Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 226:----
Cập nhật lúc: 2025-11-25 08:08:20
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng Thái hậu bằng ánh mắt lạnh lùng, chút che giấu sự chán ghét.
Bọn họ từng là những đồng minh nhất, cũng từng diễn màn "mẫu từ t.ử hiếu" ( hiền con thảo) đạt.
Bà giúp bước lên ngai vàng, ban cho bà sự tôn quý tột bậc của một Thái hậu, ban cho nhà đẻ bà sự vinh hiển tột cùng.
Đáng tiếc, lòng dễ đổi .
Thái hậu vẫn giữ thái độ sợ hãi ( trì vô khủng): "Ai gia bình an rời cung, đến phủ Ngụy Vương dưỡng già."
Trong mắt Hoàng thượng lóe lên tia kinh ngạc: "Phủ Ngụy Vương?"
Năm đó, Ngụy Vương còn quá nhỏ, kịp tham gia cuộc chiến đoạt vị. Vì thế, Hoàng thượng đối xử với hậu hĩnh, ban cho đất phong trù phú.
"Ai gia từng nuôi nấng Ngụy Vương mấy năm, cũng coi như là ." Thái hậu cũng chán ghét đàn ông mặt kém. Tâm địa quá tàn nhẫn, dám giam cầm bà, khiến bà chịu đủ khổ sở. "Hoàng thượng đáng tin, chỉ thể nương nhờ để dưỡng già."
Những lời chẳng mảy may tổn thương Hoàng thượng. Thần sắc đổi, âm thầm suy tính mục đích thực sự của bà . Chắc chắn đơn giản như . Thái hậu chính là chiến thắng cuối cùng trong cuộc cung đấu năm xưa cơ mà.
Ánh mắt Thái hậu trở nên u ám, ác ý tràn : "Tiếp theo, đổi Thái tử."
Gương mặt vô cảm của Hoàng thượng nứt một khe hở: "Bà cái gì?"
Thái hậu cảm thấy khoái trá từng : "Ngươi một Thái t.ử c.h.ế.t một đứa con trai khỏe mạnh nhảy nhót? Tự ngươi chọn ."
Hoàng thượng nheo mắt nguy hiểm. Lão bà tâm địa thật độc ác. Bà chỉ đổi cục diện triều đình hiện tại mà còn khuấy đảo phong vân, khiến cuộc chiến giữa các hoàng t.ử càng thêm khốc liệt.
Quan trọng nhất là, Tân đế lên ngôi thể dung tha cho một Phế Thái t.ử từng ở vị trí Đông cung? E rằng việc đầu tiên là diệt trừ hậu họa.
Vô ý nghĩ lóe lên trong đầu : "Bà nhắm trúng ai?"
Thái hậu quỷ dị: "Ngũ hoàng tử. Dù cũng đều là con ngươi sinh , đứa nào kế vị chẳng giống . thích Ngũ hoàng t.ử hơn nên chọn nó."
"Giống ?" Hoàng thượng lắc đầu. Người kế thừa đế quốc quan trọng nhường nào, chọn sai chính là đại họa, với nước với dân đều là tai kiếp.
Các hoàng t.ử gối đều tố chất đế vương, khuyết điểm đầy . Chỉ Thái t.ử là ung dung, sáng suốt, kế thừa tư tưởng chính trị của .
"Loại đàn bà như bà chỉ tư lợi, màng đến tương lai xã tắc."
Thái hậu xong ngửa đầu lớn: "Ai gia già , sống mấy năm nữa ? Chỉ cần bản thống khoái là ."
Hoàng thượng vẫn giữ thái độ nóng lạnh: "Mấy ngày nay ai lén lút liên lạc với bà, thật kỳ lạ." Hắn giữ mạng bà là để câu con cá lớn.
Trong mắt Thái hậu hiện lên vẻ oán độc: "Nhân thủ của Ai gia đều ngươi thanh trừng sạch sẽ, chỉ còn một lão ma ma già nua. Ai gia đối xử với ngươi tệ, mà ngươi vô tình vô nghĩa như thế..."
