Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 220:----

Cập nhật lúc: 2025-11-24 09:15:48
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nhóm Mã Vinh đời nào dám tìm Đỗ Soái. Đỗ Soái nổi danh là "sát thần", c.h.ế.t tay ông nhiều đếm xuể.

Bọn họ chỉ vỗ n.g.ự.c thề thốt đảm bảo chỉ ăn buôn bán với Kim Ngọc Lang chứ dính dáng gì khác, cầu xin Mộc Vãn Tình đỡ vài câu để giữ mạng.

Mộc Vãn Tình trầm ngâm: "Thế , sẽ nhắn một câu với Phủ Đô Tư. Nếu các ngươi thực sự chuyện phản quốc thì giữ mạng nhỏ thành vấn đề. Còn về tài sản... coi như của . Nếu lỡ gì sai trái thì nhất là tự thú ."

"Vậy... phiền Huyện chủ nhắn giúp ngay bây giờ với ạ." Mã Vinh và đồng bọn cuống cuồng, chẳng dám về nhà. Nói chừng Đỗ gia quân đang phục sẵn ở cửa, nghĩ đến thôi thấy run cầm cập.

Mộc Vãn Tình gọi một thủ hạ tới: "Dẫn họ qua bên đó, truyền đạt rõ ý của ."

Giải quyết xong đám , nàng bước nhà.

Ủa, nhà khách?

Mộc phu nhân vội vàng kéo tay con gái, nháy mắt hiệu liên tục: "Tình Nhi, cuối cùng con cũng về. Tiền di nương và Nam Nam đợi con cả nửa ngày ."

Di nương và thứ nữ của đại phòng mới chỉ ghé qua phủ Huyện chủ một , bình thường việc gì sẽ tới.

Nhìn Tiền di nương vẻ mặt nôn nóng và Mộc Nam Nam mặt mày tái mét, Mộc Vãn Tình nhướng mày: "Có chuyện gì ?"

Tiền di nương chờ nổi, hỏi dồn: "Diêu gia thái thái bắt ? Rốt cuộc là chuyện gì?"

Mộc Vãn Tình ngẩn : "Gián điệp, phản quốc..."

Tiền di nương kinh hô một tiếng, thể lảo đảo ngã, như chịu cú sốc cực lớn. Môi Mộc Nam Nam cũng run rẩy ngừng.

Thấy , Mộc Vãn Tình trầm giọng: "Nói , rốt cuộc là ?"

Nước mắt Tiền di nương trào : "Diêu gia sang cầu hôn Nam Nam nhà , giao canh (bát tự) cho họ . Làm bây giờ? Liệu liên lụy đến Nam Nam ? Đều tại hồ đồ, cứ tưởng vớ mối lương duyên ."

Mộc phu nhân há hốc mồm kinh ngạc. Không chứ?

Mộc Vãn Tình day day trán, thở dài: "Chuyện từ bao giờ? Sao ?"

Nếu nàng nhớ nhầm, Diêu gia chỉ một con trai đến tuổi cập kê. Nàng loáng thoáng Diêu thái thái và đám nữ quyến Lâm gia, Kim gia đang tích cực mai mối cho . Đã nhận canh của Mộc Nam Nam , rốt cuộc cưới mấy ? Lại định giở trò bình thê (hai vợ ngang hàng) ?

Tiền di nương giận sợ: "Mới hai hôm thôi. Thấy ngài bận quá nên chuyện nhỏ dám phiền..."

Chưa để bà hết, Mộc Vãn Tình lạnh lùng cắt ngang: "Hay là sợ phá hỏng chuyện ?"

"Không , thế, ..." Hốc mắt Tiền di nương đỏ hoe. Ai hiểu cho nỗi lòng của bà? Mọi đều là dân lương thiện, chỉ riêng đại phòng mang danh phận lưu đày.

Bà ở tuổi thế nào cũng , ở nhà đậu phụ kiếm tiền sống qua ngày cũng xong. nỡ con gái chịu khổ. Con gái bà như mà chẳng ai dám tới cầu hôn, như con gái nhà tấp nập đưa kẻ đón. Nghĩ đến cảnh con gái thể cô độc cả đời, bà lo đến mất ngủ.

