Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 243:----

Cập nhật lúc: 2025-11-27 07:27:50
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Từng thùng cháo đậu xanh nóng hổi đưa từ cửa nhỏ. Một trăm vị "tiểu quản sự" nhanh chóng chia mỗi một thùng, tìm một đất trống, phụ trách quản lý 200 dân chạy nạn xếp hàng nhận cháo.

Nhìn nồi cháo sền sệt, bụng ai nấy réo lên ầm ĩ, hận thể lao cướp ngay lập tức. họ buộc tuân thủ quy tắc, nếu đội của Hứa Dũng sẽ lôi phạt roi. Sau tấm gương đẫm m.á.u , ai cũng sợ.

Thanh Bình Huyện chủ ai cũng phần, cứ bình tĩnh mà chờ thôi.

Cầm bát cháo tay, húp một ngụm, dòng cháo ấm áp trôi xuống dày, xoa dịu cơn đói cồn cào. Không hiểu , khóe mắt ai nấy đều cay cay.

Đã bao lâu họ ăn một bữa nóng sốt và ngon lành đến thế ? Mọi trân trọng từng ngụm cháo, nỡ uống hết quá nhanh.

Hứa Dũng cũng một bát. Uống một ngụm, ngẩn . Hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng, hạt đậu mềm mịn, bùi bùi, thoang thoảng vị mặn nhẹ dễ chịu.

Mấy tên đàn em của Ngô Nhân vây quanh, bưng bát sứt mẻ húp sùm sụp: "Lạ thật, bao giờ ăn cháo đậu xanh ngon thế . Rõ ràng cũng chỉ là đậu xanh thôi mà?"

Một tên khác hớn hở: "Chắc đậu xanh ở Lương Thành nó khác bọt."

Một giọng vui vẻ vang lên trong đám đông: "Đây là tay nghề của Thanh Bình Huyện chủ đấy."

Mọi đổ dồn ánh mắt về phía . Hứa Dũng cũng hiệu cho em chú ý.

"Cái gì? Thanh Bình Huyện chủ ư? Ngài là quý nhân cao sang, nấu cháo cho chúng ?"

Người là một nam nhân cao gầy, quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem tro bụi, nhưng giọng vang sảng: "Thanh Bình Huyện chủ cũng từng gặp nạn, đường lưu đày đến Lương Thành ngài chịu đủ khổ cực, từng nghèo đói nên hiểu nỗi khổ của . Ngài sớm chuẩn cháo đậu xanh cho chúng . Mọi tại là đậu xanh ?"

Đám dân chạy nạn ngơ ngác. Ai mà .

Nam nhân cao gầy lớn tiếng giải thích: "Cháo đậu xanh tác dụng thanh nhiệt giải độc, hạ hỏa. Ngài thấy đường nắng nôi vất vả, mệt nóng, sợ cảm nắng nên mới chuẩn món đấy."

Đám đông xúc động trào nước mắt. Thanh Bình Huyện chủ quan tâm họ đến thế ? Chu đáo quá mức.

mau nước mắt sụt sùi: "Thanh Bình Huyện chủ quá, một lòng lo nghĩ cho chúng , giống lũ quan tham mặc kệ dân đen sống c.h.ế.t."

Thư Sách

Nam nhân cao gầy : "Đương nhiên . Thanh Bình Huyện chủ nết càng . Ngài mở một phố ăn vặt, nhân viên nghèo khổ, cho công việc bao ăn uống. Nếu ai từng đến Lương Thành sẽ cháo đậu xanh là món tủ của quán nhà ngài . Đây là Huyện chủ đích tặng đấy."

Lời lẽ của tràn đầy sự tán dương và ngưỡng mộ đối với Mộc Vãn Tình như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy.

Mắt Hứa Dũng lóe lên tia nghi ngờ, bất ngờ hỏi: "Sao ngươi rõ thế?"

Kẻ chắc chắn là của Mộc Vãn Tình cài , nhưng trộn từ lúc nào.

