Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 234:---
Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:15:59
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Thiếu Huyên phi ngựa như bay (lưu tinh cản nguyệt), ngày đêm nghỉ để đến tiền tuyến. Nhìn phụ soái thoi thóp, lòng đau như cắt. Sao thương nặng đến thế ?
Đỗ Soái trúng hai mũi tên, đều chỗ hiểm. Quân y dốc hết sức cứu chữa nhưng tình hình vẫn thuyên giảm, cả ngày hôn mê bất tỉnh, sức sống cạn dần từng ngày. Quân y lắc đầu , vết thương quá nặng, e là... lành ít dữ nhiều.
Sĩ khí quân xuống dốc t.h.ả.m hại, các tướng sĩ lo lắng tột độ, cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ. Đỗ Soái là linh hồn, là thống soái độc nhất vô nhị của Đỗ gia quân.
"Phụ soái!" Đỗ Thiếu Huyên đau đớn gọi, hốc mắt đỏ hoe.
Đỗ Soái dường như cảm nhận con trai đến, khó nhọc mở mắt, nhét ấn soái tay : "Sau Đỗ gia quân... trông cậy con."
Một câu đơn giản rút cạn chút sức lực cuối cùng, ông nhắm mắt , bàn tay vô lực buông thõng xuống.
Đỗ Thiếu Huyên kinh hoàng tột độ: "Phụ ! Phụ ! Thái y , mau cứu phụ !"
Tống thái y lôi đến, dốc lực cứu chữa suốt một ngày một đêm. Ông dùng châm cứu để giữ một tàn, đổ sâm núi trăm năm mới tạm thời giữ mạng cho Đỗ Soái. vẫn dám chắc thể cứu sống, sinh t.ử vẫn treo lơ lửng.
Quân tâm tan rã, tin đồn thất thiệt lan truyền khắp nơi, sự bất an bao trùm quân. Không Đỗ Soái, liệu họ thể thắng trận ? Thiếu soái tuy mang họ Đỗ nhưng tuổi đời còn quá trẻ, liệu gánh vác nổi giang sơn ?
lúc , Tây Vu nhân cơ hội phát động tấn công. Đỗ Thiếu Huyên nén đau thương, vội vã mặc giáp trận. Trên chiến trường, tung đại sát khí: t.h.u.ố.c nổ. Quân địch thương vong vô , sợ vỡ mật, tháo chạy trối c.h.ế.t hàng trăm dặm mới dám dừng .
Trận chiến định quân tâm, củng cố địa vị của Đỗ Thiếu Huyên. Từ giờ phút , chính thức trở thành chủ soái của Đỗ gia quân, chỉ huy tối cao danh chính ngôn thuận.
Thành Cam Châu cũng báo nguy. Đỗ Thiếu Huyên lập tức phái hai phó tướng dẫn một đội quân mang theo một nửa t.h.u.ố.c nổ tiếp viện.
Không hổ danh là con cháu Đỗ gia, Đỗ Thiếu Huyên dụng binh như thần, chỉ huy bình tĩnh, táo bạo sử dụng các tướng trẻ, nhanh chóng giải vây cho thành Cam Châu.
Dù hai mặt giáp công nhưng nhờ t.h.u.ố.c nổ và tài năng thiên bẩm, liên tiếp thắng năm trận lớn, đ.á.n.h cho kẻ địch khiếp vía, cục diện bại trận lập tức đảo chiều. Một chống hai nước lớn, vẫn kiên cường đ.á.n.h ngang ngửa.
Người đời sớm Đỗ gia đời đời đều là dũng tướng, nhưng ngờ tài năng chỉ huy của Đỗ Thiếu Huyên hề thua kém cha ông, thậm chí còn phần "trò giỏi hơn thầy". Trước đây thắng trận, chỉ nghĩ do Đỗ Soái sắp xếp. Giờ Đỗ Soái ngã xuống, hào quang của Đỗ Thiếu Huyên mới thực sự tỏa sáng rực rỡ.
Khi tình thế tạm , Đỗ Thiếu Huyên bắt tay điều tra kẻ nội gián. Kẻ b.ắ.n lén lưng hại phụ soái, tuyệt đối tha.
Phàm là chuyện ắt để dấu vết.