"Ta chỉ là nóng vội thôi. Nam Nam cũng còn nhỏ, điều kiện Diêu gia ... Khi chuyện thành cũng dám rêu rao."

Bà quá coi trọng hôn sự , xảy bất kỳ sơ suất nào.

Mộc Vãn Tình cạn lời. Có não trời? "Bà nghĩ tới tại Diêu gia đang yên đang lành đến cầu hôn ? Diêu gia dù gì cũng thể cưới con gái quan đàng hoàng. Còn Mộc Nam Nam..."

Nàng im lặng vài giây thẳng: "... là cô gái , ôn nhu hiền thục, nhưng mang danh con gái tội thần."

Nàng giảm tránh lắm . Đừng quan cưới, ngay cả nhà dân thường trong sạch cũng ngại dây dưa.

Thực Mộc Nam Nam cũng từng nghi ngờ, nhưng đẻ phản ứng quá kịch liệt, cứ nhắc đến là xù lông nên nàng đành im lặng. "Vậy là vì ạ?"

Mộc Vãn Tình thực lòng quý mến cô gái . Trông thì nhu mì yếu đuối nhưng gồng gánh cả đại phòng, chăm sóc cháu trai cháu gái chu đáo, nhân phẩm , chẳng giống cha tệ bạc chút nào. Ở nhà trẻ nàng việc cũng lòng lũ trẻ.

Mộc phu nhân bỗng tức giận : "Trước đó bà còn ngỏ ý kết với nhà , từ chối mới sang tìm các . Kẻ rõ ràng ý . Tình Nhi, bà cố tình kéo cả tộc Mộc thị xuống nước đấy."

Làm ăn buôn bán tiếp xúc nhiều , bà khỏi nghĩ đến thuyết âm mưu. Cách của Diêu gia quá bất thường.

Mộc Vãn Tình gật đầu: " . Bà trói chúng lên cùng một con thuyền tặc, bắt chúng bán mạng, công cụ cho bà ."

Tiền di nương điếng , hận thể xé xác Diêu thái thái. Bà cứ tưởng hỷ sự đến cửa, hóa là một cái bẫy c.h.ế.t . "Sao bà ác độc thế? Bà cũng là mà..."

"Bà là gián điệp, phụ nữ bình thường." Mộc Vãn Tình lạnh nhạt , "Cũng may là mới chỉ bắt đầu, chứ gả qua đó mới là bi kịch cả đời."

Tiền di nương nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, nước mắt như mưa: "Xin con, là của , hại con ."

Mộc Nam Nam mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nén an ủi .

Thấy hai con họ đáng thương, Mộc Vãn Tình động lòng trắc ẩn: "Ta sẽ lấy canh, coi như chuyện từng xảy ."

Việc khó như lên trời với con Tiền di nương Mộc Vãn Tình giải quyết chỉ bằng một câu . Nàng chỉ cần đ.á.n.h tiếng với Diêu đại nhân, ông còn dám trả ?

Tiền di nương mừng rỡ, quỳ sụp xuống: "Cảm tạ Tộc trưởng! Ngài cứu mạng con một nữa."

Bà định dập đầu thì Mộc Vãn Tình né sang một bên, liếc Mộc phu nhân.

Mộc phu nhân hiểu ý, vội đỡ Tiền di nương dậy: "Đều là trong nhà, khách sáo gì. Lần cẩn thận chút là ."

Tiền di nương khổ: "Còn ? Nam Nam là con gái tội thần, ai dám lấy nó? Chẳng lẽ gả cho mấy tên lưu đày ?"

Tuy bọn họ cũng là dân lưu đày nhưng nhà cửa, xe ngựa, tộc nhân che chở, cuộc sống chẳng khác gì thường.

Mộc Vãn Tình khuyên: "Nam Nam bằng tuổi con, việc gì vội lấy chồng?"

Nàng chẳng vội chút nào. Mộc phu nhân cũng sốt ruột, giờ thì "Phật hệ" (mặc kệ đời) .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-220.html.]

