Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-11-29 07:46:13
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý đại nhân là đầu tiên phản đối, nàng đầy ẩn ý: "Thanh Bình Huyện chủ, ngài nhầm chứ?"
Mộc Vãn Tình nghiêm mặt, giọng chắc nịch: "Không nhầm. Không đủ 250 vạn lượng, chúng kiên quyết rút quân."
Lý đại nhân tức đến lệch cả miệng. Hay lắm, định nuốt lời ? Hắn bất chấp kế hoạch "thả con săn sắt, bắt con cá rô", lớn tiếng chất vấn: "Ngài cầm tiền của , thể lật lọng như ?"
Mộc Vãn Tình trố mắt ngạc nhiên, vẻ mặt thể tin nổi: "Ta , , ngươi đừng ngậm m.á.u phun ."
Biểu cảm của nàng tự nhiên đến mức ai chút giả dối nào.
Lý đại nhân tức điên, nàng định chối bay chối biến ? "Tối qua, đưa cho ngài 30 vạn lượng ngân phiếu và hai hộp châu báu. Ngài dám thề với trời là ngài nhận ?"
Mộc Vãn Tình gật đầu cái rụp: "Ừ, nhận."
Lý đại nhân há hốc mồm. Không nhận? Sao nàng thể dối trắng trợn như thế? Hắn cứ tưởng Tấn Vương phủ đủ đen tối , ngờ Thanh Bình Huyện chủ còn đen hơn. Luận về độ mặt dày vô sỉ, nàng xếp thứ hai ai dám nhận chủ nhật.
Hắn sang đoàn sứ thần Tây Lương: "Các tin lời quỷ quái của nàng ?"
Mộc T.ử Thành giận tím mặt: "Chuyện quỷ quái gì chứ? Ngươi quá đê tiện vô sỉ, dám hắt nước bẩn lên ! Đáng ghét!"
Tôn Đồng tri sầm mặt: "Người Tấn Vương phủ các ngươi nhân phẩm quá tệ hại, chúng khinh thường bạn."
"Ta tin tưởng nhân phẩm của Thanh Bình Huyện chủ." Đỗ đại tiểu thư cũng kiên quyết bênh vực Mộc Vãn Tình.
Lý đại nhân run rẩy cả : "Ta dám thề độc, mỗi lời đều là sự thật. Nếu sai, xin trời đ.á.n.h thánh vật!"
Tôn Đồng tri ha hả: "Không tin là tin. Các ngươi là kẻ địch, lời kẻ địch ai mà tin."
Mộc T.ử Thành càng thêm bất bình: "Có 30 vạn lượng cỏn con mà cũng dám lôi chuyện? Keo kiệt bủn xỉn thế, còn thấy hổ cho các ngươi. Có năm ngoái kiếm bao nhiêu tiền ?"
Hắn kiêu ngạo tuyên bố: "Một ngàn vạn lượng!"
Tiếng hít khí lạnh vang lên khắp phòng. Mọi Mộc Vãn Tình chằm chằm, mắt trợn tròn.
Lý đại nhân tin nổi: "Không thể nào! Chém gió cũng cơ sở chứ. Nực !"
Nếu kiếm nhiều tiền như thế thật, nàng còn vẻ tham tiền như kẻ bao giờ thấy tiền ?
Đỗ đại tiểu thư gần đây trợ lý cho Mộc Vãn Tình nên nắm rõ tình hình: "Là thật đấy. Nàng sở hữu 5 nhà máy, chỉ riêng xưởng lương khô quân đội lãi mấy chục vạn ." Những giao dịch với quan phủ đều sổ sách đàng hoàng. Chẳng qua là khoản tiền đó quan phủ còn đang nợ, trả . Cho nên tranh thủ kiếm thêm chút đỉnh bù .
"Lẩu Mộc Thị Trăm Năm là quán ăn hot nhất Lương Thành, doanh thu mỗi tháng 5-6 vạn lượng, một năm cũng ngót nghét 60 vạn. Chưa kể phố ăn vặt ở Cam Châu, chuỗi cửa hàng Mộc thị..."
Cộng cộng , đúng là thể lên đến con ngàn vạn. Tất nhiên, tiền đẻ tiền nàng đầu tư tiếp. Quan trọng là những nhà máy mới chỉ bắt đầu, mở rộng quy mô thì sẽ là những con gà đẻ trứng vàng khổng lồ.
Người Tấn Vương phủ mà ngây . Ánh mắt Mộc Vãn Tình đổi hẳn. Mẹ ơi, đây đúng là Thần Tài sống!
Mộc T.ử Thành bồi thêm cú chót: " , năm ngoái quyên góp 200 vạn lượng cho Đỗ gia quân, năm nay một nửa quân lương cũng là do ứng . Muội nhân từ bác ái, phẩm hạnh cao khiết, coi tiền tài như cặn bã, há là hạng dung tục như các ngươi thể so sánh?"
"30 vạn, 30 vạn, ha hả."
Thư Sách
Tiếng "ha hả" đầy ẩn ý, ai cũng hiểu.
