Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 276: Yến tiệc chiêu đãi và sự xuất hiện của Bắc Sở
Cập nhật lúc: 2025-11-30 05:50:02
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Đô Tư phủ cử hai quan viên chuyên trách chiêu đãi đến đưa đoàn sứ thần tham quan, đồng thời thông báo buổi chiều sẽ tiệc chiêu đãi tại yến hội sảnh.
Các quan viên kinh thành thì tò mò. Yến hội sảnh là nơi thế nào?
Quan viên bản địa chỉ giới thiệu sơ qua, lập tức khơi dậy sự hứng thú của , ai nấy đều mãnh liệt yêu cầu tham quan ngay.
Khu việc của chính quyền Lương Thành xéo đối diện Đô Tư phủ, xây dựng theo kiểu tháp đôi, nối liền ở giữa bằng một hành lang lắp kính thủy tinh trong suốt.
Tòa bên trái là tòa nhà chính vụ, cao bốn tầng. Nơi đây các cửa sổ giao dịch hướng về phía dân, chuyên giải quyết các thủ tục như mua nhà, mua đất, mở cửa hàng, thu thuế ruộng, nộp thuế...
Hàng ngày, bá tánh và thương nhân tấp nập, khí việc vô cùng bận rộn. Tất nhiên, cổng luôn lính gác, việc cần mới phép tiến .
Thái độ của các quan viên việc tại đây hòa nhã, dễ gần, mặt luôn nở nụ , chút kiêu ngạo, hống hách nào của kẻ bề . Người dân gì hiểu thể đến quầy hướng dẫn ngay tại đại sảnh, sẽ nhân viên chuyên trách giải đáp tận tình.
Tòa bên là tòa nhà tổng hợp. Tầng một là nhà ăn dành cho quan chức, tầng hai là các phòng họp, còn tầng ba và tầng bốn là yến hội sảnh, lối riêng biệt.
Các quan viên đến từ kinh thành cảm giác như Lưu bà bà Đại Quan Viên, cái gì cũng thấy mới lạ. Trong lòng họ kinh hô liên tục nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ bình tĩnh.
Đây là thế giới thần kỳ nào ? Quan chức cơ sở đối xử với dân khách sáo, lễ phép; dân cũng hề sợ hãi co rúm khi gặp quan. Hiệu suất việc cực cao, tuyệt đối chuyện dây dưa kéo dài, quy trình thủ tục đều thể tất ngay trong tòa nhà .
Mọi mà tấm tắc khen ngợi, chạnh lòng nghĩ đến các nha môn ở kinh thành: tuy nhiều nhưng việc chẳng thuận tiện chút nào.
“Chúng sang tòa nhà bên cạnh xem thử .”
“Được thôi.”
Tòa nhà bên cạnh là nhà ăn quan chức. Vừa đến cổng lớn, hai lính gác chặn họ : “Xin , mời các vị xuất trình thẻ .”
Thẻ ? Đó là cái thứ gì?
Viên quan phụ trách tiếp đãi từ phía bước tới, giơ một tấm thẻ, đó ghi rõ tên họ và chức vụ.
“Tiểu Lưu, đây là các vị đại nhân đến từ kinh thành, tham quan một chút.”
Lính gác kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận gì sai sót mới tránh đường cho họ .
Nhà ăn rộng lớn, bàn ghế sắp xếp thẳng hàng ngay ngắn. Bên trong quầy kính bên trái bày biện hơn hai mươi món ăn nóng hổi, khói bốc nghi ngút. Các món ăn đa dạng, màu sắc bắt mắt, hương thơm ngào ngạt khiến ai nấy đều ứa nước miếng.
Các quan viên ở đây tự cầm khay xếp hàng lấy cơm. Một món mặn, một món chay, thể tùy ý lựa chọn, cơm và canh thì ăn bao nhiêu cũng .
Đoàn quan viên kinh thành mà thèm thuồng, những món họ từng ăn bao giờ, trông ngon mắt vô cùng.
“Chúng dùng bữa trưa ở đây ?”
Viên quan tiếp đãi cân nhắc một chút đồng ý: “Suất ăn công vụ chiêu đãi khách gồm hai món mặn và hai món chay, các vị thể tùy ý chọn món thích.”
Các quan viên từ những thị trấn khác đến Lương Thành họp hành cũng thường dùng bữa tại đây và đều thích.