Rõ ràng bà hạ độc Thái tử, nhưng như cả thiên hạ mắc nợ . Có những kẻ ích kỷ đến mức chỉ thấy lợi ích của bản .
Hoàng thượng mất kiên nhẫn ngắt lời: "Còn gì nữa ?"
Thái hậu , khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nở nụ kỳ quái: "Viết chiếu thư nhận tội (tội kỷ chiếu). Thừa nhận ngươi vì đoạt ngôi mà g.i.ế.c cha hại em. Không cần công bố thiên hạ ngay, cứ để Ai gia giữ. Ai gia tin ngươi, cái bùa hộ mệnh."
"Bùa hộ mệnh cái gì? Rõ ràng là nhược điểm để bà khống chế trẫm lâu dài." Hoàng thượng thấu tâm tư bà ngay lập tức.
Không chỉ dùng để khống chế, chỉ cần công bố ngoài, ngai vàng của sẽ lung lay dữ dội. Quả hổ danh là quán quân cung đấu, tâm cơ thâm trầm khôn lường.
" đấy, nhưng ngươi dám ?" Thái hậu rõ tình cảm cha con của Hoàng thượng. Thái t.ử là do một tay Hoàng thượng nuôi nấng, dạy dỗ.
Lòng bà tràn đầy hận thù, nhất định thấy cặp cha con tôn quý nhất c.h.ế.t t.h.ả.m hại.
, ngoài dự đoán của bà, Hoàng thượng hề do dự giãy giụa: "Bà già thật , đầu óc lẩm cẩm quá. Cho nên, cứ ở trong cung chờ c.h.ế.t ."
Thái hậu chấn động: "Ngươi cái gì? Ngươi t.h.u.ố.c giải?"
"Trẫm tin bà. Ai thứ bà đưa là t.h.u.ố.c giải độc dược?" Hoàng thượng lạnh nhạt , "Trừ phi bà thử t.h.u.ố.c : trúng loại độc y hệt uống t.h.u.ố.c giải."
Sắc mặt Thái hậu kịch biến: "Ngươi... ngươi quá độc ác! Ngay cả con ruột cũng thể thấy c.h.ế.t mà cứu. là vô tình nhất đế vương gia, cha con ruột thịt thì tình gì đáng ."
Hoàng thượng lay chuyển, khí thế bức : "Trẫm đến đây là để báo cho bà một tiếng: Trẫm tiêu diệt Hứa Quốc công phủ."
Hứa Quốc công là nhà đẻ của Thái hậu. Bà run rẩy : "Ngươi điên ! Bọn họ dốc lực gia tộc giúp ngươi lên ngôi, ngươi báo đáp họ thế ? Ngươi sợ trong thiên hạ mắng ngươi vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván ?"
Khóe miệng Hoàng thượng nhếch lên: "Nhìn bà kích động thế , trong lòng trẫm thoải mái."
Dứt lời, bước ngoài.
Thư Sách
Thái hậu tức đến hộc máu, lảo đảo đuổi theo: "Đứng ! Đứng !"
Cửa cung mở . Hoàng thượng tới cửa, cao giọng lệnh: "Từ hôm nay trở , cắt giảm một nửa nhu yếu phẩm cung ứng cho nơi ."
"Vâng."
Thái hậu tức đến méo miệng. Đây là ép c.h.ế.t bà mà.
lúc , một nội thị hớt hải chạy tới: "Hoàng thượng! Tấn Vương thế t.ử ngất xỉu trong thiên lao !"
"Cái gì?" Một tiếng kinh hô thất thanh vang lên.
Hoàng thượng phắt , thấy Thái hậu kinh giận, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn nheo mắt . Không bình thường!
Theo lý mà , Thái hậu ngay cả Thái t.ử - đứa cháu nội ngày thường kề cận - còn nhẫn tâm hạ độc thủ, thì Tấn Vương thế t.ử là cái thá gì? Đáng giá để bà lo lắng đến mức thất thố thế ?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hoàng thượng. Hắn cao giọng: "Truyền ý chỉ của trẫm! Tấn Vương thế t.ử phạm tội khi quân, tước bỏ vị trí Thế tử, đày thứ dân, giam ngục chờ thu xử trảm."
