Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 273: Gương thủy tinh gây bão và dã tâm của Lâm gia

Cập nhật lúc: 2025-11-30 05:49:59
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Thiếu Huyên rời hoàng cung, bước lên xe ngựa.

“Chủ tử, chúng ạ?”

Đỗ Thiếu Huyên cần suy nghĩ, đáp ngay: “Đến đại lộ Đông Thành.”

Đại lộ Đông Thành là con phố sầm uất nhất kinh thành, nơi hội tụ vô những cửa hiệu lâu đời danh tiếng. Đỗ Thiếu Huyên hiếm khi mới dịp về kinh, mua chút đặc sản quà cho nhà.

Đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, mua một đống lớn. Chỉ riêng quà cho Mộc Vãn Tình là mãi chọn . Nàng dường như cái gì cũng , chẳng sở thích gì đặc biệt.

Nàng mê trang sức lộng lẫy, ngày thường chỉ thích mặc nam trang gọn gàng, cột tóc đuôi ngựa cao, trông năng động và bớt việc. Nàng thích ăn ngon, nhưng tay nghề đầu bếp kinh thành so với đầu bếp của nàng thì kém xa vạn dặm.

Haizz, thôi thì... Hắn quyết định mua vài xấp gấm vóc lụa là đang thịnh hành nhất kinh thành, mang về để Mộc Vãn Tình tự xử lý.

Mua sắm xong xuôi, chuẩn về phủ thì thấy một cửa tiệm ven đường đông nghẹt , ai nấy đều chen lấn xô đẩy trong.

“Đó là cửa tiệm gì ?”

Thuộc hạ khẽ đáp: “Là Trân Bảo Các, đủ loại kỳ trân dị bảo. Các vương công quý tộc ở kinh thành đều thích đến đây. Nghe đồn là do nhà Hoàng hậu mở.”

Nói là trong tộc mở, kỳ thực chính là sản nghiệp của nhà đẻ Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng cổ phần trong đó.

Đỗ Thiếu Huyên vốn thích dạo cửa hàng, nhưng nghĩ ngợi một chút liền bảo dừng xe: “Vào xem thử.”

Biết tìm thứ gì Mộc Vãn Tình thích.

Đỗ Thiếu Huyên thị vệ hộ tống, vất vả lắm mới chen trong. Vừa định thần , khỏi chậc lưỡi.

Khá thật! Bên trong là con cháu công hầu, ai nấy đều mặc gấm vóc sang trọng. Ngày thường đám mắt cao hơn đầu, kiêu căng ai bì nổi, mà giờ phút tụ tập ở đây, ngóng cổ chờ đợi với vẻ nôn nóng yên.

Ủa, chẳng An Quốc Công ? Kia là Trấn Nam Hầu? Sao bọn họ đều ở đây cả thế?

Hai cũng thấy , đồng loạt dậy: “Đỗ tướng quân.”

Đỗ Thiếu Huyên dựa quân công mà phong hầu vốn đáng nể, nay công phò tá Tân hoàng, Đỗ gia là gia tộc ngoại thích (nhà Thái hậu), bản Đỗ soái cũng tước vị. Mấy tầng phận chồng lên khiến trở thành nhân vật quyền thế ngút trời, ai cũng .

Mọi đối với đều khách khí. Đỗ Thiếu Huyên cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vui vẻ chào hỏi, hàn huyên vài câu, chẳng mấy chốc khí trở nên thiết, náo nhiệt.

An Quốc Công ý giao hảo với vị "ngự tiền nhất nhân" , bèn hỏi: “Đỗ tướng quân, ngài cũng tới mua gương thủy tinh ?”

“Gương thủy tinh?” Cái tên quen thuộc lọt tai khiến Đỗ Thiếu Huyên ngẩn . Hắn nhớ mang máng Mộc Vãn Tình từng nhắc đến thứ .

An Quốc Công tươi rói: “ , là loại gương trong suốt vô cùng, soi rõ mồn một vạn vật. Mỗi ngày cửa tiệm chỉ bán một tấm gương , giá đẩy lên tới cả vạn lượng bạc .”

Trấn Nam Hầu cũng : “Nếu Đỗ tướng quân , chúng xin nhường cho ngài, dù ngày mai hàng mới.”

“Không cần , chỉ ghé qua xem náo nhiệt thôi.” Đỗ Thiếu Huyên xua tay, “Các ngài cứ tự nhiên, đừng bận tâm đến .”

“Hàng đến ! Hàng đến !”

Trong lúc chuyện, hai tiểu nhị cẩn thận từng li từng tí khiêng một tấm gương khảm nạm châu báu lộng lẫy bước .

Mọi trong tiệm đến tròng mắt, như thể thấy bảo vật hiếm đời.

Mấy hẹn mà cùng lên tiếng:

“Ông chủ, !”

