Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 274: Tang lễ trong Đỗ phủ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 06:49:39
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Soái tỉnh , tất cả như trút gánh nặng. Thái hậu cầm tay Đỗ Soái, lão lệ tung hoành, suýt chút nữa là âm dương cách biệt.
Mộc Vãn Tình Đỗ Soái gầy hình , trong lòng chút chua xót. dù thế nào thì ông vẫn còn sống.
"Đỗ Soái, chúc mừng ngài."
Đỗ Soái nên lời, chỉ chớp chớp mắt hiệu. Ông còn cần dưỡng bệnh nên đều nán lâu.
Vừa khỏi cửa, Mộc Vãn Tình các thái y vây kín.
"Thanh Bình quận chúa, viên giải độc ngài lấy từ ? Còn nữa ? Có thể nhường một viên cho chúng nghiên cứu ?"
Bọn họ đến nay vẫn giải loại độc , Đỗ Soái tỉnh là nhờ viên t.h.u.ố.c của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Chỉ một viên đó thôi. Haizz, sớm viên giải độc là thật, khi chẳng nỡ lấy ."
Các thái y mấy tin tưởng: "Thật sự còn?"
Theo lẽ thường, viên giải độc duy nhất là bảo vật trấn trạch, trừ phi bản nguy kịch mới dùng đến, thể hào phóng mang cho khác? Bọn họ tự đặt vị trí của nàng, chắc chắn sẽ tiếc đứt ruột.
"Nếu còn, sớm đem bán ở cửa hàng . Không bán mấy ngàn vạn thì xứng đáng với bản ? Haizz, lỡ mất mấy ngàn vạn lượng, đau lòng quá ." Mộc Vãn Tình ôm ngực, bộ dạng đau đớn khôn nguôi.
Hình tượng tham tiền của nàng ăn sâu lòng , nên lời ai nấy đều tin sái cổ. Người khác thể sẽ trân trọng, nhưng với Mộc Vãn Tình, kiếm tiền là quan trọng nhất. Ngay cả những lão cáo già trong triều cũng tin, đủ thấy Mộc Vãn Tình xây dựng hình tượng thành công đến mức nào.
Mộc Vãn Tình an rút lui, Thái hậu còn ban thưởng cho nàng nhiều thứ . Mọi đều tưởng chuyện qua, nào ngờ lâu truyền tin dữ: Đỗ phu nhân đột ngột qua đời vì bạo bệnh.
Qua đời? Mộc Vãn Tình đang ăn tối thì tin, đôi đũa tay khựng . Sao thể?
Thị tỳ khẽ hỏi: "Có cần tra ạ?"
Mộc Vãn Tình rũ mắt: "Không cần. Chuẩn một chút, ngày mai đến phúng viếng."
"Vâng."
Đỗ phủ treo đèn lồng trắng, khắp nơi phủ một màu tang tóc thê lương. Quan viên trong triều và gia quyến đến phúng viếng, ai nấy đều ăn mặc trang trọng, sắc mặt túc mục.
Mộc Vãn Tình vận một bộ y phục màu lam nhạt, tô son điểm phấn, chỉ đeo một đôi khuyên tai trân châu đơn giản, toát lên vẻ thanh tao thoát tục.
Nàng bước linh đường trắng xóa. Đỗ nhị tiểu thư cùng ba đứa trẻ quỳ linh cữu, sắc mặt ai cũng tái nhợt. Mộc Vãn Tình tiến lên dâng ba nén hương, lẳng lặng di ảnh một lúc. Dù thế nào thì chuyện cũng ngã ngũ, cát bụi trở về với cát bụi.
Nàng đến mặt Đỗ nhị tiểu thư tiều tụy: "Nén bi thương, bảo trọng sức khỏe. Cả cái nhà giờ đều trông cậy tỷ chống đỡ đấy."
Lớp vỏ bọc kiên cường của Đỗ nhị tiểu thư như chọc thủng, nước mắt lã chã tuôn rơi. Mấy ngày nay nàng chịu áp lực quá lớn. Mẫu đột ngột qua đời, phụ liệt giường dậy nổi, tỷ tỷ và còn ở tận Tây Lương, việc lớn nhỏ đều đổ lên đầu nàng, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
May nhờ Thái hậu thương tình phái những thạo việc trong cung đến giúp lo liệu tang sự, mới để xảy sơ sót nào, tang lễ diễn trang trọng, chu .