Tiền di nương Mộc Vãn Tình rực rỡ như minh châu, con gái thuần khiết như nước, trong lòng chua xót: "Các giống . Ngài là Thanh Bình Huyện chủ cao cao tại thượng, nam t.ử ở Tây Lương tùy ngài chọn lựa. Còn Nam Nam..."

Mộc Nam Nam nổi nữa, kéo tay : "Mẹ đừng nữa. Vãn Tình , đừng linh tinh. Bọn về đây."

"Khoan ." Mộc Vãn Tình gọi giật . "Hiếm khi đến chơi, ở ăn cơm . Ta việc với tỷ."

Nghe việc, Mộc Nam Nam chần chừ một chút .

Trong phòng chỉ còn bốn ăn cơm. Bếp dọn lên bốn món một canh: bò hầm, cá nấu dưa chua, vịt bát bảo, rau xào thập cẩm và canh thịt bò Tây Hồ.

Mắt Mộc phu nhân sáng lên: "Ở thịt bò thế?"

"Đỗ phủ biếu đấy ạ." Lúc về, Mộc Vãn Tình cho mang thẳng xuống bếp.

Thức ăn ngon miệng, cắm cúi ăn. Ngay cả con Tiền di nương đang buồn phiền cũng ăn ít.

Cơm nước xong xuôi, Mộc Nam Nam hỏi thẳng: "Vãn Tình , việc gì cứ ."

Mộc Vãn Tình nhấp một ngụm xanh: "Tỷ việc ở nhà trẻ thế nào? Có thể độc lập đảm đương một mảng (độc đáng một mặt) ?"

Mộc Nam Nam kinh ngạc: "Hả? Ta , chỉ trợ lý thôi."

Mộc Vãn Tình gõ nhẹ lên bàn: "Ta mở một trường nội trú ở nông trang, thu nhận trẻ mồ côi lưu lạc, hơn một ngàn đứa. Rất cần một quản lý trường học. Tỷ cẩn thận, kiên nhẫn yêu trẻ, là ứng cử viên phù hợp."

Mảng là trọng điểm, nàng cực kỳ coi trọng.

Mộc Nam Nam đầu nhưng hề ngạc nhiên. Mộc Vãn Tình ngoài lạnh trong nóng, nội tâm vô cùng ấm áp.

"Ta... sợ đủ bản lĩnh." Nhà trẻ 30 đứa mà trường cả ngàn đứa, quy mô khác hẳn .

"Không hiểu thì hỏi ." Mộc Vãn Tình ngập ngừng một chút, "Ta cũng tỷ đến nông trang lánh nạn một thời gian. Vụ án gián điệp liên lụy rộng, ngầm bên còn yêu ma quỷ quái nào ."

Tiền di nương mặt cắt còn giọt máu: "Ý ngài là... sẽ liên lụy đến Nam Nam?"

"Khó lắm. Diêu thái thái để hậu chiêu gì , rõ." Mộc Vãn Tình lo nhất là kiểu "ngọc đá cùng tan", " thể phòng ."

Tiền di nương chút do dự: "Đi ! Hai con cùng ! Ta thể phụ giúp việc vặt."

Mộc Nam Nam cau mày: "Thế còn Bảo Nhi và mấy đứa nhỏ? Đại tẩu nhu nhược, tẩu cả tái giá ..."

, vợ của Mộc đại gia chịu nổi khổ tái giá với một góa vợ trong tộc, còn định mang con theo. Mộc Vãn Tình cản việc tái giá nhưng cho phép mang con vì sợ rắc rối về . Người cũng cưỡng cầu, dù ở gần, thăm con lúc nào cũng .

Mộc Vãn Tình suy tính: "Để Mộc T.ử Vân tiếp quản. Nó năm nay 13 tuổi , cũng đến lúc gánh vác gia đình (lập môn hộ)."

Mộc T.ử Vân là con trai thứ (thứ xuất) của Mộc đại gia. Mộc đại gia chỉ mang hai đứa con dòng đích , bỏ hết đám con thứ. Tính tình Mộc T.ử Vân yếu đuối, mờ nhạt, nhưng từ khi học ở thư viện dạn dĩ hơn nhiều.