“Ta lấy!”

Ông chủ bước chắp tay thi lễ: “Chư vị xin đừng nóng vội, đây là tấm gương cuối cùng của đợt , nguồn hàng đứt, hôm nay ai trả giá cao thì đó .”

An Quốc Công vẻ mặt vui: “Lão bản, ngươi ăn thế là phúc hậu nhé.”

Ông chủ rối rít tạ : “Ta cũng hết cách , bán cho ai cũng , chi bằng công bằng cạnh tranh, ai cũng đắc tội.”

Kẻ dám mở loại cửa tiệm ở kinh thành thường, ông chủ cũng là trong tộc của Hoàng hậu, bình thường ai dám dễ dàng đắc tội .

Mấy vị công t.ử con nhà công hầu bắt đầu giá:

“Ta trả một vạn năm ngàn lượng!”

“Ta trả bốn vạn!”

“Năm vạn!” Trấn Nam Hầu hô to.

Đỗ Thiếu Huyên mà trợn mắt há hốc mồm. Tiền ở kinh thành dễ kiếm thật đấy!

An Quốc Công khẽ hỏi: “Đỗ tướng quân, ngài thật sự tranh ?”

Đỗ Thiếu Huyên lúc chắc chắn đây là tác phẩm của Mộc Vãn Tình. Mộc Vãn Tình đồ bao giờ quên cha con .

“Ta .” Giọng điệu vô cùng khẳng định.

Một vị công t.ử trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ nhịn hỏi: “Là Hoàng thượng ban cho ngài ? Hoàng thượng đối với ngài thật đấy, ngay cả Hoàng hậu nương nương còn ban thưởng hậu hĩnh như .”

Đỗ Thiếu Huyên liếc . Đây là Lâm Bỉnh Thu, em trai thứ xuất (con vợ lẽ) của Hoàng hậu?

Kỳ quái, đây chẳng sản nghiệp nhà đẻ Hoàng hậu ? Còn cần ban thưởng ư? Lời mà đầy mùi ghen tị và châm chọc.

“Không . Hiện đang là thời kỳ quốc tang, cấm hoạt động vui chơi giải trí, mấy thứ kỳ trân dị bảo thể đưa cung?” Đỗ Thiếu Huyên thần sắc nhàn nhạt, “Là bạn tặng.”

Mọi xung quanh thấy đều hâm mộ thôi. Thật một bạn như quá!

Lâm Bỉnh Thu nghĩ gì mà hỏi tiếp: “Là bạn thế nào ? Hay là giới thiệu cho chúng quen chút ?”

“Không .” Đỗ Thiếu Huyên quả quyết từ chối, chẳng nể nang gì. Muốn quen Mộc Vãn Tình ? Mơ cưng!

Sắc mặt Lâm Bỉnh Thu cứng đờ, ngay đó cố nặn nụ : “Đỗ tướng quân thật đùa, thảo nào tỷ tỷ khen ngài khéo mồm khéo miệng, dỗ .”

Đây là lời khen ? Đỗ Thiếu Huyên nhướng mày, xác định tên đang bất mãn với . Bất mãn cái gì? Ghen ghét thánh thượng sủng ái ư? Em ruột Hoàng hậu mà tranh sủng với ?

Buồn c.h.ế.t mất, Hoàng thượng là biểu ca ruột, Thái hậu là cô ruột của , quan hệ huyết thống rành rành đó.

Thư Sách

Tên ngu xuẩn đang "bay" quá cao, cả cái gia tộc họ Lâm đang ảo tưởng sức mạnh?

Kinh thành nay vẫn là trung tâm của cơn lốc xoáy quyền lực, kẻ đạp lên , điên cuồng truy đuổi danh vọng. Gió bao giờ ngừng thổi.

Chậc chậc chậc, đúng là lòng dễ đổi, một sớm phú quý liền quên mất là ai. Vì thế mới ghét kinh thành, chỉ thích Lương Thành dân phong thuần phác.

“Ngươi mở miệng ngậm miệng là tỷ tỷ ngươi, sợ khác tỷ ngươi là Hoàng hậu ? Ta mở mồm nhắc biểu ca , nhắc cô cô bao giờ ?”

Hắn là kẻ chịu thiệt bao giờ, độp một câu cứng rát.

Mặt Lâm Bỉnh Thu tái mét, ánh mắt dị nghị của xung quanh khiến hổ chỉ tìm cái lỗ mà chui xuống.

Ông chủ Trân Bảo Các cũng là tộc Lâm, vội vàng giảng hòa: “Đỗ tướng quân chớ trách, ít va chạm, ngài đừng chấp nhặt với . Đỗ tướng quân đến cũng là vì tấm gương ?”

.”