Lúc , ngay cả sứ đoàn Tấn Vương phủ cũng bắt đầu d.a.o động. Liệu Lý đại nhân thực sự đưa tiền cho nàng ?
Trong mắt họ, 30 vạn là một khoản tiền lớn, nhưng với thu nhập ngàn vạn một năm thì chẳng bõ bèn gì. Có cần thiết vì chút tiền lẻ đó mà hủy hoại danh tiếng và cơ nghiệp ở Tây Lương ?
Hay là Lý đại nhân biển thủ tiền đó ? Thế thì quá đáng, hại bọn họ rơi thế động.
Lý đại nhân uất ức c.h.ế.t: "Mộc Vãn Tình thực sự nhận tiền và đồ của ! Không tin thì cứ lục soát xe ngựa của nàng !"
Gương mặt xinh của Mộc Vãn Tình trầm xuống: "Làm càn! Xe ngựa riêng của mà ngươi lục soát là lục soát ? Ta chỉ là Huyện chủ mà còn là phó lãnh đạo Tây Lương. Ngươi là cái thá gì mà dám ăn với như thế? Đến Tấn Vương còn dám câu với ."
Nàng lạnh lùng như băng: "Đương nhiên, đợi ngày nào đó ngươi Hoàng thượng hẵng đến lục soát xe ngựa của quan tam phẩm."
Quan tam phẩm là quan lớn, dù là hoàng t.ử cũng thể tùy tiện sỉ nhục. Hoàng t.ử tuy tôn quý nhưng nếu động chạm đến thể diện của tập đoàn quan văn, họ sẽ liên thủ ngáng đường.
Lý đại nhân suy sụp . Nàng hố c·hết mà đền mạng. Chủ t.ử sẽ nghĩ gì về ? Có giữ mạng còn khó .
"Ta cuối cùng cũng lĩnh giáo sự lợi hại của Thanh Bình Huyện chủ. Thảo nào ngài thể một bước lên trời. vẫn khẳng định một câu: Đồ đưa thật, ngài nhận thì cũng hết cách, chỉ là lương tâm ngài yên ?"
Hắn hiểu , Mộc Vãn Tình chơi một vố đau điếng.
"Ta thẹn với lương tâm." Mộc Vãn Tình tỉnh bơ. Ta cứ nhận đấy, gì nào?
Một ngày trôi qua, đàm phán chẳng tiến triển gì. phía Tây Lương thu hoạch lớn.
Mộc Vãn Tình giao xấp ngân phiếu cho Tôn Đồng tri bảo quản. Tôn Đồng tri khép miệng: "Huyện chủ, chúng 50 vạn , tiền dễ kiếm thật đấy."
", là 60 vạn. Mấy thứ cũng đáng giá đấy." Mộc Vãn Tình đẩy hai hộp châu báu qua, tơ hào một chút nào. Nàng thực sự thiếu tiền.
Tôn Đồng tri ngẩn , : "Đồ là của ngài, thể để ngài chịu thiệt thòi ."
Mộc Vãn Tình xua tay: "Không , thiếu chút đồ . Vì lợi ích của Tây Lương, bảo gì cũng ." Nàng , cũng dính rắc rối.
Tôn Đồng tri giơ ngón cái: "Huyện chủ, ngài thật lợi hại. Tính chỉ còn thiếu 40 vạn nữa thôi." Trò "tay bắt sói" chơi quá mượt.
Mộc Vãn Tình mỉm : "Kiếm thêm chút nữa . Sang năm xây thêm mấy nhà máy, vốn khởi động cần chuẩn sẵn sàng."
Tôn Đồng tri quan tâm nhất đến dân sinh: "Ngài định xây nhà máy gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-266.html.]
Quan phủ chỉ mỗi nhà máy xi măng là tiền, cũng là nhờ công thức của Mộc Vãn Tình. chỉ một nhà máy đó nuôi sống nhiều .
Mộc Vãn Tình cần suy nghĩ: "Sang năm Tây Lương sẽ trồng nhiều bông vải, một ôm hết . Quan phủ hãy mở một xưởng dệt vải bông và một xưởng cồn. Phí chuyển nhượng công nghệ... lấy tượng trưng 10 lượng bạc ."
Nàng biến bông vải thành một ngành công nghiệp mũi nhọn, sản phẩm chỉ bán cho dân chúng Đại Tề mà còn xuất khẩu nước ngoài. Đã là ngành công nghiệp thì thể chỉ một nhà sản xuất. Quan doanh và dân doanh cùng phát triển, cạnh tranh mới tiến bộ.
Tôn Đồng tri dậy, cúi rạp hành lễ: "Đa tạ Huyện chủ!"
Nàng vốn thể độc quyền, một thâu tóm cả ngành công nghiệp , ai cạnh tranh nổi. nàng để tâm, một lòng vì nước vì dân. Quá cảm động!
Mộc Vãn Tình đỡ hờ ông dậy: "Khách sáo ."
Đang chuyện, thị vệ bẩm báo: "Huyện chủ, Mộc Cẩm Dao cầu kiến."