Đầu óc Thái hậu trống rỗng, tự chủ hét lên: "Không !"
Sự nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng xác thực. Thái hậu và Tấn Vương thế t.ử mối quan hệ ai . Bọn họ giấu quá kỹ, bề ngoài hầu như qua gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-226.html.]
"Thái hậu, bà đang dạy trẫm việc ?"
Thái hậu khiến nghi ngờ, nhưng dù thế nào bà cũng thể để Tấn Vương thế t.ử xảy chuyện.
Bà cố nặn một nụ gượng gạo: "Tấn Vương thế t.ử là do ngươi lớn lên, từng nuôi dưỡng gối ngươi. Dù nó sai điều gì thì cứ từ từ dạy bảo. Nó xưa nay luôn coi ngươi là trưởng bối thiết nhất..."
Hoàn mất vẻ hống hách ( trì vô khủng) ban nãy.
Hoàng thượng nhếch môi trào phúng: "Thái t.ử chẳng cũng do bà lớn lên ? Bà vẫn hạ độc như thường đấy thôi."
Cho nên, đừng diễn cái trò trưởng bối từ ái nữa, ghê tởm lắm. Thà tìm cái cớ nào đáng tin hơn một chút .
Đầu óc Thái hậu cuồng điên cuồng, chỉ giữ mạng cho Tấn Vương thế tử: "Hoàng thượng, nếu ngươi g.i.ế.c Tấn Vương thế t.ử sẽ kích động Tấn Vương loạn. Đến lúc đó xảy biến cố gì..."
Hoàng thượng lạnh: "Biến cố bà là tạo phản ? Loạn thần tặc t.ử thì ai cũng quyền g.i.ế.c. Trẫm cũng đang thu hồi mảnh đất phong đó đây."
Thái hậu c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, mượn cơn đau để tỉnh táo : "Hoàng thượng, thể đưa t.h.u.ố.c giải cho ngươi. , ngươi thả Tấn Vương thế tử."
Lúc bà chẳng còn tâm trí mà đòi ba điều kiện nữa.
Ánh mắt Hoàng thượng thâm trầm như mực: "Trẫm ngờ bà quan tâm Tấn Vương thế t.ử đến mức vượt quá tưởng tượng như đấy."
"Ai gia và mẫu Tấn Vương là bạn tâm giao. Ai gia từng hứa với nàng sẽ bảo vệ tính mạng con họ." Trong cái khó ló cái khôn, Thái hậu bịa một lý do tạm chấp nhận . "Trước quan tâm là vì nguy hiểm đến tính mạng."
"Chuyện trẫm cũng từng qua. Thái hậu, bà rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật ai ?" Thần sắc Hoàng thượng trở nên kỳ quái, "Trẫm còn nghi ngờ Tấn Vương thế t.ử là cháu ruột của bà đấy."
Thái hậu từng sinh nở, một hoàng t.ử nhưng c.h.ế.t yểu năm mười lăm tuổi. Sau đó bà mới tìm đến để liên minh. Lúc cả hai đều khó khăn, như con thuyền tròng trành giữa phong ba bão táp.
Vị hoàng t.ử qua đời khi đính hôn nhưng kịp thành . Vị hôn thê của đó đưa chùa, cả đời bạn với thanh đăng cổ phật.
Thái hậu giận tím mặt, quát lớn: "Nói hươu vượn! Những lời thể bậy? Ngươi là vua một nước, càng cẩn trọng lời việc ."
Hoàng thượng cảm thấy cần điều tra chuyện năm xưa, đặc biệt là xem con trai ruột của Thái hậu để giọt m.á.u nào .
Hắn còn hứng thú đôi co nữa, bỏ .
Thái hậu cuống đến phát điên, bất chấp thể già yếu lao theo, nhưng kịp đến gần Hoàng thượng thị vệ chặn .