Các vị quan lớn vui vẻ cầm lấy khay gỗ sạch sẽ, xếp hàng lấy cơm như những bình thường.
Hồng Lư Tự khanh chọn một phần gà ớt cay chiêu bài, thịt kho tàu, đậu phụ trộn trứng bắc thảo và rau xào theo mùa. Món nào cũng đầy đủ sắc hương vị.
Ông nôn nóng nếm thử miếng gà ớt cay. Vị cay nồng khiến ông quen, uống liền mấy ngụm nước, nhưng dư vị đọng tuyệt vời đến mức kìm mà gắp thêm miếng nữa. Ăn một miếng là dừng .
Những khác cũng , chỉ cảm thấy món nào cũng ngon tuyệt, ai nấy đều vùi đầu ăn uống thỏa thích.
“Sao đồ ăn ở đây ngon thế nhỉ?” Thật kỳ lạ, lý nào ngon hơn cả ở kinh thành.
Nhân viên nhà bếp đầu ăn cũng từng kinh ngạc như , nhưng giờ quen : “Dùng chảo sắt để xào, cho nhiều dầu, nêm nhiều gia vị thì sẽ ngon thôi. Chẳng lẽ ở kinh thành ?”
Câu trả lời như đ.â.m trúng tim đen khiến trầm mặc. Ở kinh thành gì món xào kiểu ? Quan viên biên quan tiền nhiều, phúc lợi , ăn uống sướng thế , thật khiến ghen tị .
Hồng Lư Tự khanh kìm tò mò: “Đỗ tiểu tướng quân và Thanh Bình Huyện chủ cũng đến đây ăn ?”
Viên quan tiếp đãi lắc đầu: “Tướng quân quanh năm ở trong quân doanh, còn Thanh Bình Huyện chủ thi thoảng mới ghé qua. Thường thì ngài ăn cơm do nhà mang tới, khẩu vị của ngài thanh đạm hơn.”
Cơm tập thể thường nhiều dầu nhiều muối, đậm đà hơn, phù hợp với khẩu vị dân Tây Lương.
Lễ Bộ thị lang chua chát lầm bầm: “Nàng đúng là kiêu kỳ.” Bọn họ ăn còn chẳng đây .
“Kiêu kỳ?” Nhân viên tiếp đãi thấy liền tỏ vẻ vui. Mấy vị quan kinh thành tự cho là cao quý, kỳ thị phụ nữ, mà cụ thể là kỳ thị Thanh Bình Huyện chủ. Thừa nhận Thanh Bình Huyện chúa ưu tú hơn đám đàn ông các khó khăn đến thế ?
Thư Sách
“Tất cả các công thức món ăn đều do ngài cống hiến miễn phí. Ngài chí công vô tư, một lòng tạo phúc cho bá tánh Tây Lương, là thể quân dân chúng kính trọng nhất.”
Cho nên, đừng mặt họ mà xằng bậy, họ nổi giận lên là đ.á.n.h đấy!
Các quan viên đều ý tứ cảnh cáo, khóe miệng giật giật.
Ủa, phụ nữ đây? Lại còn đóng gói đồ ăn mang ?
“Mấy cô gái đó là ai ?”
Nhân viên liếc mắt : “Đó là binh của Thanh Bình Huyện chủ. Ai cũng giỏi võ, một chấp mấy gã đàn ông cũng thành vấn đề.”
Lễ Bộ thị lang hít sâu một : “Nàng còn binh riêng ?” Thế thì hợp quy củ chút nào.
Nhân viên tủm tỉm gật đầu: “ , Thanh Bình Huyện chủ quá ưu tú, kẻ ghen ghét ngài nhiều vô kể, lúc nào cũng kẻ giở trò đê tiện hại ngài .”
Một viên thuộc quan buột miệng: “Ngươi lo xa quá đấy.”
Nhân viên nghiêm mặt : “Cách đây lâu, Tấn Vương phủ phái một toán thích khách đến ám sát Thanh Bình Huyện chủ, kết quả phản sát, xác treo đầy tường thành.”
Thực đám thích khách đó còn Lương Thành. Vừa đến cổng thành phát hiện điểm khả nghi, lập tức bao vây tiêu diệt. Sau đó tra mới bọn chúng đến để ám sát Thanh Bình Huyện chủ. Chuyện khiến dân phẫn nộ tột cùng, họ còn lấy đá ném xác c.h.ế.t tường thành cho hả giận.
Mọi , cứ cảm thấy nhân viên đang móc ai đó.
