Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 279: Thu hoạch ngô và tin dữ từ Thúy Vân Am

Cập nhật lúc: 2025-11-30 06:14:53
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc ngọn lửa bùng lên, từ trong bóng tối bất ngờ lao một nhóm , dùng một tấm bạt tẩm ướt dập tắt ngay chỗ dầu hỏa đổ .

Mấy bóng đen hoảng hồn, theo bản năng vứt bỏ dụng cụ, đầu bỏ chạy. Phía tiếng quát lớn: “Đứng ! Không chạy!”

Bọn chúng chạy nhanh nhưng đội tuần tra còn nhanh hơn, chặn đường lui và tóm gọn cả đám. Kéo khăn che mặt xuống, lộ những khuôn mặt hết sức bình thường, loại mà ném đám đông thì khó lòng tìm .

“Các ngươi là ai? Lấy giấy thông hành (lộ dẫn) đây.”

Đối phương lành: “Chúng là thương nhân từ thành Cam Châu tới, buổi tối ngủ nên ngoài dạo...”

Đội tuần tra lạnh: “Cầm theo dầu hỏa dạo đến Bách Hóa Đại Lầu ư? Đêm hôm khuya khoắt bịt mặt đường phóng hỏa, to gan thật! Bắt quả tang, tang vật chứng rành rành mà còn già mồm át lẽ ? Thật sống c.h.ế.t. Nói mau, ai sai khiến các ngươi?”

Đám vẫn một mực kêu oan: “Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, trời tối quá chúng nhầm đường...”

“Giải ! Giải hết về!” Sẽ xử lý đám .

Sáng hôm , Mộc Vãn Tình đến nơi việc thì quan viên tìm tới báo cáo sự việc đêm qua. Nghe xong, mày nàng nhíu chặt. Tính chất vụ việc quá nghiêm trọng, cần nghiêm trị.

“Chúng khai ?”

Viên quan khổ: “Đã dùng hình nhưng thu hoạch nhiều. Chúng khai là một bịt mặt đưa một ngàn lượng bạc thuê chúng đến đốt Bách Hóa Đại Lầu, nhưng chúng rõ mặt kẻ đó.”

Mộc Vãn Tình đoán kết quả : “Tiếp tục điều tra, nhất định đào kẻ .”

Viên quan nhịn hỏi: “Thanh Bình Huyện chủ, ngài nghi ngờ ai ?”

Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu. Nàng chỉ nghĩ đến việc sứ giả hai nước đang mặt ở đây, liệu do họ ngầm sai khiến? chuyện thể ầm ĩ lên, chỉ thể âm thầm điều tra.

“Cho canh gác cẩn thận, tuyệt đối để xảy chuyện.”

Nàng bố trí đội tuần tra trong thành, ban đêm còn tăng cường nhân thủ, cả trong tối ngoài sáng đều canh giữ.

“Tuân lệnh.”

Đỗ Thiếu Huyên tin liền chạy tới: “Đã xảy chuyện gì ?”

Mộc Vãn Tình chút khó chịu: “Không tên khốn nào đốt Bách Hóa Đại Lầu. Nếu để bắt , sẽ cho một trận.” Đó chính là túi tiền của Tây Lương đấy!

“Đừng nóng giận. Nàng việc quan trọng cần nông trang Thủy Mộc ?” Đỗ Thiếu Huyên phụ trách đàm phán, cần trận nên khá rảnh rỗi. “Ta cùng nhé, cũng dạo t.ử tế ở đó.”

Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Huynh cần đến doanh trại ?”

“Không cần ngày nào cũng .” Đỗ Thiếu Huyên chỉ tranh thủ thời gian ở bên nàng nhiều hơn một chút.

“Vậy thôi.”

Mộc Vãn Tình về nông trang, thẳng ruộng thực nghiệm. Nàng mấy cây lạ mắt reo lên kinh ngạc: “Hình như đây là ớt cay?”