Rất nhanh, tra quan quân nhu Hà Tân và đám thuộc hạ.
Hà Tân là cháu họ bên nhà đẻ của Đỗ phu nhân, sắp xếp quân đội từ sớm. Năng lực tầm thường nhưng nhờ quan hệ mà sống như cá gặp nước, leo lên vị trí thứ ba trong bộ phận quân nhu. Quản lý quân nhu là việc béo bở, trận g.i.ế.c địch, quá hảo với .
Đỗ Thiếu Huyên hiểu nổi, với phận và đãi ngộ như , tại còn phản bội Đỗ gia? Hắn tất cả những gì đều nhờ Đỗ gia ? Đỗ gia sụp đổ thì lợi lộc gì? Đầu óc vấn đề ?
Bị lôi ánh sáng, Hà Tân vẫn còn già mồm: "Thiếu soái, là đang giúp ngài đấy! Lần hai nước liên thủ tấn công, chúng chắc chắn sẽ thua. Để giảm bớt thương vong vô ích, đành dùng hạ sách ..."
Hắn hề hối , cũng chẳng chút sợ hãi. Dù cũng là thích, Đỗ Thiếu Huyên gì ? Cùng lắm là phạt rượu ba chén thôi. Hắn đổi trắng đen, còn tự tô vẽ thành đấng cứu thế, mặt dày vô sỉ đến cực điểm.
"Ngài mau dẫn quân đầu hàng , bây giờ vẫn còn kịp... Á á á!!!"
Kiếm quang lóe lên. Cánh tay của Hà Tân c.h.é.m đứt lìa, m.á.u phun xối xả.
Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng: "Nói! Ngươi còn đồng bọn nào nữa?"
"Ta... là cứu các ..." Hà Tân đau đến toát mồ hôi lạnh, môi run cầm cập, hồn phi phách tán. Tay của ! Á á á! Đau quá!
Đỗ Thiếu Huyên dám thế?
Đỗ Thiếu Huyên hận thấu xương. Kẻ bán Đỗ gia quân đều c.h.ế.t t.ử tế. "Lôi tất cả bọn chúng ngoài xử lăng trì (tùng xẻo). Chú ý tay cho chuẩn, chúng sống thêm ba ngày nữa mới c.h.ế.t."
"Rõ!"
Lúc Hà Tân mới sợ: "Thiếu soái! À , biểu ! Ta sai ! Ngươi nể mặt cô mẫu mà tha cho !"
Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng cự tuyệt, còn lệnh: "Thông báo về Lương Thành, tịch biên gia sản Hà gia. Tất cả nam đinh nhà họ Hà sung Tiên phong doanh (cảm t.ử quân), sống c.h.ế.t do trời. Nữ quyến giam đại lao, lệnh của , bất kỳ ai cũng thăm nuôi."
Tiên phong doanh là nơi tập trung t.ử tù, chuyên bia đỡ đạn. Nếu may mắn sống sót thì thể lập công chuộc tội, nhưng phần lớn đều bỏ mạng sa trường.
Hà Tân kinh hãi tột độ: "Ngươi điên ! Đó là nhà của ngươi đấy! Ngươi ngươi đau khổ cả đời ?"
Vợ chồng Đỗ Soái một lòng nâng đỡ hậu bối Hà gia, cho ít tài nguyên để ăn học, quân đội. Đỗ Thiếu Huyên chẳng tình cảm gì với nhà ngoại , chỉ là xã giao bề mặt.
Lùi một vạn bước mà , cho dù tình cảm thì chuyện tày trời , cũng sẽ nương tay. Hà gia niệm tình , dồn phụ soái chỗ c.h.ế.t, còn mong tha thứ? Đùa ? Từ khoảnh khắc chúng tay, đôi bên là kẻ thù đội trời chung.
Đối với kẻ thù, nhổ cỏ tận gốc.
"Phái một đội tinh nhuệ hộ tống phụ soái về Lương Thành, để tự chăm sóc. Phong tỏa tin tức, đóng cửa phủ, nội bất xuất ngoại bất nhập."
Nơi đây là tiền tuyến, giao tranh nổ bất cứ lúc nào, để phụ soái ở an . Lần may Tống thái y, nếu phụ soái qua khỏi. Nhắc đến cảm ơn Mộc Vãn Tình, nhờ công lao của nàng mà Hoàng thượng mới ban thưởng thái y.
