Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 271: Kinh thành biến động, Tân đế trừ loạn đảng

Cập nhật lúc: 2025-11-30 05:49:57
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kinh thành, đêm khuya.

Tiếng chuông vang lên. Một hồi... hai hồi... Toàn bộ dân trong kinh thành đều giật tỉnh giấc, vội vàng khoác áo dậy, ngẩn ngơ lắng tiếng chuông trong đêm.

Trọn vẹn chín hồi chuông.

Đế vương băng hà.

quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi, đưa tiễn vị quân vương xuống.

Trong tẩm cung, sắc mặt Tân đế trắng bệch như giấy, đôi mắt ngấn lệ, thất thần Thái Thượng Hoàng giường. Hắn dùng hết cách, mời hết danh y, nhưng cuối cùng vẫn giữ .

Phụ hoàng bỏ !

Từ nay còn cha nữa. Giờ khắc , lòng đau như cắt, nước mắt tuôn như suối.

“Rầm.”

Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu sợ hãi của các hậu phi: “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Mau gọi thái y!”

Tân đế giật , sắc mặt đại biến khi thấy Thái hậu ngất xỉu mặt đất. Hắn vội vàng lao tới bế mẫu lên, đặt xuống chiếc giường nệm bên cạnh.

Thái y vội vã chạy tới. May mắn , Thái hậu chỉ vì quá đau buồn và kích động nên mới ngất , nguy hiểm đến tính mạng.

Tân đế sai đưa Thái hậu về cung nghỉ ngơi, đó trầm giọng hạ lệnh: “Triệu tập tất cả hoàng tử, tông thất cùng quan viên tứ phẩm trở lên cung chịu tang.”

“Tuân chỉ.”

Các phủ tiếng chuông tang sớm chuẩn , lúc lục tục tiến cung.

Các hoàng t.ử đến nơi liền òa nức nở: “Phụ hoàng, phụ hoàng ơi! Sao nỡ vội vàng như thế? Nhi thần còn kịp đưa tiễn đoạn đường cuối cùng mà!”

Từ khi Tân đế đăng cơ, ngài phong vương cho các , nhưng cấp đất phong, cũng cho phép họ bước khỏi kinh thành nửa bước. Vì , dù mang danh Thân vương, họ cũng chẳng còn vạn tung hô như . Đám vây cánh ngày xưa tan rã, thời đại của các lão hoàng t.ử qua, đó là thế hệ con cháu của Tân đế.

Cha ruột Hoàng đế và ruột Hoàng đế là hai khái niệm khác , đãi ngộ cũng xuống dốc phanh. Giờ đây Thái Thượng Hoàng qua đời, những ngày tháng của họ e rằng càng khó sống.

Tứ hoàng t.ử là đầu tiên lên tiếng nghi ngờ: “Hoàng thượng, phụ hoàng đang yên đang lành băng hà đột ngột như ? Mấy hôm thấy vẫn còn khỏe mạnh mà.”

Tân đế chút bất ngờ. Hắn nghĩ đầu tiên nhảy gây chuyện là Tứ hoàng tử, kẻ ngày thường chỉ ăn chay niệm Phật.

Tứ hoàng t.ử rưng rưng nước mắt, giọng đầy bi phẫn: “Phụ hoàng bệnh nguy kịch, tại triệu chúng cung gặp mặt cuối? Tại ?”

lúc , Tam hoàng t.ử - vốn giam cầm bấy lâu - bỗng thốt một câu xanh rờn: “Phụ hoàng là c.h.ế.t bất đắc kỳ tử! Ông Tân đế hại c.h.ế.t!”

Cả hiện trường ồ lên kinh hãi.

Viện trưởng Thái y viện lập tức : “Thưa chư vị đại nhân, đây là hồ sơ bệnh án và mạch chứng. Thái Thượng Hoàng một năm mắc bệnh nặng. Người thời niên thiếu chinh chiến tổn thương thể, bao năm qua lao lực nên tích tụ thành bệnh. Thần từng chẩn đoán sống quá nửa năm... Thái Thượng Hoàng khi thoái vị gắng gượng sống thêm nửa năm, âu cũng là ông trời khai ân.”

Hồ sơ mạch chứng của quân vương ghi chép cực kỳ cẩn thận, thứ đều chứng cứ rõ ràng để tra cứu.

các hoàng t.ử cứ nhắm mắt bịt tai: Ta , tin.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng hò reo c.h.é.m g.i.ế.c vang trời.

Văn võ bá quan ngơ ngác . Tình huống gì đây?