Mộc Vãn Tình trầm ngâm một chút: "Được, gặp thì gặp."
Khói bếp lượn lờ, quân đội đang nổi lửa nấu cơm. Mặt sông bên cạnh đóng một lớp băng dày, ánh lên màu bạc.
Mộc Vãn Tình lấy gậy gỗ gõ nhẹ lên mặt băng, chợt nhớ đến điển cố " băng cầu cá chép". Liệu cầu cá thật nhỉ?
"Muốn gì?"
Mộc Cẩm Dao thiếu nữ hành xử phóng khoáng mặt, trong mắt thoáng chút ngưỡng mộ: "Giúp trốn ."
Mộc T.ử Thành canh bên cạnh trợn tròn mắt. Gì cơ? Hắn nhầm chứ?
Mộc Vãn Tình cũng ngạc nhiên, đầu : "Không ngươi đang sủng ái ? Nghe Tấn Vương thế t.ử yêu ngươi thật lòng mà."
Người Tấn Vương phủ giới thiệu nàng là Trắc phi của Thế tử, đầu hậu viện, thể mặt Thế tử. Có bao nhiêu phần thật giả khó , nhưng sủng ái là chắc chắn.
Mộc Cẩm Dao khổ: "Chân ái? Giống như đối với thú cưng thì . Vui thì sủng một chút, vui thì đá sang một bên. Trong mắt , chỉ là vật trang trí." Tóm là tôn trọng.
"Đây kế ly gián, cũng chẳng âm mưu gì. Hơn nữa, giám sát, giở trò ."
Mộc Vãn Tình nhướng mày: "Tấn Vương thế t.ử dã tâm bừng bừng, nhắm đến ngai vàng. Nếu thành công, ngươi sẽ trở thành Hoàng phi cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa phú quý. Vận may còn thể Thái hậu nữa đấy."
Mộc Cẩm Dao ý thăm dò trong lời nàng, cũng chẳng giấu giếm: "Có ở đây, thành sự . Thà tin Nữ hoàng còn hơn tin Hoàng đế."
Nàng thực lòng cảm thấy Mộc Vãn Tình Nữ hoàng còn hơn Tấn Vương thế tử. Tấn Vương thế t.ử tư tâm quá nặng, thủ đoạn quá dơ bẩn, coi mạng như cỏ rác. Còn Mộc Vãn Tình thì khác, trách nhiệm, đại nghĩa trong lòng.
Mộc T.ử Thành hít sâu một , quanh quất. May quá, đều ở xa. Hai thể đừng thảo luận mấy chủ đề đáng sợ ?
Mộc Vãn Tình vẫn ủng hộ cha con Hoàng thượng. Có họ chống lưng , nàng lo lắng gì?
"Vị trí đó quá cao, quá lạnh lẽo, gánh vác phúc lợi của thiên hạ bá tánh, hứng thú."
Mộc Cẩm Dao im lặng hồi lâu: "Ta tin , nhưng ... vẫn ."
Câu cuối cùng lay động Mộc Vãn Tình, khiến nàng Mộc Cẩm Dao thêm vài . Mộc Cẩm Dao đổi nhiều thật. Trước đơn thuần rực rỡ, dễ thấu như tờ giấy trắng, giờ thâm trầm hơn nhiều.
"Nếu giúp ngươi trốn, chẳng khác nào cho Tấn Vương phủ cái cớ để gây sự."
Mộc Cẩm Dao mím môi: "Muội sợ ?"
"Sợ thì sợ, chỉ là thấy ... đáng." Mộc Vãn Tình thẳng. Giữa hai vốn chẳng tình chị em gì, còn xen lẫn ân oán đời . Muốn nàng giúp thì đưa cái giá xứng đáng.
Mộc Cẩm Dao buồn, giúp là tình nghĩa, giúp là bổn phận. "Ta nhiều bí mật của Tấn Vương phủ, và cả vị trí bố trí quân lực của họ."
Khá lắm, nàng cũng là tàn nhẫn, sớm tính toán đường lui cho .
Mộc Vãn Tình tò mò: "Ngươi rung động chút nào Tấn Vương thế t.ử ?"
Đẹp trai, trẻ tuổi, quyền cao chức trọng... những điểm dễ hấp dẫn thiếu nữ ngây thơ.
"Từng rung động." Mộc Cẩm Dao thản nhiên thừa nhận, "Ai chẳng từng mơ mộng hão huyền. khi rõ bộ mặt bạc tình của , tỉnh ngộ. Lúc cầu xin Hoàng thượng cho phép đến nương nhờ , nhưng nửa đường c·ướp ."
Nàng dừng một chút tung một câu: "Muội thế nào để lay động Hoàng thượng ?"
Ánh mắt Mộc Vãn Tình lóe lên: "Ta cần suy nghĩ một chút."
Mộc Cẩm Dao đoán ý nàng, chỉ thể tự nhủ nóng vội: "Được, khi đàm phán kết thúc hãy cho câu trả lời."