Mọi cũng sang đầy nghi hoặc. Nam nhân cao gầy vẫn bình tĩnh đáp: "Trước đây từng đến Lương Thành thăm , họ dẫn ăn ở phố ăn vặt nên ."

Bỗng nhiên, A Tiến - một tay chân khác của Hứa Dũng - mát mẻ: "Ăn cháo thì tác dụng gì? Nàng giàu nứt đố đổ vách, cả một phố ăn vặt cơ mà. Bản ăn sung mặc sướng cho chúng ăn thịt?"

Không khí lập tức chùng xuống, trở nên vi diệu.

Nam nhân cao gầy lạnh: "Thanh Bình Huyện chủ là gì của ngươi? Là cha họ hàng thích? Ngài nợ ngươi ? Da mặt ngươi dày thật đấy, đến đẻ ngươi chắc cũng nhận cái bản mặt vô sỉ ."

A Tiến cứng cổ cãi: "Nàng là quan triều đình, trách nhiệm trấn an bá tánh..."

"Ngươi dân quyền cai trị của ngài , ngài việc gì quan tâm ngươi sống c.h.ế.t ?" Nam nhân cao gầy đốp chát , "Cho miếng ăn là tình nghĩa, cho là bổn phận. Dù thế nào cũng cho ngươi bát cháo, cứu ngươi khỏi c.h.ế.t đói, thế là ân nhân . Làm lương tâm."

Dân chạy nạn là những tình cảm mộc mạc nhất, liền gật đầu tán thành: " đấy, lương tâm."

"Thanh Bình Huyện chủ quá . Các nơi khác thấy chúng như thấy hủi, đuổi còn kịp."

" , tiền của ngài nhiều ít thì liên quan gì đến chúng ."

A Tiến mặt đỏ tía tai, ánh mắt đảo lia lịa: "Sao ngươi cứ bênh vực nàng chằm chặp thế? Hay ngươi là ch.ó săn nàng cài để dò la tin tức?"

Đây cũng là điều nhóm Hứa Dũng đang nghi ngờ.

Nam nhân cao gầy trợn mắt: "Ta chỉ mong theo ngài thôi. Ngài là Thần Tài sống, ai theo cũng phát tài, ăn sung mặc sướng, bữa nào cũng thịt."

Đám dân chạy nạn thấy thế thì sáng mắt lên: "Thật giả? Ngài bản lĩnh thế ?"

Họ chỉ Thanh Bình Huyện chủ tài giỏi, chế guồng nước, tìm bông vải, Hoàng thượng khen ngợi. chuyện kiếm tiền thì bao giờ.

Nam nhân cao gầy hạ giọng vẻ bí mật: "Người Lương Thành ai chả . Thuê ruộng của ngài chỉ nộp ba phần tô. Lúc đó địa chủ trong vùng phản đối ầm ầm, ép ngài tăng giá, nhưng ngài một chống đỡ tất cả, thà đắc tội giàu cũng để dân nghèo kiếm thêm chút đỉnh. Ngài thương xót bá tánh nghèo khổ lắm."

Trái tim nguội lạnh vì gian khổ của đám dân chạy nạn bỗng ấm . Ai sinh vô tình ?

"Ta ngay Thanh Bình Huyện chủ là đại thiện nhân mà."

Giữa đêm tối mịt mù bỗng thấy tia sáng le lói, họ như tìm thấy tín ngưỡng, bám chặt lấy buông. Với họ, Thanh Bình Huyện chủ chính là tia sáng .

Nam nhân cao gầy tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Chưa hết , ngài còn mở xưởng ở nông trang, thuê hàng ngàn việc, đãi ngộ cực kỳ."

Đám dân chạy nạn càng thêm hứng thú: "Mau xem đãi ngộ thế nào?"