Một tên thị vệ mồ hôi nhễ nhại chạy bẩm báo: “Hoàng thượng! Ngũ hoàng t.ử dẫn quân đ.á.n.h hoàng cung !”

Các hoàng t.ử khác đều phụng chiếu cung chịu tang, duy chỉ Ngũ hoàng tử, kẻ đang giam lỏng tại phủ, cáo ốm nặng dậy nổi. Hóa giả bệnh, nhân cơ hội dẫn một đội quân loạn.

Bá quan văn võ trong lòng hoảng loạn. Lúc Tiên hoàng nhường ngôi thì êm , đến khi Tiên hoàng mất sinh biến, rốt cuộc là thế nào? Là do kiêng kị Tiên hoàng nên giờ mới dám ? Hay là quá coi thường Tân đế?

Vấn đề là đội quân ? Tại đó hề phát hiện chút dấu hiệu nào?

Tân đế sắc mặt thâm trầm bên ngoài, gằn từng chữ: “Kẻ nào phản loạn, g.i.ế.c tha!”

Tiếng hét từ bên ngoài vọng đúng lúc: “Tân đế độc sát Thái Thượng Hoàng, tội thể tha! Các tướng sĩ, theo xông báo thù rửa hận cho Thái Thượng Hoàng! G.i.ế.c!”

Phản quân khí thế như chẻ tre, gì cản nổi, mắt thấy áp sát cung điện. Tam hoàng t.ử lập tức khó dễ: “Hoàng thượng, ngươi thể ác độc như ? Đó là cha ruột của chúng ! Ông ngươi bức thoái vị, ngươi vẫn chịu buông tha cho ông ?”

Đây rõ ràng là hắt nước bẩn lên Tân đế. Một vị trung thần lớn tiếng phản bác: “Ăn hàm hồ! Hoàng thượng và Thái Thượng Hoàng tình cha con thắm thiết. Thái Thượng Hoàng vì bệnh nặng nên chủ động thoái vị, trong thiên hạ đều , ai cho phép các đổi trắng đen?”

“Ta tin!” Tam hoàng t.ử là chịu ảnh hưởng lớn nhất. Từ khi Tân đế đăng cơ, giam lỏng, cấm túc ngoài, tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Điều nghẹn khuất nhất là lệnh do chính Thái Thượng Hoàng ban xuống. Theo quy củ, Tân đế sửa đổi chính lệnh của Thái Thượng Hoàng thì ít nhất đợi một năm. Cho nên dù Tân đế thả thì triều thần cũng đồng ý.

Thư Sách

Tam hoàng t.ử cảm xúc cực kỳ kích động, chỉ tay t.h.i t.h.ể Thái Thượng Hoàng giường, miệng ngừng oán trách Thái Thượng Hoàng bất công, coi bọn họ là con...

Bỗng nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên: “Hộ giá! Hộ giá!”

Tên thị vệ chạy báo tin lúc nãy bất ngờ rút một con d.a.o găm, nhắm thẳng Tân đế mà đ.â.m tới. Động tác tàn nhẫn nhanh gọn.

Ngay khi mũi d.a.o chỉ còn cách Tân đế một tấc, một đường kiếm sắc lẹm loang loáng vụt qua, c.h.é.m thẳng cánh tay của tên thị vệ. Cánh tay đứt lìa, con d.a.o găm rơi xuống đất leng keng, m.á.u tươi b.ắ.n tung toé.

Tên thị vệ ngây ngốc cánh tay cụt ngủn mặt đất, mất ba giây mới phản ứng , gào lên t.h.ả.m thiết: “A a a!!!”

Vài tên ám vệ lập tức vây quanh bảo vệ Tân đế. Người đầu chính là Phó thống lĩnh Ô Y Vệ - Vi Thiệu Huy. Hắn cầm thanh trường kiếm còn rỉ máu, lạnh lùng trừng mắt Tam hoàng tử, ánh mắt băng giá đáng sợ như sói đói rình mồi.

Sát khí tràn ngập cả căn phòng. Không ai còn bao nhiêu ám vệ đang ẩn trong bóng tối, sẵn sàng tay bất cứ lúc nào.

Biến cố bất ngờ khiến run rẩy, ngay cả mấy vị hoàng t.ử to mồm cũng sợ hãi ngậm chặt miệng.

“Ngươi... ngươi gì?” Tam hoàng t.ử chột lắp bắp.

Vi Thiệu Huy mặt vô cảm : “Ngươi cố tình đ.á.n.h lạc hướng, tạo cơ hội cho sát thủ tay. Thủ đoạn quá đê tiện.”