Đỗ Thiếu Huyên tò mò ghé sát : “Ớt cay là gì?”

Mắt Mộc Vãn Tình sáng rực, mặt mày hớn hở: “Là một loại gia vị truyền từ Tây Vực, vị cay. Dùng để cá hấp ớt, đậu phụ sốt cay đều ngon, còn thể tương ớt nữa.”

Rất nhiều món ngon thể đời từ đây, nghĩ thôi thấy vui .

Đỗ Thiếu Huyên cũng vui lây: “Chờ khi nào món mới, nhất định mời nếm thử đầu tiên đấy.”

“Nhất định .” Mộc Vãn Tình tươi như hoa. Tương ớt thể xây dựng thành thương hiệu bán thế giới. Từng bó bạc chảy túi, nghĩ đến viễn cảnh đó thật bao.

Đỗ Thiếu Huyên nàng si mê ngắm nghía cây ớt, trong mắt ánh lên nét : “Chờ nàng đủ 18 tuổi thì gả cho nhé.”

“Tất...” Mộc Vãn Tình kịp thời phản ứng , suýt nữa nước bọt của sặc. “Khụ khụ.”

“Cẩn thận chút.” Đỗ Thiếu Huyên nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng.

Mộc Vãn Tình tức giận gạt tay : “Đừng linh tinh nữa.”

Đỗ Thiếu Huyên hỏi đầy lý lẽ: “Ta thích nàng, cưới nàng, gọi là linh tinh?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , tâm trạng Mộc Vãn Tình khá phức tạp: “Sao tự nhiên nhắc đến chuyện ?”

Đỗ Thiếu Huyên nghiêm trang thuyết phục nàng: “Nàng đằng nào cũng lấy chồng, chi bằng gả cho , hiểu rõ nàng. Ta cái gì cũng nàng, sẽ ràng buộc nàng. Nàng nữ quan cũng , nữ tướng quân cũng thành, chỉ cần nàng vui vẻ là .”

Nàng năm nay mười sáu , cứ lo lắng sẽ kẻ khác nẫng tay . Không , trân bảo gìn giữ bấy lâu thể để khác cướp mất? Hắn quen thẳng thắn, thích là , gì thì nỗ lực tranh thủ.

Mộc Vãn Tình sợ khác chơi chiêu trò, chỉ sợ nhất tấm chân tình của .

“Huynh...”

Thư Sách

Đỗ Thiếu Huyên sợ nàng từ chối, vội vàng tiếp: “Về sẽ mâu thuẫn chồng nàng dâu. Phụ soái cực kỳ thích nàng, ông cũng thích gây khó dễ. Nàng gả nhà sẽ là lão đại trong nhà, gì thì .”

Bức tranh tương lai vẽ quá hấp dẫn, khiến Mộc Vãn Tình chút động lòng.

“Ta sẽ suy nghĩ...” Thấy mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng bừng lên, tim nàng đập thót một cái, vội chữa : “Khoan , chỉ là suy nghĩ thôi nhé...” Chứ đồng ý .

Đỗ Thiếu Huyên vẫn vui, ít nhất hiện tại cận nhất với nàng. “Ta sẽ luôn chờ đợi, chờ đến ngày nàng thích .”

Mộc Vãn Tình thật sự chút động lòng nào ? Chính nàng cũng rõ. Người đàn ông cận nhất bên cạnh nàng, ngoài cha và trai thì chỉ Đỗ Thiếu Huyên. Ở bên cạnh thoải mái, cần suy nghĩ nhiều, cần che giấu, thể sống thật với chính .

Cách đó xa truyền đến tiếng gọi của Mộc Nhị gia: “Tình nhi! Tình nhi!”

“Cha, con ở đây.” Mộc Vãn Tình chạy tới.

Mộc Nhị gia giữa ruộng ngô vẫy tay rối rít: “Con mau xem, râu ngô đen , thu hoạch ?”

