Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:20:12
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn phi ngựa như bay quan đạo, bụi cuốn mù mịt tựa như một đám mây đen khổng lồ.
Lòng Mộc Vãn Tình nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục phu xe nhanh hơn nữa.
Chùa Vân Lâm tọa lạc đỉnh núi Vân Khê, hương khói quanh năm hưng thịnh, tín đồ nườm nượp, là nơi các phu nhân trong thành thích lui tới nhất. Phong cảnh núi non Vân Khê tuyệt , mỗi độ xuân thu, du khách kéo đến đông như mắc cửi.
Mộc Vãn Tình vội vã chạy tới chùa Vân Lâm, chỉ cầu mong chuyện vẫn còn kịp.
Đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, trong xe lắc lư đến chóng mặt nhưng Mộc Vãn Tình chẳng còn tâm trí mà để ý.
Thị vệ đầu bỗng giảm tốc độ, hô lớn: "Đường phía hẹp , chỉ một chiếc xe ngựa qua, chú ý cẩn thận."
Mọi đều lên tiếng đáp , thận trọng tiến lên. Đi nửa đường, bỗng nhiên...
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, một tảng đá khổng lồ lăn từ núi xuống, chặn lối của họ.
Thị vệ theo bản năng quanh. Không ai? Là t.a.i n.ạ.n ngẫu nhiên ?
Hắn kịp suy nghĩ kỹ, định xuống ngựa kiểm tra: "Chuyện gì ? Vài qua đây chung tay đẩy tảng đá ..."
Mộc Vãn Tình cảnh tượng mắt, trong đầu lóe lên linh cảm chẳng lành: "Lùi ! Lùi về ngay! Mau!"
Đám thủ hạ quen nàng lệnh, chút do dự đầu ngựa.
muộn. Một trận mưa tên từ phía b.ắ.n tới rào rào, tất cả đều nhắm chân ngựa. Lũ ngựa dính tên hí vang t.h.ả.m thiết ngã khuỵu, hất văng lưng xuống đất.
Ngay cả con ngựa kéo chiếc xe ở giữa cũng hoảng loạn lồng lên điên cuồng. Mộc Vãn Tình bên trong hất nghiêng ngả, nhưng thần sắc vẫn trấn định đến cực điểm. Một tay nàng bám c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, tay nhanh chóng móc từ ngăn kéo một cái túi, nhét vội trong ngực...
Phu xe kìm con ngựa đang phát điên, dứt khoát vén rèm lên: "Huyện chủ, đưa xuống."
Mộc Vãn Tình hai lời đưa tay . Phu xe nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, phi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thực , phu xe chính là ám vệ cao thủ mà Đỗ Thiếu Huyên phái tới bảo vệ nàng.
Một đám hắc y nhân đeo mặt nạ từ xông , gặp là chém, hung hãn như điên.
Thư Sách
Bọn thị vệ vội vàng bò dậy chống cự, hai bên giao chiến ác liệt. những mũi tên dài cứ thình lình b.ắ.n lén khiến bọn thị vệ đối phó hai đầu, cái mất cái khác, đội hình nhanh chóng rối loạn.
Phu xe hộ vệ sát bên Mộc Vãn Tình, múa may trường kiếm gạt phăng những mũi tên bay tới.
Hiện trường hỗn loạn, Mộc Vãn Tình bình tĩnh quan sát chiến cục, hai tay lặng lẽ thò trong n.g.ự.c áo...
Phu xe lớn tiếng quát: "Chúng là của phủ Thanh Bình Huyện chủ, tội, mau chóng tránh đường!"
"Ta phụng mệnh Hoàng thượng bảo vệ Thanh Bình Huyện chủ. Nếu Huyện chủ mệnh hệ nào, Hoàng thượng nhất định sẽ báo thù cho nàng, đến lúc đó m.á.u chảy thành sông, các ngươi tự gánh hậu quả!"
Đám hắc y nhân rõ ràng khựng một chút, động tác chậm vài nhịp. Tên cầm đầu đám hắc y nhân hét lên: "Đừng , dối đấy!"
