Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 282: Mưu kế và chân tướng của A Cổ Đạt Mộc

Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:41:39
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Uống mấy thang t.h.u.ố.c xem . Tình huống khó , thể đột nhiên khôi phục ký ức, cũng thể...” Tống thái y ngập ngừng một chút, “Vĩnh viễn dừng ở thời thơ ấu.”

Mọi trầm mặc. Bầu khí trở nên nặng nề, áp lực vô cùng.

Đỗ phu nhân cẩn thận kéo kéo ống tay áo Mộc Vãn Tình, vẻ mặt đầy lo âu: “Tỷ tỷ, sợ lắm. Cha đang ở ?”

“Cha ngươi...” Mộc Vãn Tình chần chừ, sang Đỗ soái. Biết thế nào đây?

Đỗ soái phản ứng nhanh: “Cha ngươi thăm họ hàng , họ từ lâu lắm , nên gửi gắm ngươi cho chăm sóc vài ngày.”

Dù thê t.ử lú lẫn, ông vẫn nguyện ý chăm sóc, bầu bạn bên bà. Giao cho khác, ông cũng yên tâm.

Đỗ phu nhân ngẩn một lúc, vẫn nắm chặt lấy áo Mộc Vãn Tình buông, lí nhí : “Ta... theo tỷ tỷ cơ. Tỷ tỷ là .” Bà tại , nhưng chỉ nhận định Mộc Vãn Tình là tin cậy.

Mộc Vãn Tình cũng ngớ : “Chuyện ... Bác trai đây cũng là mà, còn là một đại hùng bảo vệ bá tánh biên quan nữa đấy.”

Đỗ phu nhân bĩu môi, vẻ mặt vui: “ ông là nam, là nữ.”

Đỗ soái: ...Giờ còn nam nữ thụ thụ bất ?

Mộc Vãn Tình cố nhịn , dám thẳng vẻ mặt méo xệch của Đỗ soái.

Đỗ đại tiểu thư tiến lên vài bước, nở nụ hiền hậu với Đỗ phu nhân: “Hay là ngươi về nhà với ? Nhà nhiều đồ ăn ngon, nhiều trò chơi , nhiều bạn nhỏ chơi cùng nữa.”

Mộc Vãn Tình bên cạnh vun : “ đấy, nhà cô còn một vườn hoa , ngày nào ngươi cũng thể hái hoa chơi đùa. Cô còn may quần áo nữa.”

Có ăn chơi quần áo , sức cám dỗ đối với một đứa trẻ là cực lớn. Đỗ phu nhân quả nhiên động lòng: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự thể thu lưu ?”

Mộc Vãn Tình nghiêm trang đáp: “Ta ngày thường bận rộn kiếm tiền, trong nhà cũng vắng , cách nào chăm sóc ngươi .”

Đỗ phu nhân mở to đôi mắt ngây thơ: “Tỷ kiếm tiền ư? Thế cha tỷ ? Kiếm tiền là việc của lớn ?”

Mộc Vãn Tình thở ngắn than dài: “Nhà nghèo lắm, phụ giúp gia đình kiếm tiền trang trải cuộc sống.”

Mọi khóe miệng giật giật. Nàng đúng là cao thủ hươu vượn mà mặt đổi sắc.

đối với Đỗ phu nhân ngây thơ, lời dối dễ dàng tin ngay: “Tỷ tỷ đáng thương quá. Vậy tỷ thể thường xuyên đến thăm ?”

“Được chứ.” Mộc Vãn Tình ngoéo tay với bà , lúc mới dỗ dành theo Đỗ đại tiểu thư.

Đỗ soái đương nhiên cũng theo.

Đỗ Thiếu Huyên nán , hỏi Tống thái y: “Sao nương trở nên kỳ lạ như ? Trước thích Vãn Tình, nhưng giờ thì...”

Sở ghét của bà đảo lộn . Bà quên hết nhà, coi họ như xa lạ, nhưng đặc biệt yêu thích Mộc Vãn Tình, sự yêu mến hiện rõ trong ánh mắt.