Tam hoàng t.ử biến sắc: “Ngươi ngậm m.á.u phun ! Hoàng thượng, thi cốt phụ hoàng còn lạnh mà ngươi bắt đầu tàn sát , ngươi xứng đáng với phụ hoàng ?”

Tân đế nhàn nhạt , ánh mắt vô cùng lạnh nhạt. Tam hoàng t.ử , những mặt ở đây đều rõ.

“Báo thù cho Thái Thượng Hoàng! G.i.ế.c!!!” Tiếng hò reo bên ngoài ngày càng lớn. Trong điện, bá quan ai nấy đều bất an, nhao nhao về phía Tân đế.

Phải bây giờ?

Tân đế vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng cửa.

Giữa lúc đang thấp thỏm lo âu, tiếng kêu t.h.ả.m thiết bên ngoài đột ngột vang lên, x.é to.ạc bầu trời đêm.

“Á á á!!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-271-kinh-thanh-bien-dong-tan-de-tru-loan-dang.html.]

Là tiếng hét của Ngũ hoàng tử.

Các quan viên vội vàng chạy cửa . Ôi chao! Vô mũi tên như mưa trút xuống đầu đám phản loạn. Từng lớp trúng tên ngã rạp, m.á.u chảy thành sông.

Mọi về hướng mũi tên bay tới, chỉ thấy một hàng hắc y nhân sừng sững mái nhà, liên tục b.ắ.n tên quét sạch đám loạn quân bên . Hàng b.ắ.n xong lùi , hàng lập tức bổ sung, tạo thành một lưới tên dày đặc kẽ hở.

Mưa tên dữ dội khiến phản quân ngã ngựa vô , thể tiến thêm nửa bước.

Người đàn ông mặc đồ đen đầu đôi mắt sắc lạnh, toát khí thế lẫm liệt – thứ khí thế luyện qua trăm trận chiến sinh t.ử nơi sa trường.

Tam hoàng t.ử dụi dụi mắt, kinh ngạc tột độ: “Đỗ Thiếu Huyên! Sao ở kinh thành?”

Đó chính là Đỗ Thiếu Huyên, vị chiến thần trải qua khói lửa chiến tranh, cũng là một hung thần đích thực! Trận chiến giữa Đại Tề với Tây Vu và Bắc Sở thương vong vô , cái trận trượng nhỏ nhoi mặt Đỗ Thiếu Huyên căn bản chẳng bõ bèn gì.

Rất nhanh, đám phản loạn đ.á.n.h cho tan tác, giơ tay đầu hàng.

Đỗ Thiếu Huyên tung nhảy xuống khỏi mái nhà, bước nhanh đến mặt Tân đế, quỳ một gối xuống: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bộ phản tặc bắt giữ. Nội gián trong cung lộ diện, thần đang cho bắt.”

“Kinh thành giới nghiêm bộ, Tây Sơn quân doanh cũng trong tầm kiểm soát.”

Hắn quyền chỉ huy và khống chế cục diện. Không ai đến từ bao giờ và ẩn nấp ở .

Tân đế đích cúi đỡ dậy: “Biểu vất vả .”

Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt bi thương: “Dượng đối với thần ân trọng như núi. Thần hứa với sẽ phò tá ngài, nhất định thần sẽ .”

Từ khi tin Thái Thượng Hoàng thoái vị, thức trắng đêm, ngày hôm lập tức dẫn quân về kinh. Dọc đường , lặng lẽ vượt qua vùng địch chiếm đóng, đường vòng vất vả mới về đến nơi.

Hắn gặp Thái Thượng Hoàng đang bệnh nặng, cũng cảm nhận sóng gió sắp ập đến nên quyết định ẩn trong bóng tối để bảo vệ Tân đế.

Hốc mắt Tân đế đỏ hoe, cố nén xúc động vỗ vỗ cánh tay biểu . Giờ khắc , Đỗ Thiếu Huyên là tin tưởng nhất. Hắn giao cả tính mạng và giang sơn tay biểu .

Ngũ hoàng t.ử trúng mấy mũi tên, thoi thóp kéo . Thái y bắt mạch lắc đầu thở dài, kê một đơn t.h.u.ố.c cho sắc.

Ngũ hoàng t.ử đất, đau đớn, ánh mắt vẫn đầy hận thù khắc cốt: “Ngươi sớm phát giác, cố tình thả chúng trong !”

Tân đế thần sắc bình thản. Chiêu gọi là "đóng cửa đ.á.n.h chó".

Ngũ hoàng t.ử cam lòng gào lên: “Ta rốt cuộc thua kém gì cái tên ma ốm nhà ngươi? Phụ hoàng quá bất công!”

