Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 205
Cập nhật lúc: 2025-11-23 08:51:09
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình hai bước, bỗng nhiên : “Các xem, nên tiếp tục đập tường nữa ?”
Tim Mã Vinh đập thình thịch, sắp nàng cho phát điên : “Được tha cho hãy tha cho , xin ngài giơ cao đ.á.n.h khẽ.”
“Ha hả, thôi. Hôm nay tâm trạng nên chơi nữa, tiếp tục.” Mộc Vãn Tình cầm tấu chương phe phẩy, mắt cong cong. “Tấu chương khéo nhờ Khâm sai đại nhân mang về.”
Đám Mã Vinh đầu óc cuồng. Vẫn chịu buông tha cho bọn họ !
Chờ Mộc Vãn Tình khuất, cửa mật thất mở , Kim đại nhân và Lỗ đại nhân mặt đen sì bước .
Mã Vinh vội vàng vây quanh: “Kim đại nhân, ngài cuối cùng cũng . Trước mắt đây? Không thể để nàng dâng tấu chương lên , tuyệt đối .”
Ý tưởng là do Kim đại nhân nghĩ , đương nhiên ông cũng chịu trách nhiệm giải quyết rắc rối .
Kim đại nhân cửa, ánh mắt thâm sâu khó lường: “Ta quả thật đ.á.n.h giá thấp Mộc Vãn Tình. Nàng chỉ thiên phú về nông nghiệp mà mưu lược cũng thua kém gì những lão cáo già. Ở tuổi ... thể là yêu nghiệt.”
Mọi đều đang nóng lòng như kiến bò chảo nóng, gì tâm trạng ông cảm thán: “Ngài mau nghĩ cách .”
Kim đại nhân nhàn nhạt : “Tìm nàng đàm phán. Nàng chặn hết đường sống .”
“Liệu thành công ?” Mã Vinh tỏ vẻ nghi ngờ.
Kim đại nhân đầu giao đấu với Mộc Vãn Tình t.h.ả.m bại, là do ông khinh địch. “Nói , cũng chỉ vì hai chữ 'lợi ích' mà thôi.”
Mã Vinh trong lòng uất ức thôi: “Lợi ích? Không ngờ nàng cũng là kẻ hám lợi.”
Kim đại nhân kỳ quái một cái. Chẳng lẽ trong lòng , Mộc Vãn Tình là một thánh nữ đạo đức ngời ngời?
Ông vẫy tay gọi : “Được , sẽ dạy các ngươi thế nào.”
Khi Mộc Vãn Tình chạy về nhà, đều đang đợi nàng. Các tộc nhân đều đóng cửa hàng, Khâm sai tay cầm thánh chỉ chờ ở chính đường.
“Tộc trưởng, ngài cuối cùng cũng về . Nhanh nhanh, tiếp thánh chỉ.” Sự khâm phục của các tộc nhân đối với Mộc Vãn Tình càng tăng lên một bậc. Không hổ là tộc trưởng của họ, thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm qua của tộc Mộc thị.
Khâm sai mở thánh chỉ tuyên , là những lời khen ngợi nàng. Tóm là một ý: Có công dâng bông, phong Thanh Bình Huyện chủ, cha phong tặng tước hiệu, thưởng thêm một tòa nhà ở kinh thành, còn ban cho mười công thức món ăn cung đình.
Ngoài , còn mang đến lễ phục Huyện chủ cùng trọn bộ nghi trượng tương xứng. Trong cung còn ban thưởng bốn cung nữ, bốn thị vệ, hai ma ma lão luyện trong cung và một thái y.
Lần long trọng hơn nhiều, đầy đủ nghi thức.
Mộc Vãn Tình tạ ơn, nhận lấy thánh chỉ thuận tay đưa cho Mộc nhị gia.
Mộc nhị gia mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm ngừng: "Tổ tông phù hộ, gia môn vinh quang...", cả lâng lâng như đang bay.
Ông tuyên bố tế tổ ngay lập tức.
Mộc nhị phu nhân là hiểu ông nhất. Ông nhớ nhung gì tổ tông, rõ ràng là khoe khoang mặt liệt tổ liệt tông một phen.
Nhánh của họ cuối cùng cũng nở mày nở mặt. Đàn ông mà.
Mộc Vãn Tình thấy thế, khóe miệng giật giật. Không thể trông cậy cha tiếp đãi khách khứa , nàng đành tự sắp xếp đoàn Khâm sai đại nhân ở khách điếm Đồng Phúc gần phố ẩm thực.