"Rõ!"
Đỗ Thiếu Huyên bao giờ là nhân từ nương tay. Trước mặt ba quân tướng sĩ, công bố tội trạng và xử t.ử hình Hà Tân công khai.
Bên sục sôi căm phẫn. Thiên đao vạn quả cũng đủ để trút hết cơn giận của .
Khi hình phạt bắt đầu, Hà Tân trơ mắt từng miếng thịt xẻo xuống ném cho ch.ó ăn, sợ đến mất kiểm soát: "Ta khai! Chỉ cần ngài tha mạng cho , sẽ khai hết!"
Hắn sợ c.h.ế.t, thực sự sợ!
Đỗ Thiếu Huyên lạnh băng: "Khai nhanh , sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách thống khoái."
Hà Tân dám giấu giếm nữa: "Là Kim Ngọc Lang hại ! Hắn... tặng mỹ nữ cho , nhất thời kiềm chế sắc d.ụ.c nên sa ngã..."
Hắn vẫn cố bào chữa cho bản .
Lại là Kim Ngọc Lang! Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên lóe lên tia lạnh lẽo: "Trong đợt thanh trừng , phát hiện ngươi?"
"Ta nuôi ả ở bên ngoài, kín đáo." Hà Tân cảm thấy m.á.u đang rút dần khỏi cơ thể, lạnh toát.
Đỗ Thiếu Huyên nhận sơ hở: "Kim Ngọc Lang đền tội , ngươi còn tay hại phụ soái ? Ai sai khiến ngươi?"
"Là... Tây Vu!" Hà Tân run rẩy, "Người của Tây Vu tìm đến , nắm điểm yếu của . Nếu , chúng sẽ khiến bại danh liệt, tru di cửu tộc. Ta thực sự còn cách nào khác mới chuyện thất đức , trong lòng cũng nỡ..."
Đáy lòng Đỗ Thiếu Huyên dâng lên sát ý: "Chúng còn hứa hẹn cho ngươi lợi lộc gì?"
Hà Tân hối hận xanh ruột. Biết thế thà còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-234.html.]
"Chỉ cho ít vàng bạc châu báu, và hứa khi công hãm Lương Thành sẽ để Hà gia tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý."
Nói trắng là tin tưởng chiến sự, nghĩ Đại Tề sớm muộn gì cũng thất thủ, đến lúc đó binh bại như núi đổ, sẽ c.h.ế.t theo.
Đỗ Thiếu Huyên lắc đầu. là một kẻ hèn nhát. "Vì vinh hoa phú quý, vì vàng bạc châu báu mà bán quốc gia và chủ soái, tội thể tha. Tiếp tục hành hình!"
"Đỗ Thiếu Huyên! Ngươi thể đối xử với như ..." Hà Tân gào thét điên cuồng.
Đỗ Thiếu Huyên quát: "Bịt miệng !"
Hắn bên cạnh giám sát cuộc hành hình, để tất cả cùng chứng kiến kết cục của kẻ phản bội.
Hà Tân và đồng bọn ngất tỉnh nhiều , mỗi ngất dội nước lạnh cho tỉnh, c.h.ế.t sống trong đau đớn tột cùng.
Đêm khuya. Đỗ Thiếu Huyên ngoài doanh trướng, ngước bầu trời đầy , lòng rối bời.
Hắn tiễn phụ soái đang hôn mê cùng thái y rời . Chỉ mong phụ soái bình an sống sót. Dù còn sức chiến đấu, dù trở thành phế nhân cũng , miễn là còn sống.
Thị vệ phía rụt rè : "Thiếu soái, là ngài thư cho Thanh Bình Huyện chủ , kể cho nàng tình hình ở đây."
Thiếu soái quá đáng thương. Cha trọng thương sống c.h.ế.t rõ, nhà đẻ thì như vũng bùn lầy. Hắn một gánh vác trọng trách trấn thủ biên cương, bảo vệ Tây Lương, bảo vệ bá tánh. ai sẽ bảo vệ ? Ai sẽ quan tâm ?
Thư Sách
Chỉ đến danh hiệu của Mộc Vãn Tình, Đỗ Thiếu Huyên thấy ấm lòng: "Không thể để nàng lo lắng sợ hãi ."
