Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 263:----

Cập nhật lúc: 2025-11-29 06:03:50
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Gió lạnh rít gào, cờ xí phần phật tung bay. Đoàn quân thắng trận trở về, hùng dũng oai vệ tiến thành. Các tướng lĩnh cưỡi tuấn mã đầu, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.

Dẫn đầu là một nam t.ử trẻ tuổi mặc giáp trụ, mặt mày lạnh lùng nhưng tuấn bất phàm, khí thế uy nghiêm. Đó chính là Đỗ Thiếu Huyên.

Bá tánh kích động reo hò vang dội: "Đỗ gia quân khải trở về !"

Mọi cuồng nhiệt vẫy tay, hô to: "Thiếu soái uy vũ! Đỗ gia quân uy vũ!"

Họ ơn những lính đổ m.á.u nơi sa trường để bảo vệ biên cương, giữ cho cuộc sống của họ bình yên. Các cô gái ném khăn tay, túi thơm về phía đoàn quân như mưa hoa, náo nhiệt vô cùng.

, dù Đỗ Thiếu Huyên là Chủ soái Đỗ gia quân, nhưng trong mắt dân Tây Lương, vẫn mãi là Thiếu soái của họ.

Nghe tiếng hoan hô của bá tánh, nhiệt huyết trong lòng các tướng sĩ sôi sục. Đây chính là những gì họ sẵn sàng liều c·hết để bảo vệ.

Đỗ Soái dẫn đầu các quan viên đón. Nhìn thấy con trai trở về lành lặn, tảng đá trong lòng ông cuối cùng cũng rơi xuống đất. Con trai bình an trở về là .

Đỗ Thiếu Huyên thấy phụ , vội nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới quỳ một gối: "Đỗ gia quân Đỗ Vũ Trạch đặc biệt hướng Chủ soái phục mệnh! Đỗ gia quân phụ sứ mệnh, đ.á.n.h lui quân địch, bảo vệ biên cương! Mời Chủ soái kiểm duyệt!"

"Tốt! Tốt! Tốt!" Đỗ Soái rưng rưng nước mắt, liên tục ba chữ , cúi đỡ con trai dậy, "Con phụ danh tiếng trăm năm của Đỗ gia. Rất ! Không hổ là con trai !"

Trò giỏi hơn thầy, cha như ông tự hào vô cùng.

Gió lạnh thổi qua khiến Đỗ Soái lảo đảo. Đỗ Thiếu Huyên hoảng hốt đỡ lấy cha: "Sức khỏe ngài hồi phục, trời lạnh thế nên ngoài."

Đỗ Soái ho vài tiếng, mắt tối sầm nhưng vẫn cố vững: "Ta , vui quá thôi."

Thân thể ông tàn tạ, võ công mất hết, cử động mạnh một chút là thở dốc, chịu nổi gió lạnh. mặt , ông vẫn cố gắng chống đỡ. Có kế thừa sự nghiệp, thật quá.

Đỗ Thiếu Huyên dìu ông lều, rót một chén canh gừng nóng hổi. Uống xong, sắc mặt Đỗ Soái mới hồng hào trở .

Đỗ Thiếu Huyên thầm thở phào, ánh mắt tự chủ tìm kiếm bóng hình con gái rạng rỡ như minh châu : "Vãn Tình, vẫn khỏe chứ?"

Hắn thấy nàng từ sớm. Lâu ngày gặp, nàng càng thêm xinh , khí chất cao quý bất phàm.

Mộc Vãn Tình mỉm : "Ta khỏe. Huynh đổi nhiều quá."

Trải qua sự luyện của chiến tranh, trầm hơn, ánh mắt kiên nghị hơn. Có thể thấy áp lực những ngày qua lớn đến mức nào.

Trước Đỗ Soái chống đỡ, chỉ cần theo lệnh. giờ đây, là chủ soái ba quân, một gánh vác tất cả, còn chia quân đ.á.n.h hai mặt trận, chỉ huy từ xa, lao tâm khổ tứ vô cùng. Hắn thể thua, thể lùi bước, bởi phía là hàng chục vạn bá tánh Tây Lương.

May mắn , trụ vững và trưởng thành nhanh chóng trong khói lửa chiến tranh. May mắn , lưng một Mộc Vãn Tình lo liệu hậu phương vững chắc, giúp còn nỗi lo về lương thảo.

"Gặp thật ." Đỗ Thiếu Huyên kìm cảm xúc.

Đỗ Soái ho khẽ nhắc nhở: "Khụ khụ... Chú ý cảnh chút. Huyện chủ, ngài vài câu ."

Mộc Vãn Tình hề luống cuống, tự nhiên bước lên phía , giơ tay lên.

Cả hiện trường im phăng phắc, ánh mắt đổ dồn về phía nàng.