Khách điếm Đồng Phúc là do Mộc Vãn Tình mua đất xây dựng, bên ngoài cổ kính, đặc sắc, cảnh quan thanh nhã, đình viện hoa cỏ rực rỡ, nhưng bên trong theo phong cách hiện đại.
Vừa mới trang trí xong, kịp khai trương, giờ để Khâm sai và đoàn tùy tùng ở .
Khâm sai nào thấy qua kiểu nhà ở như thế , cảm thấy mới lạ, cảm thấy thoải mái tiện nghi.
Vẫn là Thanh Bình Huyện chủ tinh tế khéo léo, cái gì cũng nghĩ . Giống như cái ghế sofa , êm hơn ghế gỗ nhiều.
Mộc Vãn Tình vui vẻ nhận lấy công thức món ăn cung đình, đây là thứ hợp ý nàng nhất. Quay đầu , nàng đám ban thưởng xuống mà chút đau đầu. Sao cho nhiều thế ? Sắp xếp thế nào đây? Lai lịch bối cảnh của họ trong sạch ?
Thôi kệ, mắt cứ tìm cách thu phục nhóm , nếu sẽ rắc rối to.
Nàng về phía Tống thái y tóc hoa râm: “Tống thái y, đường vất vả .”
Thư Sách
Tống thái y chuyến chỉ mang theo một đứa cháu và hai đồ , giọng điệu nhàn nhạt: “Hoàng ân mênh mông, Tống mỗ phụng chỉ mà đến, dám kêu khổ.”
Lời là " dám", chứ " ". Trong lòng ông vẫn còn oán khí.
Nghĩ cũng , đang yên ở Thái Y Viện, tự dưng ném đến cái nơi khỉ ho cò gáy , là ai cũng chẳng vui vẻ gì.
Mộc Vãn Tình vẫn tôn trọng chuyên môn. Chỉ cần bản lĩnh, những khuyết điểm khác đều thể bao dung.
Mắt nàng đảo một vòng. Đã đến thì thể bỏ qua cơ hội tận dụng triệt để.
“Mộc thị chúng một học viện, thể mời ngài đến giảng vài buổi ? Chỉ cần dạy chút kiến thức thường thức là . Một buổi học nửa lượng bạc, mỗi tuần dạy ba buổi, tùy tâm trạng ngài. Lương tháng trong phủ là mười lượng, mỗi quý bốn bộ quần áo, ngài thấy thế nào?”
Tính , một tháng cũng mười sáu lượng bạc.
Thái y tuy là vẻ vang, nhưng địa vị thầy t.h.u.ố.c cao, bổng lộc cũng hạn. Y chính ở Thái Y Viện ba lượng, Tả Hữu Viện phán và Ngự y bình thường hai lượng. (Chú 1)
Quan trọng là nghề đầy rủi ro, sơ sẩy một chút là cuốn vòng xoáy hậu cung, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Tống thái y ngẩn : “Hả? Chuyện ...” Nàng tay hào phóng quá.
Mộc Vãn Tình còn khéo léo tâng bốc thêm một chút: “Ngài là Thái y, chỉ đại phu trong phủ Huyện chủ thì phí tài năng. Là thầy thuốc, chỉ tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân thì y thuật mới tiến bộ . Hai vị cao đồ và cháu trai của ngài đang ở thời điểm then chốt học nghề, tiến ắt sẽ lùi.”
Từng chữ nàng đều trúng tim đen Tống thái y. Chẳng ? Đây chính là nỗi lòng của ông.
“Chi bằng thế , bỏ vốn mở một y quán ở Lương Thành, ngài dẫn dắt bọn họ mỗi ngày đến khám bệnh nửa ngày, tiền kiếm chia đôi, thế nào?”
Hai t.ử của Tống thái y mắt sáng rực. Ý kiến đấy chứ! Họ vội vàng nháy mắt hiệu cho sư phụ. Việc nhận !
Tống thái y tâm trạng chút phức tạp: “Như cô chịu thiệt .”
Oán khí và sự cam lòng của ông tan biến sự tấn công bằng tiền bạc của Mộc Vãn Tình. Ừm, cũng của nàng, cô nương tôn trọng khác đấy chứ.
Mộc Vãn Tình chút khách khí khoe khoang: “Tính lương thiện, thích việc , tạo phúc cho bách tính Lương Thành chúng , cũng để họ mở rộng tầm mắt, thế nào là y thuật đỉnh cao của Thái y.”