Nông trang đầu trồng ngô, kinh nghiệm, tất cả đều theo Mộc Vãn Tình, cuối cùng vẫn cần nàng kiểm tra.

Mộc Vãn Tình chạy vội tới, kỹ một chút. Quả nhiên là ! Mục đích quan trọng nhất của chuyến chính là kiểm tra tình hình ngô. Nàng nhẹ nhàng bóc một bắp ngô, thấy hạt bên trong vàng óng, mắt cong cong: “Chín , ăn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-279-thu-hoach-ngo-va-tin-du-tu-thuy-van-am.html.]

Đỗ Thiếu Huyên đến bên cạnh, tò mò : “Đây là loại lương thực năng suất cao mà nàng ?”

, sắp tận mắt chứng kiến kỳ tích đấy.” Mộc Vãn Tình bẻ một bắp ngô nặng trịch, ước lượng tay.

“Bắt đầu thu hoạch !”

Nàng lệnh một tiếng, các trang dân bắt đầu bắt tay việc. Dưới sự hướng dẫn của nàng, việc nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc ngô chất thành đống nhỏ.

Mộc Nhị gia và Đỗ Thiếu Huyên hăng hái cân trọng lượng, Mộc Vãn Tình bên cạnh ghi chép. Hạt giống nhiều nên nàng chỉ trồng một mẫu.

Mộc Nhị gia nôn nóng hỏi: “Năng suất một mẫu là bao nhiêu cân?”

Kết quả nhanh chóng tính . Mộc Vãn Tình nhíu mày: “705 cân, đạt tới một ngàn.”

Nàng hài lòng lắm, nhưng những khác thì kích động đến đỏ bừng mặt, đống ngô như thấy báu vật hiếm . Loại cây kén đất, dễ trồng mà năng suất cao thế , quả thực là bảo bối cứu mạng.

Mộc Nhị gia ha ha: “Tình nhi, con đúng là đại phúc tinh!”

“Rõ ràng là do Vãn Tình giỏi giang.” Đỗ Thiếu Huyên khép miệng. “Tốt quá, Vãn Tình , nàng lập công lớn . Ta sẽ thư báo ngay cho Hoàng thượng. À đúng , nàng tự dâng tấu chương , cũng sẽ xin công cho nàng.”

“Biết .” Mộc Vãn Tình chằm chằm mấy bắp ngô, thèm nhỏ dãi: “Chúng nếm thử hương vị .”

Chỉ đơn giản là luộc ngô lên thôi mà ai nấy đều tò mò xem. Ngô luộc xong hạt căng mọng, vàng ươm, tỏa hương thơm ngào ngạt. Mộc Vãn Tình phát cho mỗi việc một bắp, vì lượng hạn nên thể cho nhiều hơn.

Mộc Nhị gia c.ắ.n một miếng, lập tức kinh ngạc: “Cái ngon thật, ngọt thanh dẻo mềm, lương thực chính thì quá .”

Mộc Vãn Tình cảm thấy loại ngô đủ dẻo, cần lai tạo cải tiến thêm.

“Phơi khô xay bột màn thầu, bánh rau củ, bánh trôi đều ngon. Tách hạt còn thể ngô chiên (bánh ngô), thơm ngọt ngon miệng.”

Mộc Nhị gia gợi cơn thèm: “Giờ ?”

“Được chứ.” Mộc Vãn Tình cũng thèm, xắn tay áo lên việc. “Giúp con tách hạt ngô nào.”

Nghe nàng đích xuống bếp, Đỗ Thiếu Huyên lập tức canh bên cạnh, tranh thủ ăn miếng đầu tiên lò.

Hạt ngô tách đem luộc chín để ráo nước, trộn thêm chút bột năng, cho chảo dầu chiên, dùng xẻng ép dẹt để định hình. Rưới thêm chút dầu ngập mặt bánh ngô tiếp tục chiên đến khi vàng ruộm là . Cắt thành miếng nhỏ, rắc thêm chút đường trắng, thế là xong.