Nhìn bóng lưng xa dần, bà toát mồ hôi lạnh: "Hoàng thượng! Ngươi cần t.h.u.ố.c giải ?"
"Không cần." Hoàng thượng thèm đầu , nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Thái hậu.
Trước mắt Thái hậu tối sầm, thể lảo đảo ngã.
Lão ma ma vội đỡ lấy bà, vuốt n.g.ự.c trấn an: "Chủ tử, chủ t.ử đừng nóng vội."
Sao thể vội ? Thái hậu sắp điên : "Mau mau! Truyền tin xuống , nhất định tìm cách cứu Tấn Vương thế t.ử , cho dù cướp ngục (kiếp thiên lao) cũng !"
"Vâng."
Cung Thừa Càn.
Thủ vệ nghiêm ngặt, khí căng thẳng bao trùm cùng mùi t.h.u.ố.c nồng nặc. Gió thổi qua đưa mùi t.h.u.ố.c bay xa.
Hoàng thượng bước nhanh phòng tắm. Trong làn nước lượn lờ, ba bóng mờ ảo.
Thái t.ử trong hồ bạch ngọc, ngâm trong nước thuốc. Nghe tiếng bước chân, mở mắt, cố gắng dậy: "Phụ hoàng, đến."
Thân hình Thái t.ử gầy gò, sắc mặt tái nhợt khiến Hoàng thượng xót xa: "Cảm thấy thế nào ?"
Thái t.ử cử động cánh tay, nở nụ vui vẻ: "Người nhẹ nhõm từng thấy, thoải mái ạ."
Sau khi trúng độc, cơ thể ngày một nặng nề, cử động một chút cũng thấy mệt mỏi. giờ đây, cảm giác nhẹ tựa lông hồng.
Hoàng thượng vui mừng, sang vị thần y Tôn Thăng Vân đang bên cạnh: "Tôn đại phu, dư độc bài trừ sạch sẽ ?"
Tôn gia tuyệt kỹ "Kim châm thứ huyệt" (châm cứu bằng kim vàng), kết hợp với tắm t.h.u.ố.c để giải bách độc. Tuy nhiên phương pháp đòi hỏi y thuật cực cao và tiêu hao thể lực lớn. Một giải độc mất hai canh giờ, mỗi xong thần y nghỉ ngơi mấy ngày mới sức. Đó là kể cung đình tẩm bổ sơn hào hải vị liên tục.
Mấy ngày nay tóc Tôn Thăng Vân bạc thêm nhiều, trông già cả chục tuổi. Cháu gái Tôn Cam Thảo ông nội tiều tụy mà đau lòng . Đây cũng là lý do Tôn gia quy ẩn: Cứu thì tổn thọ, cứu thì mất mạng cả nhà.
"Máu đen thổ tại cung yến chứng tỏ chút độc tố cuối cùng trong cơ thể Thái t.ử đẩy ngoài. Giờ chỉ cần từ từ điều dưỡng là ."
Hoàng thượng như trút gánh nặng ngàn cân: "Tốt quá! Tôn đại phu, trẫm và Thái t.ử sẽ bạc đãi công thần. Trẫm ban cho ngươi tấm biển 'Hạnh Lâm Thế Gia' và một tấm 'Miễn T.ử Kim Bài'."
Tôn Cam Thảo hít sâu một . Miễn T.ử Kim Bài?!
Tôn Thăng Vân cúi rạp tạ ơn. Hai thứ đúng là đ.á.n.h trúng tâm ý của ông, uổng công ông dốc hết tâm huyết. Hoàng thượng là minh quân, Thái t.ử cũng là nhân đức.
Hoàng thượng vui vẻ : "Còn phiền thần y tạm thời ở cung Thừa Càn một thời gian và giữ kín chuyện ."
"Thần tuân chỉ."
Trong thư phòng, một tiếng thốt kinh ngạc vang lên.
"Cái gì? Thái hậu và Tấn Vương thế tử?" Thái t.ử nghi ngờ nhầm.