Lễ Bộ thị lang bên cửa sổ thấy một tòa nhà chung cư, bên biển đề "Nhà ở công vụ", bèn hỏi: “Kia là cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-276-yen-tiec-chieu-dai-va-su-xuat-hien-cua-bac-so.html.]
Nhân viên theo, mỉm : “Đó là căn hộ giá rẻ dành cho quan viên. Chỉ cần bỏ 100 văn là thể thuê một căn một phòng ngủ một phòng khách; 200 văn thì một căn hộ gia đình.”
100 văn? Rẻ quá mức ! Không bên trong thế nào? Các quan viên nằng nặc đòi tham quan, thầm nghĩ chắc điều kiện bên trong tệ lắm.
khi trong, họ liền hối hận vì đến.
Nhìn xem, tuy diện tích lớn nhưng “chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đều đủ”, tiện nghi đầy đủ, ở ban công xa vô cùng thoải mái.
Căn hộ gia đình còn tuyệt hơn: ba phòng ngủ hai phòng khách, sạch sẽ, rộng rãi, thoáng mát. Quan trọng nhất là cửa sổ lắp kính thủy tinh đắt tiền, ánh sáng cực , gió lùa mát rượi. Điều kiện thế , ngay cả quan lớn thấy cũng khen một tiếng, thầm ước cũng một căn.
Yến hội sảnh
Giờ lành điểm, các quan viên lục tục mặt. Đều là lăn lộn chốn quan trường, hai bên nhanh chóng giao lưu vui vẻ.
Lễ Bộ thị lang thử thăm dò vài câu, phát hiện quan viên Tây Lương tôn sùng Mộc Vãn Tình như thần thánh. Thật sự, khi nhắc đến nàng, trong mắt họ ánh lên niềm tự hào. Thế thì sùng bái quá mức .
mặt những , ông dám nửa lời về Mộc Vãn Tình, sợ đ.á.n.h hội đồng. Ông và Hồng Lư Tự khanh liếc , thấy rõ sự bất lực trong mắt đối phương.
Địa vị của Mộc Vãn Tình ở đây vững như bàn thạch, lòng dân hướng về nàng quá mạnh mẽ, kẽ hở nào để chọc ngoáy.
“Đỗ thiếu soái giá lâm! Thanh Bình Huyện chủ giá lâm!”
Một đôi nam nữ trẻ tuổi sánh vai bước . Trai tài gái sắc, châu liên bích hợp, cả khán phòng như bừng sáng.
Mọi đồng loạt dậy nghênh đón.
Các thành viên trong đoàn đàm phán hẹn mà cùng về phía cô gái bên cạnh Đỗ Thiếu Huyên. Chỉ thể dùng một từ để hình dung: Sáng như minh châu.
Trong ấn tượng của họ, Thanh Bình Huyện chủ là một phụ nữ nghiêm túc, ít , dung mạo bình thường. Không ngờ nàng xinh tuyệt trần, mày ngài mắt phượng, khóe miệng luôn nở nụ , toát lên vẻ thiện khiến vô thức nảy sinh hảo cảm.
Đỗ Thiếu Huyên đồng hành cùng sứ đoàn một chặng đường nên cũng xa lạ gì, chủ động giới thiệu từng cho Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình mỉm , thái độ khách khí nhưng mất sự thiết, mỗi câu đều khiến như tắm trong gió xuân.
Chỉ một lát , ngay cả thành kiến sâu sắc nhất là Lễ Bộ thị lang cũng thừa nhận: nàng là một chính khách sức hút nhân cách cực lớn.
Không sai, chính là một chính khách. Tâm tư thâm trầm, thủ đoạn khôn khéo, đối nhân xử thế chê .
Nàng gọi đúng tên từng , nắm rõ tình hình gia đình họ như lòng bàn tay, thậm chí còn thể trò chuyện vài câu về chuyện nhà cửa.
“Nghe lệnh lang mười lăm tuổi đỗ tú tài, quả là thiếu niên tài, gia học uyên thâm. Ngài dạy con khéo thật đấy, thể chia sẻ chút bí quyết để nuôi dạy một đứa trẻ ưu tú như ?”
Được gãi đúng chỗ ngứa, Hồng Lư Tự khanh dù nghiêm túc đến mấy cũng kìm nụ , lời cũng nhiều hơn hẳn.