Vì con gái yêu, trận thể thua, chỉ thể thắng. Hắn bảo vệ nàng, để nàng sống . Hắn còn cùng nàng sống lâu trăm tuổi mà.
Thị vệ mím môi: "Thanh Bình Huyện chủ giống phu nhân . Nàng bản lĩnh, thông minh tài giỏi, sự mạnh mẽ của nàng khiến an tâm."
Tuy thẳng là Đỗ phu nhân vô dụng, nhưng trong lời vẫn lộ rõ sự oán trách.
Đỗ Thiếu Huyên thở dài thành tiếng: "Ta..."
Bỗng nhiên, tiếng binh khí va chạm và tiếng ngựa hí vang lên. Kẻ địch dốc lực tấn công trong đêm.
Đỗ Thiếu Huyên hét lớn: "Tập hợp quân! Theo xuất chiến!"
Tiếc là t.h.u.ố.c nổ còn nhiều, tiết kiệm, đến lúc nguy cấp thì dùng.
"Rõ!"
Cuộc c.h.é.m g.i.ế.c kéo dài hai ngày hai đêm, đôi bên đều thương vong nặng nề.
Cuối cùng, Đỗ Thiếu Huyên dẫn quân lui trong thành cố thủ, bốn cửa thành đóng chặt.
Tướng lĩnh Tây Vu vây thành công, định vây c.h.ế.t Đỗ gia quân bên trong. Lương thảo triều đình vận chuyển đến Tây Lương đốt cháy giữa đường, Đỗ gia quân nguồn tiếp tế, chẳng cầm cự mấy ngày .
Tính toán của chúng chu , nhưng đáng tiếc bỏ sót biến mang tên Mộc Vãn Tình.
Từng xe lương thảo cuồn cuộn dứt bí mật đưa Ô Thành và Cam Châu. Quân dân trong thành từng đứt bữa, sinh lực dồi dào để chu với địch.
Đáng ghét hơn là, Đỗ Thiếu Huyên cố tình đặt một cái nồi lớn ngay cổng thành, nấu một nồi mì ăn liền to tướng. Mùi thơm bay xa mười dặm, bá đạo vô cùng.
Tướng sĩ Tây Vu ngửi thấy mùi mì, lập tức thấy lương khô trong tay nhạt thếch.
"Rốt cuộc là thế nào? Chẳng bảo bọn chúng hết lương thảo ? Lương thảo triều đình thực sự đốt ?" Một tướng lĩnh Tây Vu vò đầu bứt tai.
"Chắc chắn sai. Bắc Sở Yến Vương đích dẫn quân đốt, vạn vô nhất thất."
"Thế ngươi giải thích cho xem cái nồi mì là thế nào?"
"Cái ... lẽ chỉ là màu thôi. Chắc chỉ mấy tên lính tường thành ăn, còn c.h.ế.t đói hết ."
"Cũng lý. Vậy đợi thêm chút nữa."
Hắn lên tường thành, nuốt nước miếng ực một cái: "C.h.ế.t tiệt! Rốt cuộc là món gì mà thơm thế?" Làm con sâu rượu trong bụng réo ầm ĩ.
Đồng bọn cũng thèm thuồng: "Hình như là mì. Tối nay chúng cũng ăn mì ."
"Lấy mì?"
Mấy , đồng loạt thở dài.
Bọn họ chờ mãi, chờ mãi, chờ tin Đỗ gia quân c.h.ế.t đói mà chờ tin... lương thảo của chính cạn kiệt.
Binh lính bắt đầu hoang mang. Không cái ăn thì đ.á.n.h đ.ấ.m gì?
"Sao đủ?"
"Đỗ Thiếu Huyên phái vòng lưng đốt sạch kho lương của chúng !"
Cái gọi là gậy ông đập lưng ông!
Trong khi các tướng lĩnh cấp cao còn , tin đồn lan nhanh như bệnh dịch, quân tâm tan rã.
Đêm đó, doanh trại Tây Vu xảy "doanh khiếu" (loạn doanh).
Binh lính nửa đêm phát điên tấn công đồng đội, tàn sát lẫn . Doanh trại mấy vạn chìm trong hỗn loạn kinh hoàng...