Nàng đưa lên tận mây xanh: “Ngài đến đây, gây dựng danh tiếng trong dân gian cũng . Sau trở về kinh thành cũng thể tự hào một phen, ngài chỉ là Thái y giỏi nhất mà còn là thần y trong dân gian.”
Đã đến thì cũng khó đấy. Thái y hiếm lắm, nhất định nắm chặt trong tay.
Tống thái y nàng tâng bốc đến lâng lâng: “Huyện chủ khéo quá, cũng thể từ chối .”
Đây là gặp tri kỷ, tuyệt đối vì... nàng trả quá nhiều!
Mộc Vãn Tình giỏi nhất là mặt đoán ý, thấy thần sắc ông giãn , nàng tủm tỉm : “Vậy quyết định thế nhé. Ngài cần d.ư.ợ.c liệu gì cứ liệt kê danh sách, sẽ cho mua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-205.html.]
“Được.”
Giải quyết xong Tống thái y, Mộc Vãn Tình sang bốn thị vệ, hỏi qua vài câu sắp xếp họ ở ngoại viện.
Nàng về phía các cung nữ. Bốn cung nữ đồng loạt tiến lên hành lễ: “Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai tham kiến chủ tử.”
Mộc Vãn Tình đ.á.n.h giá vài . Không quá xinh , nhưng mỗi một vẻ. “Đứng lên , các ngươi giỏi về cái gì?”
Xuân Lan tinh thông nữ công gia chánh, Hạ Hà giỏi nấu nướng, Thu Cúc giỏi trang điểm chải tóc, Đông Mai cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Mộc Vãn Tình nhướng mày. Ba nàng còn hiểu , cuối cùng đưa đến cho nàng?
Cầm kỳ thi họa đều tinh thông là kỹ năng mà một cung nữ bình thường thể sở hữu.
“Nói về lai lịch của ngươi xem.”
Nàng hỏi trúng tim đen, Đông Mai run lên: “Nô tỳ là con gái quan phạm tội, sung Dịch Đình (nơi giam giữ và sai khiến phụ nữ phạm tội trong cung). Chuyến là do nô tỳ cầu xin mà .”
“Nguyên nhân?” Mộc Vãn Tình cầm chén lên nhấp một ngụm.
Đông Mai nhắm mắt đ.á.n.h cược một phen: “Nô tỳ xem ngài thế nào để lật ngược tình thế, đưa tộc nhân thoát tội, và thế nào để gây dựng nên sự nghiệp lớn như .”
Mộc Vãn Tình giật : “Ngươi cứu nhà?”
Nàng nhạy bén đến lạ thường. Sắc mặt Đông Mai biến đổi kịch liệt: “... Vâng.” Chính là đ.á.n.h cược một .
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Vậy ngươi nỗ lực đấy. Triều đình thưởng phạt phân minh, bên cũng . Chỉ cần lập công lớn cho , sẽ hứa với ngươi một điều, dù khó khăn đến cũng .”
Hốc mắt Đông Mai ươn ướt, cúi rạp xuống, hành đại lễ long trọng nhất: “Tạ ơn chủ tử.”
Mộc Vãn Tình ngẩng đầu hai ma ma trong cung: “Hai vị đây việc ở ?”
Ma ma trong cung đều là những khôn ngoan, quan sát nãy giờ thấy thủ đoạn của Mộc Vãn Tình. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nàng thu phục mấy .
Thủ đoạn như thua kém gì các phi tần trong hậu cung.
Họ cũng dám vẻ, thành thật trả lời. Trương ma ma ở Lễ Giáo Tư, Phương ma ma ở Tư Tân.
Mộc Vãn Tình xong trầm ngâm: “Là Hoàng hậu nương nương đích chọn?”
Mấy đều tuyển chọn kỹ càng, ai cũng sở trường riêng. Lễ Giáo Tư dạy quy củ cho tú nữ, Tư Tân lo việc yến tiệc khách khứa.
Hai ma ma , thầm kinh ngạc. Sao nàng ? “Vâng.”
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Nhận sự ưu ái của Hoàng hậu nương nương, vô cùng cảm kích. Yến tiệc ngày xin nhờ cả hai vị ma ma.”
Có hai , việc tiếp đãi xã giao cứ giao quyền cho họ xử lý, đỡ cho nàng bao nhiêu việc. Hoàng hậu quả thực tốn tâm tư.