"Ta thư báo cho Trạch và đại tỷ, nhưng e là họ về kịp." Đây là điều hối tiếc lớn nhất của nàng.
"Chuyện xảy đột ngột, ai lường ." Mộc Vãn Tình thầm thở dài. "Có tiện gặp Đỗ Soái một chút ?"
Đỗ nhị tiểu thư khẽ lắc đầu, ánh mắt đau đớn: "Phụ thương tâm quá độ, bệnh cũ tái phát, dậy nổi."
Mộc Vãn Tình cưỡng cầu, chỉ hỏi theo phép lịch sự. Nàng vỗ vai Đỗ nhị tiểu thư: "Có gì cần giúp đỡ cứ với ."
Trong thời gian , Đỗ nhị tiểu thư trưởng thành nhanh chóng, thần sắc thêm phần kiên nghị: "Đa tạ . Có trong cung giúp đỡ, việc tạm ."
Khi rời , Mộc Vãn Tình đầu , ánh mắt thoáng lay động, ý vị thâm trường.
Thị tỳ nhận sự khác thường: "Chủ tử, vấn đề gì ạ?"
Mộc Vãn Tình lắc đầu: "Không gì, thôi."
Người c.h.ế.t , chuyện cũ thể truy cứu, hãy để tất cả theo gió bay . Đỗ phu nhân c.h.ế.t, lời bàn tán quanh bà cũng tan thành mây khói, thanh danh vẫn trong sạch, Đỗ gia tự nhiên cũng trong sạch.
Tang lễ tổ chức long trọng. Thái hậu và Hoàng thượng đều tỏ thái độ quan tâm đặc biệt, còn cử Đại hoàng t.ử đến phúng viếng. Hai vị tôn quý nhất mặt, những khác tự nhiên theo . Giới thượng lưu kinh thành đều mặt đông đủ, thể là tang lễ vô cùng trọng thể.
Duy chỉ Đỗ Soái từ đầu đến cuối hề lộ diện, ngay cả lúc đưa tang cũng vắng mặt. Mọi thầm đoán già đoán non, đều vợ chồng Đỗ Soái tình sâu nghĩa nặng, bà đột ngột như ông chịu nổi?
Hết trúng độc đến tang vợ, Đỗ Soái quả thực quá thảm. Sức khỏe ông e là xong , chắc chẳng cầm cự bao lâu nữa, khéo tin Đỗ phủ phát tang cũng nên.
Người đồng cảm , kẻ thương hại , kẻ hả hê , kẻ thấy đại khoái nhân tâm cũng .
Tang lễ xong xuôi, Đỗ gia đóng cửa từ chối tiếp khách, rút lui khỏi vòng xã giao, chuyên tâm chịu tang, lập tức trở nên im ắng hẳn.
Đến khi tỷ Đỗ Thiếu Huyên về tới kinh thành thì việc an bài xong xuôi. Sau khi một trận mộ, Đỗ Thiếu Huyên dựng lều cỏ bên cạnh để chịu tang một trăm ngày.
Hắn chỉ cho gửi hơn mười rương lễ vật đến phủ Quận chúa chứ trực tiếp đến cửa. Nhà tang tiện lung tung, nhiều kiêng kỵ điều .
Mộc Vãn Tình kiểm tra qua, ngoài những món quà tặng, còn quà tết của cha và ca tẩu nàng gửi kèm. Nàng chọn mấy tấm da lông thượng hạng, tự vẽ kiểu, sai may gấp vài bộ quần áo mới.
Càng gần cuối năm, công việc càng nhiều, Mộc Vãn Tình bận tối mắt tối mũi.
Tại buổi đại triều hội, văn võ bá quan lượt báo cáo thành quả công tác trong năm. Mộc Vãn Tình cũng ngoại lệ, hùa theo phong trào. Có điều, nàng cầm danh sách dài dằng dặc để , bộ đều là thành quả lao động của nàng trong một năm qua. Nhờ việc mở rộng trồng bông, khoai tây và ngô, bá tánh các nơi đều một cái tết ấm no.
So với các bộ khác thì Hộ Bộ nổi bật hơn hẳn, quan viên Hộ Bộ ai nấy đều ngẩng cao đầu, đắc ý vô cùng.
Thứ phụ bỗng nhiên bước tâu: "Hoàng thượng, thần tổ chức một lễ hội đèn lồng thành trong dịp tết , để cả kinh thành cùng vui, trong thời gian đó hủy bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm."