Bánh ngô giòn tan bên ngoài, mềm dẻo bên trong, thơm ngọt, ăn một miếng ăn thêm.

Ba vùi đầu ăn lấy ăn để như đang thi đua. Mộc Nhị gia còn quên nhắc: “Các con ăn từ từ thôi, nóng đấy.”

Nói thì nhưng ông ăn nhanh nhất, món ngô chiên giòn ngọt hợp khẩu vị của ông. Mộc Vãn Tình buồn , sức hấp dẫn của ngô chiên quả nhiên tầm thường. Ngay cả Đỗ Thiếu Huyên vốn thích đồ ngọt cũng ăn liền mấy miếng.

Chẳng mấy chốc, đĩa chỉ còn một miếng bánh. Ba đôi đũa đồng thời vươn tới.

Đỗ Thiếu Huyên nịnh nọt: “Để Mộc thúc ăn , thúc vất vả nhất.”

Lý do quá thuyết phục, Mộc Vãn Tình lặng lẽ thu đũa về. Thôi, nhiều hơn chút .

“Vẫn là Tình nhi thương cha nhất.” Mộc Nhị gia hí hửng bẻ đôi miếng bánh, một nửa cho con gái, một nửa giữ cho . Còn Đỗ Thiếu Huyên thì ông ngó lơ . Ai mà thích con sói đang nhăm nhe con gái chứ?

Đỗ Thiếu Huyên: ...Rõ ràng là con nhường mà! Nhạc phụ khó chiều quá mất!

Mộc Vãn Tình vui vẻ ăn: “Lần con cho cha ăn.”

Mộc Nhị gia vẻ mặt rối rắm, ăn nhưng tiếc: “Thôi đừng, giữ giống hết , sang năm chắc gì đủ giống mà trồng.”

Mộc Vãn Tình còn ăn nghiền: “Giữ hai túi cho nếm thử, còn thì bảo quản cẩn thận.”

Mộc Nhị gia xoa đầu nàng: “Một túi nhỏ là đủ , mỗi ăn thử hai bắp cho vị thôi. Tình nhi ngoan, sang năm tha hồ mà ăn.”

Phải từng trồng trọt mới vất vả thế nào, mới hiểu lương thực quan trọng với dân tầng lớp thấp . Ngoài vẫn còn nhiều đủ ăn.

Mộc Vãn Tình vỗ trán thở dài, cha nàng ngày càng đa sầu đa cảm. đây cũng là chuyện đại hỷ.

Nàng nhắc nhở: “Chuyện đừng truyền ngoài, càng kín tiếng càng .”

Mộc Nhị gia ý thức bảo mật cao: “Cha mà, yên tâm.”

Mộc Vãn Tình ở nông trang một đêm, xử lý nhiều công việc tồn đọng. Nàng vắng mặt trong buổi đàm phán khiến xôn xao dò hỏi nguyên nhân, phía Đại Tề chỉ nàng khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi. Tin thì tùy.

Đỗ Thiếu Huyên cũng ở nông trang. Hắn thích nơi , tràn đầy sức sống phong cảnh điền viên yên bình.

Sáng sớm hôm , dậy luyện võ xong liền đến nhà ăn dùng bữa sáng cùng Mộc Vãn Tình. Có món bánh bao nhân thịt và hoành thánh tươi mà thích nhất, ăn vô cùng thỏa mãn.

Đột nhiên, tín của hớt hải chạy : “Tiểu tướng quân! Không !”

Đỗ Thiếu Huyên cau mày: “Có chuyện gì?”

Thân tín vội vàng kêu lên: “Thúy Vân Am cháy! Phu nhân xảy chuyện !”

Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên trắng bệch, đôi đũa tay rơi xuống đất...

 

 

 

 

 

 

 

Loading...