Mộc Vãn Tình một sớm phong Huyện chủ, thiên hạ chấn động.
Trong vòng một năm từ dân thường lên Hương chủ, giờ nhảy hai cấp thành Huyện chủ, vinh quang như khiến cả thế gian kinh ngạc.
Hỏi mới là do công dâng bông. Bông? Đó là cái gì ? Chưa từng qua.
Người trong thiên hạ bàn tán xôn xao, còn Mộc gia thì gióng trống khua chiêng đổi biển hiệu đại môn thành “Thanh Bình Huyện Chủ Phủ”, còn mở tiệc linh đình ăn mừng, mời cả thành ăn tiệc rượu.
Lần đến đông, nhận thiệp mời cũng mang quà đến.
Đỗ phu nhân đích tới chúc mừng. Bà hiếm khi ngoài, trừ khi vạn bất đắc dĩ, coi như giữ đủ thể diện cho Mộc Vãn Tình.
Nhà Mộc gia to lớn bằng Đỗ phủ, cũng tinh xảo bằng, nhưng nhỏ nhắn tinh tế, tràn đầy sức sống, một vẻ thú vị riêng.
Họ còn phát hiện yến tiệc trật tự ngăn nắp, bận rộn mà loạn, quy củ đấy, chi tiết cũng hảo.
Mọi quây quần chúc mừng một hồi, đó kìm tò mò hỏi: “Huyện chủ, ngài công dâng bông, thể cho chúng xem qua bông ?”
Mộc Vãn Tình mỉm : “Không keo kiệt, mà là chỉ hai mươi cân bông, đều dâng lên hết , bản dám giữ chút nào. Sang năm , đến lúc đó mời cùng đến thưởng thức.”
Mọi đều thất vọng nhưng cũng đành chịu.
Một giọng bất ngờ vang lên: “Huyện chủ, trong phủ ngài quy củ hơn nhiều đấy.”
Mộc Vãn Tình liếc Triệu Nhất Đan. Khách mời mà đến thật đáng ghét.
Triệu Nhất Đan từ trận đòn nhớ đời, tính tình đổi hẳn, đầy vẻ hằn học.
Ngày vui ai đuổi khách, Mộc Vãn Tình cũng chẳng để tâm.
“Ma ma trong cung hành sự tự nhiên khác biệt, việc gì cũng chu , quy củ. Tất cả đều là ân điển của Hoàng hậu nương nương.”
Hiểu ? Dám gây sự thì trong cung sẽ xử ngươi! Lúc đó cũng chẳng ai thương.
Nàng liếc mắt lạnh lùng qua, Triệu Nhất Đan tự chủ rụt vai .
Nàng Mộc Vãn Tình dạy dỗ một trận nhớ đời, trong lòng đương nhiên hận, nhưng nàng hận nhất vẫn là nhà !
Mắt nàng đảo quanh: “Ngài là phúc khí, danh lợi song thu, phú quý ngập trời. Không giống , đến một cầu cũng chẳng , cũng thể gả cho ai.”
Hiện trường ồ lên. Thế cũng quá hổ , con gái nhà ai chuyện hôn nhân của mặt thế ?
Mặt Triệu mẫu nóng bừng, hận thể tìm cái lỗ chui xuống: “Câm miệng!”
Mộc Vãn Tình: ...
Nàng nhầm chứ? Triệu Nhất Đan đang lấy lòng nàng? Là ảo giác ?
Triệu Nhất Đan bỏ ngoài tai lời mắng, tiếp tục : “Huyện chủ, một lời thỉnh cầu.”
Mộc Vãn Tình cạn lời. Có thiết gì với cô , ? “Vậy đừng .”
Triệu Nhất Đan như thấy, tự tiếp: “Ta gả cho hậu sinh tộc Mộc thị, ngài giúp chọn một thích hợp .”
Mộc Vãn Tình: ...
Nàng sững sờ, dám tin. Rốt cuộc là ai điên ?
Nàng chẳng dính dáng gì đến Triệu Nhất Đan: “Chuyện thích hợp .”
“Ta chẳng qua đ.á.n.h một trận, là gì?” Triệu Nhất Đan lạnh và chị dâu bên cạnh, một cách hùng hồn.
“Đỗ nhị tiểu thư còn từng kẻ bắt , danh tiết mất hết, chẳng vẫn gả cho trai ?”
Cả hội trường ồ lên, dám tin. Không chứ?!