Đa dân đều Mộc Vãn Tình, nhưng nhiều tướng sĩ mới đầu tiên thấy nàng. Vị Thanh Bình Huyện chủ trong truyền thuyết, hào phóng cung cấp lương thảo, Quyền Trưởng quan Tây Lương, mang công đức vô lượng. Họ tò mò, một cô gái trẻ như dựa cái gì mà vững nơi quan trường?

Gió lạnh thổi bay mái tóc dài của nàng, giọng trong trẻo vang lên: "Ta mặt thể bá tánh Tây Lương, hoan nghênh các tướng sĩ trở về nhà!"

Một câu đơn giản khiến vô binh lính đỏ hoe mắt. Được sống sót trở về, gặp , đó là điều họ hằng mong ước. Chỉ tiếc cho những đồng đội nơi chiến trường lạnh lẽo, vĩnh viễn thể trở về.

Mộc Vãn Tình hít sâu một : "Ta tuyên bố, tất cả tướng sĩ thưởng thêm hai năm quân lương. Danh sách những lập chiến công hiển hách sẽ trình lên quân vương để luận công ban thưởng."

Binh lính mong cầu điều gì? Bảo vệ đất nước, lập công danh và mang ấm no cho gia đình. Nàng cho họ tất cả những điều đó.

Đám đông ồ lên sung sướng. Hai năm quân lương là con nhỏ, đủ để họ cải thiện cuộc sống gia đình đáng kể.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình dừng ở những lính b·ị t·hương: "Chi phí chữa trị cho t·hương b·inh do quan phủ chi trả bộ. Nếu vì t·hương t·ích mà giải ngũ, chúng sẽ ưu tiên sắp xếp công việc phù hợp tại các xưởng và đội bảo an của quan phủ, đảm bảo các vị thu nhập định."

Thường thì lính giải ngũ chỉ vài lượng bạc, chẳng thấm . Những tàn tật khi giải ngũ cuộc sống vô cùng khó khăn, việc nặng, thu nhập, thậm chí còn gia đình hắt hủi.

Nghe nàng , các b·inh l·ính xúc động . Đánh trận ai chẳng sợ b·ị t·hương, sợ nhất là sống dở c·hết dở, trở thành gánh nặng. Giờ thì nỗi lo giải quyết.

Mộc Vãn Tình chu đáo đến từng chi tiết: "Đối với các t.ử sĩ ( hi sinh), tiền tuất là 10 lượng bạc. Con cái 15 tuổi miễn bộ học phí và nhận trợ cấp sinh hoạt hàng tháng. Cha 50 tuổi cũng nhận trợ cấp nuôi dưỡng đến cuối đời."

Cả hiện trường bùng nổ. Các tướng sĩ mặt đỏ bừng vì kích động. Trẻ nơi học, già nơi nương tựa. Tiền tuất tuy nhiều nhưng chế độ phúc lợi cho gia đình quân nhân mới là điều quan trọng. Sự sắp xếp của Mộc Vãn Tình giải quyết nỗi lo âu của họ. Dù hy sinh, họ cũng yên lòng vì quan phủ chăm lo.

"Huyện chủ, đây là thật ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-263.html.]

Mộc Vãn Tình gật đầu nghiêm túc: "Là thật. Tây Lương chúng sẽ để các tướng sĩ đổ m.á.u rơi lệ. Các vị ở tiền tuyến dũng g·iết địch, chúng ở hậu phương bảo vệ gia đình các vị."

Binh lính lệ rơi đầy mặt, đồng loạt quỳ xuống: "Cảm tạ Huyện chủ! Cảm tạ đại ân đại đức của ngài!"

Từ hôm nay, Thanh Bình Huyện chủ chính là cha tái sinh, là đại ân nhân của họ. Ai dám bất kính với nàng chính là kẻ thù của Đỗ gia quân.

Mộc Vãn Tình đích đỡ những lính b·ị t·hương dậy: "Đừng cảm ơn . Đây là quyết định thống nhất của quan phủ, dùng tiền thuế của bá tánh Tây Lương. Các vị là con em Tây Lương, quân dân cá nước một nhà, chúng đều là một nhà."

Nàng chỉ tay về phía dân hai bên đường: "Các vị xem, sự hy sinh của các vị bá tánh đều thấy, đều ghi tạc trong lòng. Họ đều ơn các vị xả bảo vệ hàng chục vạn dân Tây Lương."

"Cảm ơn các vị!" Một dân hô to, cả biển cùng hô vang lời cảm ơn.

Tướng sĩ , bá tánh , quan cũng rưng rưng nước mắt. Khoảnh khắc thật ấm áp và cảm động bao.

Đỗ Soái cô gái nhỏ bé đang tỏa sáng giữa đám đông. Thân hình nàng mảnh mai nhưng là ánh sáng dẫn đường cho vô . Ông thấy ở nàng sự nhân văn lấp lánh, nhưng cũng thấy cả tâm cơ thâm sâu khó lường.