“Ta vốn dĩ sức hút với trẻ con mà.” Mộc Vãn Tình tự tin giải thích. “Hoặc lẽ do xinh , trẻ con đứa nào chẳng thích cái .”

Nhan sắc cũng là một lợi thế lớn.

Lời giải thích khiến Đỗ Thiếu Huyên mím môi. Chẳng lẽ bọn xí lắm ?

Mộc Vãn Tình nghiêm túc suy nghĩ thêm: “Hơn nữa, thể do đầu tiên bà thấy khi tỉnh , nên nảy sinh tâm lý ỷ như chim non mở mắt . Cứ từ từ , chỉ cần còn sống thì chuyện đều thể.”

“Nói cũng , ký ức dừng ở năm sáu tuổi chắc là chuyện . Bà cần đối mặt với hiện thực tàn khốc, sống trong thời gian đẽ nhất. Các cũng sẽ chăm sóc bà thật , như cũng mà.”

Nàng thực lòng thấy thế còn hơn. Nếu Đỗ phu nhân tỉnh táo, còn gây bao nhiêu sóng gió nữa. Thế giới của trẻ con toan tính, chỉ sự đơn thuần và vui vẻ.

Đỗ Thiếu Huyên khẽ thở dài, đành chấp nhận sự thật .

Thư Sách

Mộc Vãn Tình can thiệp sâu chuyện nhà họ Đỗ, chỉ tăng cường nhân thủ bảo vệ cha trưởng , đề phòng kẻ gian thừa nước đục thả câu.

Khi rảnh rỗi, nàng cũng giữ lời hứa đến thăm Đỗ phu nhân. Bà sống , ăn mặc đẽ, nụ vô ưu vô lo luôn nở môi. Đỗ soái luôn túc trực bên cạnh, cả hai trông đều hạnh phúc.

Thời gian trôi nhanh, mùa thu hoạch bông đến. Mộc Vãn Tình ngày nào cũng bôn ba khắp nơi kiểm tra tình hình.

Bông vải là trọng điểm công tác năm nay, nàng cực kỳ quan tâm. Nàng chỉ biến bông thành thương hiệu của Tây Lương, giúp dân ấm no, mà còn ấp ủ những kế hoạch lớn hơn.

Khó hôm về thành, nàng ghé qua Khách điếm Hòa Phúc - nơi đang ba đoàn sứ thần bao trọn gói, tiếp khách ngoài. Khách điếm cũng là sản nghiệp của nàng, nên từ xuống ai nấy đều cung kính tiếp đón.

Nàng đến gặp Hồng Lư Tự khanh hỏi thăm tiến triển đàm phán. Ông khổ, bảo rằng vẫn đang cãi , Bắc Sở và Tây Vu ai cũng toan tính riêng.

Đang chuyện, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào. Mộc Vãn Tình nhíu mày: “Ồn ào cái gì thế?”

Hạ nhân bẩm báo: “Sứ đoàn Tây Vu đòi ăn bánh kem bơ ngay lập tức. Món vượt quá ngân sách chi tiêu nên họ đang loạn lên ạ.”

Theo quy định chiêu đãi của Mộc Vãn Tình, mỗi phục vụ bữa ăn gồm ba món mặn, một món canh và một món tráng miệng, chỗ ở miễn phí. Ngoài những thứ khác tự túc.

Mộc Vãn Tình lắng một lát, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Triệu tập tất cả thành viên đoàn đàm phán , chuyện .”

Trong phòng họp, thấy Mộc Vãn Tình tuy da sạm chút ít vì nắng gió nhưng tinh thần vẫn phấn chấn.

Hồ Đồ là đầu tiên lên tiếng trách cứ: “Thanh Bình Huyện chủ, là chánh sứ mà ngài chạy mất tăm, thật quá vô trách nhiệm...”

Mộc Vãn Tình giơ tay ngăn , thẳng vấn đề: “Ta chỉ vài câu thôi. Các vị đến Lương Thành cũng lâu, nhưng đến nay đàm phán vẫn giậm chân tại chỗ. Lương Thành chúng vì chiêu đãi các vị trả cái giá lớn...”