Một thị vệ c.h.é.m trúng cánh tay, m.á.u chảy xối xả nhưng vẫn gào lên: "Là sự thật! Các ngươi đừng bậy. Cho dù nghĩ cho cũng nghĩ cho nhà chứ. G.i.ế.c hại Huyện chủ là trọng tội tru di cửu tộc đấy!"
"G.i.ế.c sạch hết cho ! Chỉ giữ con ả thôi. Có nó trong tay, ai dám động đến chúng . Nhanh tay lên!"
Đám hắc y nhân tay càng thêm tàn độc, phe thị vệ dần rơi thế hạ phong, từng thương ngã xuống.
Mộc Vãn Tình hít sâu một , quát lớn: "Dừng tay! Các ngươi rốt cuộc gì? Nếu cần tiền thì thể cho, ở đây một vạn lượng ngân phiếu, các cầm lấy mà chia ."
Nàng rút một xấp ngân phiếu dày cộp, giơ lên mặt đám sát thủ.
Tên cầm đầu gằn: "Bạc bọn , bọn cũng . Huynh còn chạm Huyện chủ da thịt mịn màng bao giờ..."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình lạnh lẽo. Lũ sống c.h.ế.t, rõ phận Huyện chủ của nàng mà vẫn dám tay, lai lịch của đám đáng để truy cứu đến cùng.
"Hiểu , các ngươi mai phục sẵn ở đây, mục tiêu chính là . Để đoán xem, kẻ to gan dám động thủ với Huyện chủ do triều đình phong chỉ một loại khả năng: Thám t.ử của địch quốc, ý đồ khơi mào chiến tranh hai nước."
Ánh mắt tên lóe lên, Mộc Vãn Tình bắt gặp ngay. Nàng nhạt: "Cũng , trời lạnh , theo lệ thường thì lũ chuột bọ cũng ngoài 'gặt lúa' thôi." (Ý chỉ việc cướp bóc lương thực mùa đông).
Những mặt đều biến sắc.
Tên cầm đầu lớn tiếng chối: "Ngươi sai , bọn chỉ là thổ phỉ chiếm núi vua thôi. Bọn đều là kẻ thô lỗ thương hương tiếc ngọc , ngươi ngoan ngoãn theo bọn , nếu thiếu mất cánh tay cái chân nào thì ráng mà chịu."
"Lần đầu tiên thấy tự xưng là thổ phỉ một cách tự hào thế đấy." Mộc Vãn Tình cúi nhặt một thanh trường kiếm, kề thẳng cổ : "Tất cả dừng tay! Lệnh các ngươi nhận là bắt sống đúng ? Nếu c.h.ế.t, nhiệm vụ của các ngươi coi như bỏ."
Tên cầm đầu thấy thế liền c.h.ử.i thề một tiếng, phất tay hiệu cho thủ hạ dừng .
"Bỏ kiếm xuống theo , tạm tha cho bọn chúng con đường sống."
"Huyện chủ, đừng bọn chúng!" Thị vệ toát mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là một cái bẫy.
Lũ là bọn vong mạng, khái niệm quốc gia, cũng chẳng nhân tính, trong mắt chỉ lợi ích.
Mộc Vãn Tình thần sắc thản nhiên: "Ngươi thề . Sẽ g.i.ế.c họ, nếu thiên lôi đ.á.n.h xuống, vĩnh viễn siêu sinh."
Trong mắt tên cầm đầu hiện lên vẻ trào phúng. Còn tin lời thề ? Ngây thơ đến buồn . Hắn chẳng tin gì sất, chỉ tin quyền lực. Hắn lập tức thề độc theo ý nàng.
Mộc Vãn Tình lúc mới gật đầu: "Tất cả lùi phía ."
Thị vệ thương nhẹ nhưng vẫn vây quanh nàng: "Không! Chúng thà c.h.ế.t cũng bảo vệ !"
Mộc Vãn Tình lạnh giọng quát: "Mang theo thương lui ! Tất cả lui ! Nghe lệnh !"
Bọn thị vệ , nghiến răng dìu những thương lùi về phía .
