”
“Hương chủ, ngài bản tấu chương tào lao sẽ thiên hạ chê đấy.”
“Ta cho rằng ngài tùy hứng , hiểu đại cục, chỉ trút giận tư thù.”
Ba liều mạng ngăn cản, hận thể giật lấy tấu chương trong tay nàng, nhưng đám thị vệ bên cạnh nàng thì đành bó tay, dám động thủ.
Tâm trạng sụp đổ, thể chơi như chứ?
“Không cần 'ngươi cho rằng', mà là ' cho rằng', hiểu ?” Mộc Vãn Tình chống cằm, như tổng tài bá đạo nhập , khí phách ngời ngời.
Ba : ...
Mộc Vãn Tình chữ chậm rì rì, còn thuận miệng hỏi: “Phó Đoạn sự và Đô sự đều trực thuộc Phủ Đô Tư ?”
“ .”
Mộc Vãn Tình ba mặt đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên.
“Các ngươi đúng, nên chào hỏi Đỗ soái một tiếng , thông báo một chút.”
Chuyện chắc chắn là giấu Đỗ soái , Phủ Đô Tư chắc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-204.html.]
Nếu nàng bắt quả tang thì cả Lương Thành cũng chẳng ai .
Ba mắt tối sầm. Chiêu nào cũng là sát chiêu, chiêu nào cũng đòi mạng.
Ai bảo đàn bà tóc dài kiến thức ngắn chứ?
Ba , trao đổi ánh mắt: “Hương chủ, tuy ngài là Hương chủ do triều đình sắc phong, nhưng quyền can thiệp quân chính địa phương. Tay ngài vươn dài đấy.”
“Không sai, đây là phạm húy. Hoàng thượng và Đỗ soái chắc chắn thấy điều .”
“Hương chủ, ngài cứ an phận một rảnh rỗi phú quý, hưởng vinh hoa phú quý ? Sao cứ gây chuyện? Hành vi của ngài sẽ cầm quyền dung thứ...”
Mềm mỏng thì chuyển sang cứng rắn. Mộc Vãn Tình bật : “Ái chà, các ngươi hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng và Đỗ soái thế ? Chẳng lẽ các ngươi là giun trong bụng họ? Hay là, các ngươi tính sẵn kế hoạch thế họ ?”
Nàng vốn dĩ định gì, nếu họ thành tâm xin thì chuyện coi như bỏ qua.
thái độ của họ khiến nàng khó chịu, thì cùng khó chịu .
Mã Vinh tức đỏ mắt: “Làm càn! Sao ngươi dám ngông cuồng như thế? Ngươi nhất định hại c.h.ế.t hơn ngàn mạng mới cam tâm ?”
Mộc Vãn Tình đắc ý: “Sợ ? Ta thích nhất là các ngươi sợ hãi run rẩy, hận c.h.ế.t mà gì .”
Ba : ...
Mẹ kiếp, đây rõ ràng là một con mụ biến thái! Gặp biến thái thì bọn họ hết cách!
Mắt Mộc Vãn Tình đảo một vòng, tay cầm tấu chương phe phẩy: “Thực còn một cách nữa. Các ngươi dùng tiền đập mặt , mua chuộc . Mười vạn tám vạn chê ít .”
Mười vạn tám vạn? Đùa gì thế, bọn họ đào nhiều tiền như ?
Thôi xong, tấu chương là giả, tống tiền là thật! Vô sỉ đến cực điểm!
“Một cái, hai cái, ba cái...” Mộc Vãn Tình cũng vội, bắt đầu đếm chén bàn. “Năm cái. Rõ ràng năm cái chén , hai còn trốn ở ? Gọi họ cùng bàn chuyện chính sự nào.”
Mã Vinh mồ hôi nhễ nhại, là do gấp do sợ: “Họ việc .”
“Thế ?” Mộc Vãn Tình đảo mắt, từ lôi một cái búa nhỏ, loanh quanh trong phòng.
Thỉnh thoảng nàng gõ gõ đập đập, mỗi gõ liếc ba một cái, dọa họ toát mồ hôi lạnh.
Bầu khí đẩy lên cao trào, ngày càng căng thẳng.
Ba ngăn cản nhưng thị vệ của Mộc Vãn Tình để trưng, phẩm cấp của nàng cao hơn họ cả một bậc lớn, chỉ cần gán cho cái tội phạm thượng là đủ đè bẹp họ ngóc đầu lên nổi.
Nàng như đang nhảy múa ranh giới chịu đựng của đối phương, dọa cho cả trong lẫn ngoài một phen khiếp vía.
Muốn tính kế nàng thì chuẩn tinh thần gánh chịu hậu quả khi phát hiện.
“Cốc cốc.” Mộc Vãn Tình gõ bức tường bên cạnh kệ cổ ngoạn, lập tức tiếng động khác lạ.
“Âm thanh đúng, hình như bên trong rỗng. Chẳng lẽ mật thất?”