Ông nghiêng đầu nhỏ với Đỗ Thiếu Huyên, cũng đang đỏ hoe mắt: "Thấy ? Thanh Bình Huyện chủ là một chính trị gia bẩm sinh. Chỉ vài câu thu phục lòng quân, khiến quân kính yêu nàng, còn gắn kết quân dân một lòng."

Nàng luôn cách thu phục lòng , mê hoặc lòng và thao túng dư luận. May mắn , tâm nàng chính trực.

Ông ý nhắc nhở con trai, nhưng Đỗ Thiếu Huyên đáp với vẻ đầy tự hào: "Đây là dương mưu (kế sách công khai), quang minh lạc, tấm lòng son sắt, ai mà yêu mến chứ?"

Người thì tâm cơ ? Không dùng thủ đoạn ? Logic kiểu gì thế? Hắn mặc kệ, tự hào về cô gái chọn. Nàng là tuyệt nhất, chấp nhận phản bác.

Đỗ Soái: "..."

Đây là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" ? cũng thừa nhận, Mộc Vãn Tình đúng là thiên tài hiếm .

Đỗ Thiếu Huyên vẫn tiếp tục khoe khoang: "Phụ soái, chỉ cần xem nàng gì và kết quả ." Mọi việc nàng đều lợi cho quân dân, đó chính là đại nghĩa.

Đỗ Soái chán chẳng buồn . Thôi kệ nó.

Đánh thắng trận lớn đương nhiên mở tiệc ăn mừng linh đình. Mộc Vãn Tình cũng tham dự.

Nàng tuyên bố một tin quan trọng: Quan phủ sẽ xây dựng một ngôi trường chuyên nhận con em quân nhân, mời thầy giỏi cả văn lẫn võ về dạy dỗ.

Tin tung , các quan tướng lập tức vây quanh nàng hỏi han rối rít. Nỗi lo lớn nhất của họ chính là chuyện học hành của con cái. Họ bận rộn thời gian dạy dỗ, tìm trường cho con nhưng ở Tây Lương tìm thầy giỏi khó như lên trời. Nhìn con cháu trong nhà văn dốt võ dát mà họ phiền lòng thôi.

Mộc Vãn Tình : "Ta sẽ dâng sớ xin Hoàng thượng chọn giúp vài vị thầy giỏi. Ta xin ngài 10 Tiến sĩ văn và 10 Tiến sĩ võ."

Mọi mừng lo. Tiến sĩ là nhân tài vạn một, xin một lúc 20 liệu Hoàng thượng đồng ý ? nếu thì đội ngũ giáo viên quá "khủng", trường nào bì kịp?

"Chuyện cũng thể nhờ Hoàng thượng ?"

"Tại ? Gặp khó khăn thì tìm Hoàng thượng, ngài là chủ thiên hạ mà. Khó khăn trong mắt chúng thì với ngài chỉ là chuyện nhỏ."

Nghe cũng lý. "Liệu ngài đồng ý ?"

"Tại ? Chúng là công thần mà. Hơn nữa chỉ mượn 3 năm thôi, đó đổi nhóm khác. Coi như là rèn luyện thực tế, hồ sơ lý lịch, cho cả các vị quan đó nữa." Mộc Vãn Tình lý luận đấy.

Mọi điên cuồng động lòng, bắt đầu tính toán xem nên cho đứa nào học.

"Trẻ từ 6 tuổi trở lên đều đến trường. Nếu thi trượt 10 thì thôi học. Đứa nào tư chất kém quá thì chuyển sang học nghề: kế toán, sổ sách, thợ mộc, buôn bán... kiểu gì cũng đường ."

Công cuộc xây dựng cần nhiều nhân lực ở ngành nghề, đào tạo từ bây giờ là kịp.

Mộc Vãn Tình chuyện say sưa, còn Tôn Đồng tri bên cạnh thì mặt mày méo xệch.

Tiệc tan, Đỗ Thiếu Huyên nôn nóng kéo tay Mộc Vãn Tình định , quá nhiều điều với nàng.

Tôn Đồng tri chặn đường: "Huyện chủ, ngài hứa hẹn nhiều như thế, tiền ? Sổ sách quan phủ trống rỗng !"

Quan phủ nghèo rớt mồng tơi, triều đình rót kinh phí xuống. Khoản chi khổng lồ lắm đấy, ít nhất cũng triệu lạng bạc! Lấy tiền? Nghĩ đến cảnh thất hứa tướng sĩ phỉ nhổ, ông chỉ ngất cho xong.

Đỗ Thiếu Huyên sững : "Thiếu tiền ? Lấy từ kho riêng của Đỗ gia ."

Mộc Vãn Tình thản nhiên xoa mũi: "Chuyện nhỏ. Chúng chơi trò 'tay bắt sói' (tay bắt giặc) một vố nữa là xong."

Thư Sách

"Cho tham gia với!" Đỗ Thiếu Huyên hào hứng, chút nghi ngờ khả năng kiếm tiền của nàng.

Mắt Tôn Đồng tri sáng rực: "Cho cả theo với!"

 

 

 

 

Loading...