"Lương cứng mỗi tháng 500 văn, ngoài nhiều hưởng nhiều..." Thấy ngơ ngác hiểu, đổi cách diễn đạt: "Ví dụ nhé, may thêm một cái áo là thêm mấy văn tiền. Phụ nữ khéo tay một tháng thể kiếm mấy lượng bạc đấy."

Hứa Dũng quá quen với chiêu bài . Đây là "tẩy não" chứ còn gì nữa! Hắn từng dùng nó vô . giờ dám ngăn cản, cũng chẳng dám tranh cãi, chỉ trơ mắt kẻ khác tâng bốc Mộc Vãn Tình lên tận mây xanh.

Trong đầu hiện lên bốn chữ: "Làm áo cưới cho khác" (Cốc mò cò xơi). Tức c.h.ế.t mà vẫn giữ nụ môi. Thanh Bình Huyện chủ đúng là yêu nghiệt!

Dân chạy nạn tuy hiểu lơ mơ nhưng tóm là: Đi theo Mộc Vãn Tình sẽ tiền!

"Trời ơi, nhiều thế á? Còn nhận ?"

Nam nhân cao gầy thành công khơi dậy khát vọng đổi đời của , còn cố tình úp mở: "Ta ? Để tìm cơ hội gặp quen trong thành hỏi thăm xem ."

Đang chuyện thì xa xa tiếng ồn ào. Mọi về phía cổng thành, thấy một tờ cáo thị mới tinh dán lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-243.html.]

"Cái gì thế ?"

Lính canh thành lớn tiếng : "Thông báo tuyển dụng! Cần tuyển một nhóm nam đinh khỏe mạnh khai hoang. Bao ăn ba bữa một ngày, trả thêm 20 văn tiền công. Ưu tiên đến !"

Lời dứt, nhao nhao: "Ta ! Ta !"

"Đi thôi! Có ăn tiền, chuyện thế tìm !"

Chỉ cần bao ăn thôi họ tranh , huống hồ còn tiền công. 20 văn đủ cho cả nhà ăn một bữa no nê.

Đám đàn ông tranh đăng ký. Hứa Dũng lôi thư ký ghi chép, bận rộn tối mắt tối mũi. Mọi vây quanh , tranh giành ầm ĩ suýt đ.á.n.h , mệt bở tai.

Hắn chỉ là một công cụ hình !

Hắn ngăn cản, dâng hiến lực lượng lao động cho quan phủ, nhưng ngẩng đầu lên là thấy mấy mũi tên thành đang chĩa thẳng , di chuyển theo từng cử động của . Chỉ cần dám giở trò, đảm bảo sẽ thành cái sàng ngay lập tức.

Trong tầm bắn, chân lý thuộc về kẻ cầm cung.

Thật quá đáng! Bắt cu li còn công khai đe dọa . Khổ nỗi thể tĩnh tâm để suy tính đối sách. Bên tai là tiếng ồn ào của hàng ngàn , đầu đau như búa bổ thì nghĩ ngợi gì ?

Đã thế, những kẻ chọn còn sang trách móc , đòi đ.á.n.h . Nếu lệnh cấm ẩu đả, chắc hội đồng nhừ t.ử . Danh tiếng đến mấy thì lợi ích sát sườn cũng vứt hết.

Hứa Dũng sắp phát điên. Việc mệt đắc tội khác, bỏ quách cho xong! dám!

Hắn như Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại nhưng nhốt trong bàn tay Phật Tổ Như Lai, thoát . Hùng tâm tráng chí mới nhen nhóm dập tắt tàn nhẫn. Trong lòng khổ mà nên lời.

Bên dán thêm một tờ cáo thị nữa.

"Tuyển dụng nữ công! Yêu cầu khéo tay, ngoan ngoãn chăm chỉ. Qua vòng kiểm tra sẽ bao ăn ở, lương cứng 500 văn, nhiều hưởng nhiều, giới hạn thu nhập." Quan sai kiên nhẫn giải thích từng chút một.

Nếu , tiền đồ vô lượng.