Đều là hoàng tử, ai cao quý hơn ai? Ai mà chẳng ngôi vị hoàng đế?

Tân đế từ cao xuống kẻ bại trận: “Ngô Vương khởi binh tạo phản, nay tước bỏ vương vị, tịch thu gia sản sung công, giáng thường dân. Con cháu đời vĩnh viễn mang họ Tiêu.”

Hắn hứa với Tiên hoàng sẽ tự tay g.i.ế.c hại , nhưng g.i.ế.c , tự nhiên phản kích.

Hắn g.i.ế.c sạch dòng dõi Ngũ hoàng tử, nhưng tước bỏ quốc tính (họ vua), biến con cháu rồng phượng thành thường dân, hình phạt e rằng còn t.h.ả.m hơn cái c.h.ế.t. Bọn họ quen sống trong nhung lụa, khả năng sinh tồn, sự chênh lệch to lớn đủ để khiến một sụp đổ.

Ngũ hoàng t.ử hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nữa, là kẻ thua cuộc. Được vua, thua giặc.

Còn những hoàng t.ử dám mạo phạm nghi ngờ Tân đế, tất cả đều tước bỏ vương vị và giam lỏng, cách ly với thế giới bên ngoài. Hắn còn bồi thêm một câu: Nếu dám tái phạm, sẽ tiễn cả nhà bọn họ xuống suối vàng bầu bạn với Thái Thượng Hoàng.

Một cuộc cung biến oanh oanh liệt liệt cứ thế hạ màn.

Để cầu phúc cho Thái Thượng Hoàng, Tân đế hạ lệnh phóng thích một loạt cung nữ lớn tuổi về quê. Những thái giám đến tuổi cũng đưa khỏi cung, đến các ngôi chùa chỉ định để tụng kinh niệm Phật cho Thái Thượng Hoàng.

Nhân dịp , tai mắt cài cắm trong cung cơ bản quét sạch sẽ.

Hai tháng .

Đỗ Thiếu Huyên cung gặp vua: “Hoàng thượng, thần đặc biệt đến để cáo biệt, thần cần trở về .”

Những ngày qua bận rộn trong ngoài, giúp biểu ca củng cố ngôi vị, cả gầy trông thấy. Thời khắc mấu chốt, vẫn dựa vũ lực để trấn áp.

Ngũ hoàng t.ử cuối cùng vì vết thương quá nặng mà qua đời. Hoàng thượng tuyệt tình, vẫn ban cho gia quyến Ngũ hoàng t.ử năm ngàn lượng bạc. Nếu tiết kiệm thì đủ dùng lâu, nhưng với những kẻ quen thói tiêu xài hoang phí, e là chẳng trụ bao lâu.

Hoàng thượng chút nỡ. Người khác đều đổi, duy chỉ biểu vẫn giữ trọn sơ tâm, vẫn đầy nhiệt huyết như xưa.

“Ngươi và Mộc Vãn Tình thế nào ?”

Đỗ Thiếu Huyên ngẩn một chút đáp: “Nàng mới 16 tuổi, vội ạ.”

Hoàng thượng khẽ “a” một tiếng: “Nàng cập kê ? Trẫm sẽ bảo Hoàng hậu ban thưởng lễ cập kê cho nàng.”

Đỗ Thiếu Huyên khẽ: “Cái đó thì cần ạ. Nàng lễ cập kê, bảo là đợi đến 18 tuổi mới lễ trưởng thành.”

Hắn với vẻ mặt đầy tự hào, như thể đó là vinh dự của .

Hoàng thượng: ...Tự hào cái nỗi gì chứ, hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ.

Ngài phất tay, một nội thị bưng chiếc hộp gấm tiến .

“Đây là vật Thái Thượng Hoàng để cho Thanh Bình Huyện chủ, ngươi mang về cho nàng .”

Đỗ Thiếu Huyên tò mò cực độ: “Dượng còn để đồ cho Vãn Tình ? Là cái gì ?”

Thái Thượng Hoàng cũng để cho vài món đồ kỷ niệm. việc Mộc Vãn Tình cũng phần thì ngoài dự đoán của .

Hoàng thượng khẽ lắc đầu: “Hộp niêm phong, trẫm cũng bên trong là gì. Hãy nhắn với Thanh Bình Huyện chúa rằng, phủ Huyện chủ ở kinh thành vẫn luôn chờ chủ nhân trở về.”

Trước , triều đình từng ban tặng một tòa phủ tại kinh thành cho Mộc Vãn Tình.

Đỗ Thiếu Huyên: ?? Ý là đây?

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...