Ông chủ vỗ trán: “A, đúng , gương đến từ Tây Lương. Không thể nhờ Đỗ tướng quân giúp đỡ, dắt mối giới thiệu ông chủ gương cho quen ? Ta nhập hàng khó khăn quá, qua mấy cầu liền.”

Chủ yếu là do chiến hỏa liên miên, vài tòa thành trì ở giữa địch chiếm đóng, giao thông cách trở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-273-guong-thuy-tinh-gay-bao-va-da-tam-cua-lam-gia.html.]

“Gương đến từ Tây Lương ?” An Quốc Công kinh hô, “Đỗ tướng quân, Tây Lương các ngài bảo bối thế , là nhà ai ? Sao ngài sớm? Để cho một tấm với.”

Trấn Nam Hầu cũng vội : “Ta cũng một tấm.”

Đỗ Thiếu Huyên trầm ngâm một chút : “Các vị xem chỗ góc khuất của gương một chữ 'Mộc' ?”

Mộc Vãn Tình từng , nàng khắc họ của lên các sản phẩm thủ công mỹ nghệ do nhà , để vài chục năm vẫn còn lưu dấu ấn.

Ông chủ ngơ ngác, chuyện .

Đám tò mò vội xúm , mười mấy con mắt dán tấm gương, soi từng ngóc ngách.

“A, tìm thấy , chỗ chữ!” Có reo lên.

Ở giữa một họa tiết trang trí hình vỏ sò, căng mắt hồi lâu: “Là chữ 'Mộc'.”

Ông chủ là quan tâm vấn đề nhất: “Mộc gia? Mộc gia ở Tây Lương? Sao từng qua?”

Đỗ Thiếu Huyên mỉm , trong lòng tràn đầy tự hào: “Muốn nhập hàng thì nghĩ cách liên hệ với phủ Thanh Bình Huyện chủ .”

Bỏ câu đó, chắp tay chào nghênh ngang rời .

Để đám lòng đầy tò mò: “Sản phẩm của phủ Thanh Bình Huyện chủ? Không chứ?”

“Cũng lạ lắm, Thanh Bình Huyện chủ vốn thiên phú về phương diện kỳ kỹ dâm xảo (kỹ thuật thủ công) mà.”

chợt hỏi: “Khoan , Thanh Bình Huyện chủ họ gì nhỉ?”

Mộc Vãn Tình tuy danh tiếng vang xa nhưng vẫn luôn ở Tây Lương, kinh thành quá quen thuộc với nàng.

Câu hỏi An Quốc Công trả lời : “Họ Mộc, tên Mộc Vãn Tình.”

Cả trường yên lặng như tờ.

Bỗng nhiên, thốt lên: “Chà!”

“Nếu mà cưới Thanh Bình Huyện chủ, thì phát tài .”

An Quốc Công trợn trắng mắt đám đang ảo tưởng: “Thanh Bình Huyện chủ là quan lớn tam phẩm, mấy xứng đôi với nàng?”

Môn đăng hộ đối chỉ suông. Dù lùi một bước Huyện chủ gả thấp, thì cũng chọn đàng hoàng.

“Lâm công tử, ngài là em ruột Hoàng hậu, ngài thể thử xem .”

Ánh mắt Lâm Bỉnh Thu lóe lên: “Ta thích phụ nữ xuất đầu lộ diện.”

Mấy gã công t.ử khác nhao nhao phụ họa: “Ta cũng thích kiểu ly kinh phản đạo, đàn bà con gái nên ở nhà giúp chồng dạy con.”

“Phụ nữ an phận thì thể cưới.”

An Quốc Công lắc đầu ngán ngẩm. Rõ ràng là với tới nên mới sức chê bai dìm hàng.

đám về đến nhà, kể chuyện , trưởng bối trong nhà ai nấy đều động lòng thôi. Đây chính là con gà đẻ trứng vàng, cưới về nhà là phúc lớn bằng trời. Ít nhất trong nhà sẽ bao giờ thiếu bạc, tiêu xài thế nào cũng .

Lâm gia cũng ngoại lệ. Lâm lão thái thái lập tức gửi thiệp cung, hôm Hoàng hậu triệu kiến.

Hoàng hậu cứ tưởng lão tổ mẫu việc gấp, hóa là để cầu xin cưới Thanh Bình Huyện chủcho đứa em trai thứ xuất.

Nàng dở dở : “Tổ mẫu, việc thể nhắc nữa, dừng ở đây thôi.”

Tâm tư của Đỗ Thiếu Huyên nàng rõ, cả Hoàng thượng và Thái hậu đều vui vẻ vun , nhà đẻ nàng chõ mũi phá đám gì? Thanh Bình Huyện chủ tuy , nhưng đáng để nàng đắc tội với Đỗ Thiếu Huyên. Nói thật lòng, địa vị của nàng trong lòng hai vị còn xa mới bằng Đỗ Thiếu Huyên.