Đám phụ nữ sướng phát điên: "Phải thi tuyển ạ?"

"Chắc chắn , lương cao thế thì yêu cầu cao chứ."

"Thi ở ?"

"Nông trang Thủy Mộc của Thanh Bình Huyện chủ. Ai thử sức thì theo mấy vị quan sai . Nhanh chân kẻo hết chỗ!"

Các bà các cô vội vàng bàn bạc với gia đình. Cơ hội thế thể bỏ qua? Cứ thử xem , mấy tên quan sai cũng chẳng họ. Họ nghèo rớt mồng tơi thì gì để mà lừa?

Quan trọng là họ tin tưởng phẩm hạnh của Thanh Bình Huyện chủ - đại thiện nhân cho họ cháo đậu xanh. Lại còn Hoàng thượng bảo chứng nữa chứ. Hơn nữa, nếu g.i.ế.c họ thì cứ xả tên xuống là xong, cần gì bày vẽ?

Thế là một đám đông ùn ùn kéo , mang theo hy vọng sống cho cả gia đình.

Hứa Dũng trơ mắt lực lượng của xé lẻ, nóng ruột như lửa đốt mà bất lực. Hắn rõ đây là kế "chia để trị" của Mộc Vãn Tình nhưng cách nào phá giải.

Ngô Nhân và đồng bọn tuyệt vọng. Chuyện khác xa với kế hoạch ban đầu. Họ định một việc kinh thiên động địa cơ mà.

Đang lúc sầu não, thông báo mới.

"Tuyển thợ trồng trọt lành nghề, yêu cầu sức khỏe , kinh nghiệm phong phú. Bao ăn ở, cho phép mang theo gia quyến. Ai thì theo quan sai ."

"Tuyển tạp vụ, giới hạn độ tuổi, giới tính. Lương 300 văn. Ai thì theo lối ."

Nghe thấy thế, những già yếu, tàn tật cũng cố chen lên phía . Không việc nặng thì việc nhẹ. Có đường sống , ai còn phản nữa?

Màn đêm buông xuống, đám dân chạy nạn vơi dần, chỉ còn lác đác vài . Nhóm Hứa Dũng càng lúc càng hoảng loạn. Chỉ bọn phép rời , giữ cổng thành. Thế ý gì?

Ngô Nhân giậm chân bình bịch: "Dũng ca, xem chừng chúng 'thanh trừng' . Làm bây giờ?"

Cái Lương Thành tà môn quá. Bọn kịp theo dõi gắt gao, nhất cử nhất động đều kiểm soát. Chí lớn thành mà tàn. Phủi phui cái mồm!

Hứa Dũng cau mày: "Tất cả đều là do bàn tay của Thanh Bình Huyện chủ. Chia rẽ tiêu diệt."

Ngô Nhân trợn mắt: "Cái đó tao ! Nói cái gì hữu ích hơn !"

Chỉ lộ mặt một mà nàng kiểm soát bộ cục diện, bắt nhảy theo điệu nhạc của nàng.

"Phải bàn bạc kỹ hơn ." Hứa Dũng cũng bó tay, bao giờ gặp tình huống nguy cấp thế . Bị dí s.ú.n.g đầu thì ăn gì ? Giờ chỉ mong giữ cái mạng nhỏ thôi. Vị Huyện chủ dạng , g.i.ế.c chớp mắt .

Ngô Nhân: "..." Tao cách giải quyết chứ mấy lời than vãn !

Một giọng vang lên như sấm rền: "Hứa Dũng, Ngô Nhân, A Tiến, Cẩu Tử, Dương Viên, A Hải, A Ngưu! Thanh Bình Huyện chủ cho gọi các ngươi thành!"

Những kẻ điểm danh rùng một cái. Nhìn cánh cổng thành từ từ mở , bọn cảm giác như đang thấy cánh cửa địa ngục.

Sợ hãi! Thực sự sợ hãi!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...