Thư Sách

Mộc Nam Nam định 13 tuổi vẫn là trẻ con, nhưng nghĩ đến Mộc Vãn Tình 14 tuổi Tộc trưởng thì im bặt. 13 tuổi chủ gia đình cũng chẳng gì sai.

"Được, để rèn luyện. Bạn học cũng sẽ giúp đỡ ."

Cậu bé cũng là lứa học trò do Mộc Vãn Tình cầm tay chỉ việc, học nhiều điều và tình bạn thắm thiết với các đồng môn. Đó là tài sản quý giá cả đời.

Hôm , Mộc Vãn Tình dậy từ sớm, cải nam trang gọn gàng, búi tóc đội kim quan, trông tuấn tú vô cùng khiến đám nha chớp mắt.

Đoàn đến phố ẩm thực, thấy tấm áp phích khổng lồ treo cao, hình vẽ nồi lẩu sống động như thật khiến chảy nước miếng. Dòng chữ quảng cáo đầy hấp dẫn: "Lẩu Mộc Thị trăm năm khai trương! Toàn bộ giảm nửa giá! Rút thăm trúng thưởng cực lớn!" Có chuyên bên ngoài rao hàng ngớt.

Nhờ quảng cáo từ , thực khách xếp hàng dài chờ đợi.

Thấy Mộc Vãn Tình, ai nấy đều hớn hở: "Thanh Bình Huyện chủ, quán do ngài mở ?"

" . Ta nghiên cứu công thức lâu, đến khi ưng ý mới dám mở bán. Hy vọng sẽ mang trải nghiệm ẩm thực mới lạ cho ."

Thực nhiều đến vì danh tiếng của nàng (hiệu ứng nổi tiếng). ăn xong thì hương vị tuyệt hảo chinh phục .

Chỉ riêng nước lẩu 6 loại tùy chọn, còn nồi uyên ương đáp ứng khẩu vị. Mùi thơm của lẩu quá bá đạo khiến đường kìm ghé .

Chỉ lát , đại sảnh chật kín, phòng bao (ghế lô) cũng hết chỗ, bên ngoài vẫn còn rồng rắn xếp hàng.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề, nụ luôn nở môi, nhiệt tình chu đáo, bận rộn nhưng loạn, đấy.

Thu Cúc lo bên ngoài, Hạ Hà quản nhà bếp, cả hai đều căng thẳng toát mồ hôi.

Mộc Vãn Tình ở quầy thu ngân, đích tính tiền khiến ít xúm xem. Nàng hào phóng để ngắm nghía, mãi cũng chán thôi.

Ngoài cửa bỗng xôn xao. Mộc Vãn Tình tò mò . Hảo gia hỏa (Trời đất), cha con Đỗ Soái tới đây?

Nàng vội chạy đón: "Đỗ Soái, ngài trăm công nghìn việc rảnh rỗi ghé qua đây thế ạ?"

Đây chính là quảng cáo nhất! Nhìn xem, Đỗ Soái còn thích ăn lẩu, các thử một miếng ?

Đỗ Soái liếc con trai : "Còn chỗ ?"

"Có, chứ ạ. Mời ngài theo ." Mộc Vãn Tình luôn giữ một phòng bao nhất, trang trí tao nhã nhất cho riêng .

Nàng dẫn hai cha con phòng, cho dọn lên nồi lẩu uyên ương và một bàn đầy ắp thức ăn.

Nồi uyên ương một bên là nước dùng nấm thanh đạm, nhúng rau củ và các loại viên thả lẩu ngọt lịm. Bên là nước lẩu cay đỏ rực, nhúng tiết vịt, thịt dê... vị cay tê đầu lưỡi khiến ngừng mà .

Cha con họ Đỗ khẩu vị giống , đều mê mẩn bên lẩu cay, ăn đến mồ hôi đầm đìa mà nỡ buông đũa. Mộc Vãn Tình thích vị thanh đạm, thong thả nhúng rau ăn.

Đang ăn dở, Đỗ Thiếu Huyên bỗng buông đũa, lấy ba chiếc hộp đẩy về phía nàng.

Mộc Vãn Tình ngẩn : "Hả? Đây là cái gì?"

Một cái thì còn bảo là quà mừng khai trương, đằng đưa tận ba cái...!

Loading...