Hồ Đồ nhíu mày: “Ý ngài là ?”

Cái giá gì chứ? Ngày nào cũng giam lỏng bọn họ, cho lung tung, chỉ hoạt động trong phạm vi quy định. Ăn uống vui chơi đều hạn chế cả, ?

Mộc Vãn Tình chán ghét việc họ lãng phí thời gian và tiền thuế của Tây Lương.

“Nói thẳng là Tây Lương sắp các vị ăn cho sạt nghiệp , chiêu đãi nổi nữa. Ta hạn cho các vị trong vòng ba ngày đưa kết quả đàm phán. Sau ba ngày, hoặc là rời , hoặc là mỗi mỗi ngày nộp một trăm lượng bạc phí sinh hoạt.”

Yến Vương tức . Ăn sạt nghiệp? Nàng thể trơ trẽn câu đó chứ? Đồ hổ!

“Một trăm lượng? Sao ngươi cướp luôn ? Hơn nữa, ngày nào chúng chẳng mua sắm đồ đạc, giúp ngươi kiếm bộn tiền...”

Mộc Vãn Tình mất kiên nhẫn cắt ngang: “Chuyện nào chuyện đó. Không ai ép các vị tiêu tiền cả, tất cả là do các vị tự nguyện, đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-282-muu-ke-va-chan-tuong-cua-a-co-dat-moc.html.]

Đám tiền trong túi cũng sắp cạn , nàng chẳng buồn dây dưa với họ nữa.

Nàng vẻ mặt ghét bỏ: “Kinh phí tiếp đãi đủ, thứ thể tiếp tục b.a.o n.u.ô.i các vị nữa. Cứ theo lời .”

“Thế ...” Hồ Đồ tức đến méo miệng.

Mộc Vãn Tình ánh mắt sắc lạnh: “Ta đang thông báo cho các vị, chứ hỏi ý kiến các vị. Hiểu ?”

Phải nhanh chóng tống khứ đám , nàng còn tranh thủ thời gian chỉ đạo thu hoạch bông và hàng loạt công việc tiếp theo. Bọn họ ở đây chỉ tổ vướng chân vướng tay, phiền c.h.ế.t .

Bỏ câu đó, nàng dậy, khí thế bức : “Kẻ nào hiểu tiếng thì dùng đao kiếm mà chuyện.”

C.h.ế.t tiệt! Sắc mặt đại biến. là kẻ ngang ngược bá đạo!

công nhận, khi nàng buông lời đe dọa, tiến độ đàm phán nhanh hơn hẳn.

Ba nước nhanh chóng đạt thỏa thuận: kết chi bang, ký hiệp ước xâm phạm lẫn trong vòng 50 năm. Bắc Sở và Tây Vu mỗi nước tặng cho Đại Tề hai mươi vạn đầu trâu, hai mươi vạn con dê. Đổi , Đại Tề tặng mỗi nước 5000 súc vải và 5000 cân bánh.

Trên mặt bàn thì nhắc gì đến chuyện thắng thua, chỉ đơn giản là tặng quà qua , nhưng ai hiểu chuyện đều giá trị trao đổi hề ngang bằng. Vải là vải thô, bánh là loại hạ phẩm, chẳng đáng bao nhiêu tiền. ít nhất các bên đều giữ chút thể diện.

Về chuyện hợp tác thương mại, Tây Vu và Bắc Sở đều ý định, nhưng chi tiết cụ thể vẫn chốt , ai cũng giành phần lợi lớn nhất về .

Mộc Vãn Tình cũng vội, ba ngày liền đuổi thẳng cổ sứ đoàn về nước. Nàng việc đơn giản thô bạo, ai lời thì cho lính giương cung nhắm bắn, dùng vũ lực trấn áp. Dù hiệp ước ngừng chiến cũng ký xong, bọn họ hết giá trị lợi dụng .

Còn chuyện hợp tác ăn, mồi câu thả, cá khắc c.ắ.n câu, cần vội, cứ từ từ mà tính.