“Lưu đại nhân xuất hàn môn nhưng ngừng vươn lên, dựa nghị lực và tinh thần bất khuất mà từng bước thăng tiến, thể là nhân vật truyền kỳ của triều đại chúng , thực sự khiến khâm phục.”
Nghe mà xem, ngay cả Lễ Bộ thị lang cũng đỡ nổi những lời khen " cánh" , kìm mà bật . Dù lời phần tâng bốc nhưng êm tai quá, Thanh Bình Huyện chủ quả là mắt , tồi, tồi.
Đỗ Thiếu Huyên cô gái bên cạnh dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành đám quan viên vui vẻ mặt, khiến họ quên sạch những mâu thuẫn đó mà sang khen ngợi nàng hết lời. Một cô gái 16 tuổi đến bước , chỉ thể là thiên phú dị bẩm.
Mộc Vãn Tình chú ý đến ánh mắt của : “Sao ?”
Hắn thấy nàng quá thực dụng ư? "mèo trắng mèo đen quan trọng, miễn là bắt chuột".
Ai ngờ, Đỗ Thiếu Huyên buông một câu nhẹ tênh: “Nàng đáng yêu quá.”
Mộc Vãn Tình: “...”
Nàng bất động thanh sắc dời tầm mắt, quanh bốn phía: “Chư vị đường xa đến đây vất vả, mời nếm thử các món đặc sắc của Tây Lương chúng .”
Mấy chiếc xe đẩy nhỏ đẩy , bên bày đầy ắp các loại bánh trái rực rỡ sắc màu, chia thành từng phần nhỏ. Nhân viên phục vụ mang từng phần đặt mặt mỗi . Đừng quan viên kinh thành từng thấy, ngay cả quan viên bản địa cũng ít thưởng thức.
Hồng Lư Tự khanh vốn tự cho là kiến thức rộng rãi, nhưng thật lòng từng thấy những món : “Đây là gì ?”
Mộc Vãn Tình tủm tỉm giới thiệu: “Tổng cộng ba món tráng miệng ngọt và ba món điểm tâm mặn. Đây là kem sữa chua mật ong, mát lạnh ngọt ngào, là vũ khí giải nhiệt tuyệt vời.”
“Bánh kem bơ, ngọt mà ngấy, già trẻ đều thích.”
“Bánh quy bơ, giòn tan trong miệng.”
“Gà chiên muối, tươi ngon mọng nước, vỏ ngoài giòn rụm, vị mặn miệng.”
“Bánh kẹp thịt gà (hamburger), bánh mì mềm xốp, thịt gà mềm ngọt.”
“Bánh bông lan cuộn chà bông, mặn ngọt hòa quyện, hương vị đặc biệt.”
Mộc Vãn Tình cầm thìa xúc một miếng kem: “Mọi nếm thử , dùng những món để chiêu đãi khách ngoại quốc, chư vị thấy ?”
Thấy nàng bắt đầu ăn, những khác cũng hào hứng động đũa. Vừa ăn thử một miếng là dừng . Mặn ngọt đan xen, phong cách khác biệt, nhưng món nào cũng ngon tuyệt cú mèo.
“Được lắm, quá luôn!”
“Mấy món ngon quá mất!” Tim đập thình thịch vì sung sướng!
Lễ Bộ thị lang thích ăn, nhưng càng ăn càng thấy chua xót trong lòng. Chờ khi về kinh , ông sẽ chẳng còn ăn những món tuyệt vời nữa. Quan viên Tây Lương sướng quá thể, thu nhập cao còn ăn ngon thế .
Tức thật! Kinh thành của bọn họ thua kém Tây Lương ? Mất mặt quá !
Vài ngày , đoàn đại biểu đàm phán của Bắc Sở và Tây Vu cũng đến nơi.
Đỗ Thiếu Huyên và Mộc Vãn Tình dẫn đầu sứ đoàn nước nghênh đón. Tuy là phe đối địch nhưng nghi thức ngoại giao tối thiểu vẫn .
Dù là để răn đe thị uy, phía Tây Lương đều bày phong thái bề , chỉ thiếu nước giăng biểu ngữ: Chúng là nước thắng trận, các là kẻ thua cuộc!
Người dẫn đầu đoàn đại biểu Bắc Sở là một quen cũ.
“Thanh Bình Huyện chủ, chúng gặp .”
Người đàn ông khí thế bức , đôi mắt hổ chứa đầy uy quyền. Đó chính là Yến Vương.