Người bên trong nín thở theo bản năng, mồ hôi tuôn như suối, tim treo lơ lửng.
Chỉ Mộc Vãn Tình lệnh: “Người , đập bức tường cho .”
Lập tức lao đập tường ầm ầm. Người bên trong nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Mộc Vãn Tình, ngươi giỏi lắm.
Mấy Mã Vinh đều cuống cuồng, liều mạng ngăn cản: “Hương chủ, ngài thể như ! Đây là tài sản riêng của chúng , ngài đang xâm phạm quyền lợi chính đáng của chúng ...”
Mộc Vãn Tình rung đùi, ngân nga hát: “Ta , . Có bản lĩnh thì kiện , .”
Thế thì quá ngông cuồng . Tiền Đa Căn chọc giận : “Mộc Vãn Tình, ngươi khinh quá đáng! Chỉ là một Hương chủ cỏn con thực quyền mà dám diễu võ dương oai ở Lương Thành, coi trời bằng vung. Ngươi tưởng thật sự ai trị ngươi ? Ngươi sợ nhà, tộc nhân của ngươi gặp bất trắc gì ...”
lúc , một giọng gấp gáp vang lên: “Tình Nhi, Tình Nhi!”
Mộc Vãn Tình sững , dậy chỉnh trang y phục, thu vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, trở nên ngoan ngoãn đáng yêu, lúc mới bước đón: “Cha, cha tới đây?”
Mộc nhị gia mặt mày hồng hào, kích động điên lên: “Nhanh nhanh, mau về nhà, khâm sai tuyên chỉ đến .”
“Lại đến?” Mộc Vãn Tình tính toán thời gian, muộn một chút, chắc là chậm trễ đường?
Mộc nhị gia toe toét, cả chìm đắm trong niềm vui sướng.
“Tình Nhi, con thăng Huyện chủ , Chính tam phẩm! Ha ha ha, cha và con đều hưởng phúc của con, đều phong sắc mệnh Tam phẩm! Sau đường thể ngẩng cao đầu, cần hành lễ với quan viên nữa... À , quan viên từ Tam phẩm trở lên vẫn hành lễ.”
Tuy gặp chính chủ, chính thức tuyên chỉ, nhưng ý kết giao nên tiết lộ chút tin tức, khiến nhà họ Mộc vui như mở cờ trong bụng.
Mộc Vãn Tình nhướng mày, chút thất vọng. Huyện chủ , đây thứ nàng .
còn hơn , gì cũng phong ấm cho cha nàng. “Ở khu vực Tây Lương, chỉ Đỗ soái và Thiếu tướng quân là phẩm cấp cao hơn chúng thôi.”
Mộc nhị gia kích động : “Ha ha ha, đúng ! Không ngờ đời còn thể hưởng phúc con gái quan một . Tình Nhi, cả đời cha trông cậy con cả đấy. Sao sinh đứa con gái tài giỏi thế chứ?”
Tuy chỉ là chức danh hư ảo, nhưng đẳng cấp khác, quan viên bình thường cũng nể mặt.
Ông phấn khích năng lộn xộn: “Một đứa con gái của bằng một trăm đứa con trai nhà khác. Có mấy nam nhi việc phong ấm cho cha chứ? Tình Nhi nhà , giỏi quá!”
So với ông, Mộc Vãn Tình bình tĩnh hơn nhiều: “Cha, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, còn vẻ vang hơn nữa.”
“Còn nữa?” Mộc nhị gia ngẩn . Còn thăng thế nào nữa? Lên nữa là Công chúa ?
Mộc Vãn Tình tủm tỉm: “Đương nhiên . Con mới bao nhiêu tuổi chứ? Một năm từ dân thường lên Hương chủ, Hương chủ lên Huyện chủ. Con ít nhất cũng sống đến 60 tuổi, hơn 40 năm nữa còn đầy cơ hội.”
Nói lý. Có một cô con gái thiên tài là cảm giác thế nào?
Mộc nhị gia chỉ : Sướng! Cảm giác con gái "gánh" sướng quá mất!
“Nhanh, chúng về tiếp chỉ.”
Ông kéo tay con gái định chạy, nhưng kéo mãi . Mộc Vãn Tình hiệu ông đừng vội, đầu về phía nhóm Mã Vinh.
“À, nãy các vị sai . Hiện tại là một Hương chủ cỏn con nữa, thăng chức . Huyện chủ tính là Chính tam phẩm. Trong vòng nửa năm từ Chính tứ phẩm lên Chính tam phẩm, coi như nhảy hai cấp nhỉ.”
Nàng hỏi với vẻ chân thành vô cùng: “Ta rành lắm, thăng thế tính là nhanh ? Các vị nửa năm nhảy mấy cấp ?”
Mặt mấy Mã Vinh xanh mét, hận thể hộc m.á.u ngay tại chỗ. Con yêu nữ !!