Lại Bộ thượng thư cũng hùa theo: "Thần tán thành. Từ khi Hoàng thượng đăng cơ, ngài chăm lo việc nước, tự cường ngừng, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc khố dồi dào, các ngành nghề phồn vinh, hình thức ban đầu của một thời thịnh thế, nên chúc mừng."
"Thần tán thành. Việc trọng đại như nên chúc mừng một phen, để bá tánh cảm nhận thiên ân của hoàng gia."
"Thần cho rằng, nên để Thứ phụ đại nhân đầu, cùng Lại Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ tham gia tổ chức."
Chỉ năm bộ, duy nhất Hộ Bộ đá ngoài. Quan viên Hộ Bộ sững sờ, sắc mặt khó coi. Gạt bọn họ rìa là ý gì? Có ai việc kiểu đó ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-274-tang-le-trong-do-phu.html.]
Hoàng thượng nhướng mày: "Năm bộ cùng tổ chức?"
Lại Bộ thượng thư gật đầu lia lịa: "Vâng. Hộ Bộ ngày thường vất vả quá , để bọn họ nghỉ ngơi cho khỏe. Chúng thần thông cảm, cứ để chúng thần gánh vác trách nhiệm..."
"Ha hả." Một tiếng trào phúng vang lên. Là Mộc Vãn Tình, nàng như đám .
Đều là lũ cáo già, mặt đỏ tim đập, một lòng tranh công cuối năm đây mà. Ngày thường Hộ Bộ việc quá nổi bật, công lao quá lớn, đè bẹp các bộ khác ngóc đầu lên , thế ? Bọn họ cũng vùng lên, thể hiện chút thực lực chứ.
Hoàng thượng thấu tâm tư nhỏ mọn của bọn họ: "Thanh Bình quận chúa, ngươi thấy thế nào?"
Thực Mộc Vãn Tình chẳng tăng ca tẹo nào, chỉ ăn tết cho sướng, lo nghĩ gì, ngày ngày ăn uống vui chơi. bọn họ lén lút lưng nàng trò khiến nàng khó chịu. Nếu báo một tiếng, nàng còn giúp đưa vài ý kiến . Người khác việc, nàng chơi, quá còn gì.
Nàng chắp tay: "Toàn quyền do Hoàng thượng chủ, thần theo Hoàng thượng."
Thư Sách
Hoàng thượng thích nhất là câu . Nếu ai cũng ngoan ngoãn như Mộc Vãn Tình thì ngài bớt lo bao nhiêu.
"Các khanh cứ trình tấu chương lên đây. Trước tiên xem, lễ hội đèn lồng thành cần bao nhiêu kinh phí? Có thể thu hồi bao nhiêu?"
Ngài từng nếm trải nỗi khổ tiền, quân địch áp sát mà triều đình phát nổi quân lương, nỗi dày vò ngài vẫn nhớ như in. Ngày thường ngài vẫn giữ thói quen sinh hoạt giản dị, ăn uống đạm bạc, chịu để khác phung phí tiền quốc khố?
Mọi ngơ ngác, ngàn vạn ngờ kẹt ở cửa ải .
Mộc Vãn Tình quá hiểu tính nết bọn họ: "Các vị chỉ tiêu tiền quốc khố để dát vàng lên mặt , kiếm chác chút công trạng đấy chứ? Không chứ? Không chứ?"
Tiền trong quốc khố đều là do nàng dẫn dắt thuộc hạ vất vả kiếm về, ai đừng hòng phung phí, hừ!
"À đúng , nếu động đến tiền quốc khố, dựa các vị tự quyên góp thì ý kiến."
Muốn dùng tiền quốc khố thì chữ ký gật đầu của Hộ Bộ thượng thư.
Mọi đều cứng họng, nhưng mắt Hoàng thượng sáng lên. Ý kiến nha.
Thứ phụ cuống lên, sợ Hoàng thượng Mộc Vãn Tình thuyết phục: "Hoàng thượng, chúng thần tính toán , ước chừng cần hai trăm vạn lượng bạc, nhiều lắm."
Trước trong sổ sách còn chẳng nổi năm mươi vạn lượng, giờ khẩu khí lớn thật đấy.
"Còn về việc kiếm tiền, cái ... chắc thể thu hồi hai mươi vạn lượng chăng?"
Ông cũng chắc chắn, là bắt thương nhân quyên góp thêm chút đỉnh?