Tên cầm đầu lạnh lùng họ xoay xở: "Vẫn là ngươi thức thời nhất, thảo nào Hoàng thượng ngươi với con mắt khác. Ta cũng thích ngươi, là để ngươi áp trại phu nhân của ..."
Lời còn dứt, những chiếc bình nhỏ ném chính xác về phía đám áo đen. Sau những đường cong tuyệt là...
"Bùm!"
Tiếng nổ rung chuyển trời đất, hất tung đám sát thủ lên trung.
Sau màn bụi đất mịt mù, hắc y nhân thương vong vô . Tên cầm đầu ôm n.g.ự.c đầy máu, mặt cắt còn giọt máu.
Mộc Vãn Tình lẩn xa tít, bình tĩnh dậy phủi bụi mới chậm rãi bước : "Trời thu các ngươi thì để thu. Lời thề ứng nghiệm nhanh thật đấy."
Tên cầm đầu nén đau, dám tin Mộc Vãn Tình: "Đó là cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-212.html.]
Nếu tận mắt chứng kiến, thể tin nổi cô gái liễu yếu đào tơ mắt chỉ cần tùy tiện ném vài cái bình nhỏ là thể thổi bay đám sát thủ võ công cao cường.
"Thuốc nổ tự chế thôi. Làm vội quá nên uy lực lớn, ném còn ngượng tay." Mộc Vãn Tình luôn trữ sẵn xe ngựa bột mì, bình rỗng, mồi lửa và tuyệt đối cho khác đụng . Đây chính là đòn sát thủ bảo mạng của nàng. "Tiếc thật, cải tiến thêm."
Thế mà bảo uy lực lớn? Đám hắc y nhân còn sống sót phát điên.
A a a, bọn họ lừa ! Đây tiểu thư yếu đuối trói gà chặt, rõ ràng là nữ sát thần tái thế. Ngón tay nhỏ bé chỉ cần khẽ động một cái, đối thủ mạnh đến mấy cũng tan thành tro bụi.
Bọn thị vệ kính sợ Mộc Vãn Tình. Quả nhiên, thể vĩnh viễn tin tưởng Thanh Bình Huyện chủ!
Mộc Vãn Tình phất tay: "Bắt hết , phế gân tay gân chân, nhét giẻ mồm, đừng để bọn chúng tự sát."
"Rõ!"
Nhìn bọn thị vệ cầm kiếm tới, đám hắc y nhân tuyệt vọng tột cùng. Gân tay gân chân cắt đứt, võ công coi như phế bỏ .
Chờ xử lý xong xuôi, Mộc Vãn Tình mới tiến gần: "Nào, chúng tâm sự chút nhé. Các ngươi rốt cuộc là ai? Kẻ chủ mưu là ai?"
Tên cầm đầu nhắm nghiền mắt, đ.á.n.h c.h.ế.t khai: "Ngươi g.i.ế.c ."
"G.i.ế.c thì chán lắm. Ta thích nhất là hành hạ sống bằng c.h.ế.t, c.h.ế.t cũng xong. Các ngươi phúc lắm mới thưởng thức bí pháp độc môn của đấy." Mộc Vãn Tình mắt cong cong, điềm đạm đáng yêu, nhưng lời hung tàn vô cùng.
"Đưa một nửa đến doanh trại quân đội Tây Sơn tìm Đỗ Soái. Cứ là chuyện 5 năm tái diễn, hỏi ngài xử trí thế nào."
"Vâng."
"Nửa còn nhốt nông trang Thủy Mộc. Chuẩn mấy cái mật thất, giam tách biệt , cho ăn uống."
Nàng chỉ tay tên cầm đầu: "Tên thì chăm sóc đặc biệt. Dùng 'tích thủy hình' (hình phạt nhỏ giọt nước lên trán) cho ."
Tên cầm đầu rùng một cái. Ác quỷ!
"Vâng."
Mộc Vãn Tình sắp xếp xong xuôi, chọn vài thủ hạ võ công cao cường nhất: "Các ngươi theo ."
Đoàn tiếp tục lên đường, cảnh giác cao độ, cẩn thận từng chút một.