Yến Vương cạn lời. Đừng Mộc Vãn Tình là nữ nhi, nàng tàn nhẫn độc địa thì ai bằng, chuyện gì cũng dám .

“Thanh Bình Huyện chủ vẻ vội vã, chẳng lẽ sắp chuyện gì mờ ám xảy ?”

Mộc Vãn Tình hừ lạnh, lũ đúng là tiếng . “Các cứ mặt dày mày dạn ở lì đây, chẳng dò la chuyện trồng bông ?”

Mắt Yến Vương sáng lên, lập tức đổi sắc mặt: “Thanh Bình Huyện chủ, giờ chúng là nước em , bông vải thế chia sẻ cùng chứ.”

Hồ Đồ cũng vội vã hùa theo: “ đúng đúng, đồ cùng chia sẻ.” Tây Lương nhiều đồ quá, cái gì cũng . Nếu vũ lực đủ, thật cướp sạch cả Lương Thành mang về nhà .

Mộc Vãn Tình lạnh lùng họ: “Chia sẻ thế nào?”

Yến Vương trơ trẽn đòi hỏi: “Tặng chúng ít hạt giống, cử chuyên gia sang dạy cách trồng trọt, cách dệt vải bông.”

đúng, bao trọn gói đến khi mới thôi. Nếu Thanh Bình Huyện chúa đích một chuyến thì càng .”

Sứ đoàn Đại Tề sự vô sỉ của họ cho kinh ngạc.

Mộc Vãn Tình vẫn bình tĩnh, nhướng mày: “Ta lợi gì?”

Yến Vương vẻ mặt ngạc nhiên như thấy đứa trẻ đang quấy vô lý: “Chúng là nước em mà.”

Mộc Vãn Tình bật vì tức. Đem cái giọng điệu lừa gạt trẻ con chuyện với nàng ?

“Ồ, mười lăm thành ở U Châu. Chúng là nước em mà, ngươi nhất định sẽ thành cho , đúng ?”

Đó là lá chắn phía bắc của Bắc Sở, tiếp giáp với lãnh thổ Đại Tề.

Nàng sang Hồ Đồ: “Ta mười ba thành Minh Châu, ngài cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của chứ? Chúng là nước em cơ mà.”

Đây là cửa ngõ phía tây của Tây Vu, cũng tiếp giáp với Đại Tề.

Yến Vương: “...”

Hồ Đồ: “...”

Thua . Luận về độ vô sỉ và sắc sảo, họ đối thủ của Mộc Vãn Tình.

Sứ đoàn Đại Tề hả hê, nhao nhao hùa theo đòi họ lấy đất đai đổi. Hai chỉ giả c.h.ế.t.

Mộc Vãn Tình đảo mắt, tủm tỉm : “Yên tâm, vải bông sẽ bán cho các vị.” Hai thị trường khổng lồ thể bỏ qua ?

Còn về giá cả, đương nhiên là do nàng quyết định.

Đây kết quả mà Tây Vu và Bắc Sở mong . Quyền định giá trong tay khác, khác dắt mũi, thế ? Họ bộ dây chuyền sản xuất, từ gốc đến ngọn đều thuộc về .

Mộc Vãn Tình quá cường thế, họ dùng hết thủ đoạn cũng kiếm chác chút lợi lộc nào từ tay nàng. Cuối cùng đành xám xịt chuẩn về.

Bỗng nhiên, ánh mắt Mộc Vãn Tình khóa chặt một đàn ông: “A Cổ Đạt Mộc, ngươi ở .”

A Cổ Đạt Mộc trộn trong đám thị vệ Tây Vu, trông bắt mắt. câu , thể chấn động mạnh, giả vờ như thấy.

Hồ Đồ sắc mặt đại biến: “Thanh Bình Huyện chủ, ngài ý gì? Định bắt giữ con tin ? Đừng hòng!”

Khóe miệng Mộc Vãn Tình khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn đầy sự hứng thú ác ý: “A Cổ Đạt Mộc, đây chỉ là tên giả của ngươi thôi. Thân phận thực sự của ngươi là...”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...