Mộc Vãn Tình ghét nhất thói phô trương lãng phí. Nếu là đầu tư sinh lời thì nàng thể hiểu. chỉ tiêu tiền để kiếm danh tiếng hão, dựa bắt Hộ Bộ chi tiền?
"Mới hai mươi vạn? Ít thế á? Đây là buôn bán lỗ vốn! Lũ phá gia chi t.ử các , các thật sự định tự bỏ tiền túi ?"
Thứ phụ nghiến răng ken két: "Kiếm tiền là trách nhiệm của Hộ Bộ các ngươi, cái gì mà so bì?"
Mộc Vãn Tình khách khí đáp trả: "Là các so bì với chúng đấy chứ. Bỏ bao nhiêu nhân lực vật lực mà chỉ thu về hai mươi vạn, ha ha ha."
Lại Bộ thượng thư và mấy bàn bạc kỹ lưỡng, tự nhiên sẽ để Mộc Vãn Tình phá hỏng chuyện .
"Đừng suốt ngày chui tiền như thế. Lễ hội đèn lồng là để ăn mừng bá tánh thoát khỏi bóng ma chiến tranh, sự dẫn dắt của Hoàng thượng sống ấm no hạnh phúc, cầu chúc triều đại Khang Chính hưng thịnh phát đạt, ý nghĩa tầm thường ."
Mộc Vãn Tình híp mắt gật đầu: "Ừ, ý nghĩa, nhưng ảnh hưởng gì đến việc kiếm tiền. Hộ Bộ chúng xưa nay lấy việc cải thiện dân sinh, mưu cầu phúc lợi cho bá tánh trọng, giàu quốc khố là phụ. Một mũi tên trúng mấy đích, tối đa hóa lợi ích chẳng là thao tác cơ bản ? Ây da da, chẳng lẽ các vị ? Hay là các vị cố tình phung phí tiền của?"
Giọng điệu khoa trương thật sự gợi đòn.
Hộ Bộ hữu thị lang lạnh lùng thêm : "Nếu chúng màng dân sinh, chỉ lo giàu quốc khố thì một năm kiếm năm sáu ngàn vạn lượng cũng chẳng thành vấn đề. Haizz, cho cùng vẫn là năng lực chúng hạn, kiếm ít quá. Thanh Bình quận chúa, là sang năm cắt bỏ phúc lợi cho các bộ khác , sổ sách trông sẽ hơn chút đấy."
Dựa mà bọn họ vất vả kiếm tiền nuôi báo cô khác mà còn câu cảm ơn? Làm gì cái lý đó.
Mộc Vãn Tình lười biếng vỗ tay: "Cái thể xem xét."
Hộ Bộ tả thị lang tiếp lời: "Hoàng thượng, thể quan viên Hộ Bộ cùng dâng sớ xin hủy bỏ phúc lợi, dù các đại nhân bộ khác đều kiếm tiền cả mà."
Ăn của họ, uống của họ mà lòng tham đáy, còn chê bai họ cho ít, đúng là quá vô liêm sỉ.
"Không tồi tồi." Mộc Vãn Tình tủm tỉm bồi thêm một dao. "Để bọn họ tự lo liệu , chúng nuôi đám con bất hiếu vất vả quá ."
Mặt xanh mét, nhịn trừng mắt qua. Con bất hiếu? Nói ai đấy hả?
Quan viên Hộ Bộ cũng khách khí trừng . Nói các đấy!
Thứ phụ nhịn bọn họ thêm vài . Mới bao lâu mà tất cả đều ngả về phía Mộc Vãn Tình . Hừ, đúng là " sữa là ".
Thứ phụ cố gắng tranh luận, liến thoắng trình bày tầm quan trọng của lễ hội đèn lồng, xin Hoàng thượng lực ủng hộ, những khác cũng hùa theo. Nếu thành công, ai nấy đều công, còn đè Hộ Bộ một đầu.
Hoàng thượng thần sắc thản nhiên, khẽ gật đầu: "Muốn trẫm ủng hộ cũng , nhưng một điều kiện: Chi bao nhiêu thì kiếm về gấp đôi. Nếu thành thì... tất cả giáng một cấp, phạt bổng lộc nửa năm."
Mọi : "..."
Thấy mặt mũi bọn họ tái mét, Hoàng thượng đổi giọng: "Hay là các khanh tự quyên góp tiền tổ chức ? Quốc khố nghèo lắm a."
Mọi : "..." Ông vua "cẩu" quá mất!