Chùa Vân Lâm đỉnh núi, quanh năm mây mù bao phủ, như chốn bồng lai tiên cảnh. Ngoài cổng chùa, khách hành hương nườm nượp, khói hương nghi ngút.
Trong điện, Đỗ phu nhân cùng vài vị phu nhân khác đang yên lặng phương trượng giảng kinh. Khói trầm hương lượn lờ khiến lòng tĩnh .
lúc , tiếng bước chân dồn dập vang lên phá vỡ bầu khí thanh tịnh.
Mọi cau mày cửa. Ai mà vô duyên thế ?
Một ảnh mảnh khảnh xông , ánh mắt dáo dác tìm kiếm, vẻ mặt đầy lo âu.
Mộc nhị phu nhân liếc mắt liền nhận con gái , bà kinh hãi thốt lên:
"Tình Nhi? Sao con tới đây? Mặt mũi lấm lem thế ? Có chuyện gì xảy ?"
Mộc Vãn Tình một phong trần mệt mỏi, trải qua một trận chiến sinh t.ử nên trông chật vật, mặt dính bụi đen, quần áo cũng lấm tấm bẩn.
Nàng bước nhanh tới, nắm lấy tay , vẻ căng thẳng giảm vài phần: "Mẹ, chứ? Mẹ vẫn luôn ở đây ạ?"
Mộc nhị phu nhân chẳng hiểu , nhưng bản năng cho bà chuyện chẳng lành: "Ừ, vẫn ở đây mà. Có chuyện gì thế con?"
Mộc Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm. May quá, chỉ là tin giả, sợ bóng sợ gió một hồi.
Nàng đầu ở hàng đầu: "Đỗ phu nhân, việc thỉnh giáo."
Đỗ phu nhân khẽ nhíu mày, tỏ vẻ vui: "Huyện chủ, chúng đang giảng kinh, chuyện gì để hãy ."
Nghe cái khỉ gió . Mộc Vãn Tình nén cơn giận trợn trắng mắt: "Sự tình khẩn cấp, nghĩ phương trượng sẽ phiền , đúng ạ?"
"Huyện chủ cứ tự nhiên." Phương trượng thức thời dậy tránh .
Thấy Mộc Vãn Tình cường thế như , cần cho phép tự tiện chủ, Đỗ phu nhân trong lòng khó chịu: "Có đại sự gì khẩn cấp đến mức khiến đường đường là Thanh Bình Huyện chủ thất thố như ?"
Bà căn bản tin lời Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình bình tĩnh bà , ánh mắt đầy sự dò xét: "Ta báo cho Đỗ Soái . Nếu gì ngoài ý , ngài đang đường tới đây."
Đỗ phu nhân sững sờ: "Kinh động cả Đỗ Soái ? Cô gì? Rốt cuộc xảy chuyện kinh thiên động địa gì?"
Mộc Vãn Tình quả quyết: "Phiền các vị phu nhân ngoài dạo một lát. Mẹ, ở ."
Các quý phu nhân lặng lẽ lui ngoài, trong lòng thầm đ.á.n.h trống ngực. Chắc chắn là biến lớn .
Đợi hết, Mộc Vãn Tình thẳng vấn đề: "Đỗ phu nhân, chuyện xảy 5 năm bà còn nhớ ?"
Nghe đến mốc thời gian , thần sắc Đỗ phu nhân trở nên cực kỳ phức tạp: "Cô đang ám chỉ điều gì?"
"Đỗ nhị tiểu thư." Mộc Vãn Tình chỉ bốn chữ, thành công khiến sắc mặt Đỗ phu nhân biến đổi kịch liệt.
"Cô cái gì? Là ai cho cô?"
"Xảy chuyện mà Đỗ phủ vẫn dọn dẹp sạch sẽ ?"
Đỗ phu nhân thẹn giận. Đây là bí mật của Đỗ gia, cũng là nỗi đau nhức nhối trong lòng bà: "Tại cho cô những chuyện đó?"
Mộc Vãn Tình nghiêm giọng: "Bởi vì, nhóm năm đó xuất hiện ."
"Ầm!"
Đỗ phu nhân tối sầm mặt mũi, thể lảo đảo suýt ngã quỵ.