Ai ngờ, Lâm lão thái thái buông một câu: “Nương nương, cũng là vì kế hoạch trăm năm của Lâm gia. Lâm gia cây to rễ lớn, mười mấy chi phân gia, bề ngoài thì phong quang nhưng thực chất thu đủ chi, kinh tế một năm kém hơn một năm. Cứ đà thì , nhà đẻ mà sa sút thì mặt mũi nương nương cũng chẳng còn.”

Hoàng hậu ngẩn , định ngăn thì khóe mắt quét thấy một bóng dáng quen thuộc, cả cứng đờ.

Lâm lão thái thái vẫn thao thao bất tuyệt: “Thanh Bình Huyện chủ chẳng thứ gì, suốt ngày lăn lộn với đám đàn ông, e là chẳng còn trong sạch. cái nó kiếm tiền, cưới nó về Lâm gia để bù đắp chi tiêu, giúp kinh tế gia đình dư dả. Đến lúc đó nạp thêm cho con mấy nàng xinh coi như bù đắp là . Nương nương, con cứ hạ ý chỉ tứ hôn...”

Giọng bà đột ngột im bặt, bịch một tiếng quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng...”

Tân hoàng nay luôn nhân từ với già, nếu là ngày thường sớm cho đỡ dậy, nhưng lúc ngài từ cao xuống bà , ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

“Bắt một trọng thần tam phẩm của triều Đại Tề gả cho một kẻ thường dân phẩm cấp, mà coi đó là sự ban ơn? Lâm gia các ngươi thật dám nghĩ, còn dám nghĩ hơn cả hoàng thất. Sự sỉ nhục của ngươi chỉ nhắm Thanh Bình Huyện chủ, mà còn nhắm cả triều đình!”

Hoàng hậu cũng vội quỳ xuống, hốc mắt đỏ hoe.

Đầu óc Lâm lão thái thái nổ ầm một tiếng, hiểu sai ở : “Hoàng thượng bớt giận, xin thần phụ giải thích. Thần phụ chỉ cảm thấy Thanh Bình Huyện chủ khó gả ...”

“Sao ngươi nàng gả? Chim sẻ hiểu chí của thiên nga!” Hoàng thượng lạnh giọng khiển trách. “Thanh Bình Huyện chủ là trọng thần trong triều, nàng vì nước vì dân, đại nhân đại nghĩa, Tiên hoàng hết sức coi trọng. Trẫm cũng cho phép bất cứ ai phỉ báng một trọng thần công với đất nước.”

“Nếu Thanh Bình Huyện chủ, Tây Lương giữ , kinh thành cũng chẳng thể thái bình thế . Các ngươi thể đây hưởng phú quý là nhờ nàng che chở, mà các ngươi lấy oán báo ân.”

Trong cuộc chiến qua, Mộc Vãn Tình lập công lớn, thể là ngăn cơn sóng dữ. Tại bá quan văn võ đều im lặng kính nể? Vì họ đều thấy rõ công tích của nàng. Và sẽ bạc đãi một công thần.

“Kể từ hôm nay, Trân Bảo Các sẽ do Nội Vụ khố tiếp quản.”

Thực Trân Bảo Các vốn là sản nghiệp riêng của , chỉ treo danh nghĩa Lâm gia mà thôi, dù Thái t.ử buôn bán cũng ho gì.

“Nể mặt Hoàng hậu, trẫm chấp nhặt với một bà già thiển cận. Truyền chỉ: Tả đô ngự sử trị gia nghiêm, giáng một cấp, phạt bổng lộc nửa năm.”

hại con trai ? Lâm lão thái thái như sét đ.á.n.h ngang tai, mắt tối sầm, ngã vật đất ngất xỉu.

“Tổ mẫu! Tổ mẫu!” Tiếng Hoàng hậu hoảng loạn vang lên.

Mộc Vãn Tình hề rằng kết thù sâu đậm với gia tộc ngoại thích quyền lực nhất triều đình. liệu Mộc Vãn Tình để tâm ?

Lúc , nàng đang nâng niu chiếc hộp gấm khóa kỹ, vẻ mặt đầy mê mang: “Huynh là... đây là di vật Tiên hoàng để cho ?”

Đỗ Thiếu Huyên mỉm , ánh mắt dịu dàng: “ , nàng mở xem .”

Hắn trải qua trăm cay nghìn đắng mới về Lương Thành, tắm rửa sơ qua vội chạy đến gặp nàng.

Mộc Vãn Tình nhận lấy chìa khóa, tra ổ, nhẹ nhàng vặn một cái. Tách, khóa mở.

Nàng mở nắp hộp, rõ thứ bên trong, kìm hít sâu một ...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...