Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 289: Tấn Thành thất thủ và bí mật về Mộc Vãn Tình
Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:43:36
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triều đình sớm nắm tin tức, bố trí lực lượng chặn đường. Hai bên giao chiến kịch liệt suốt ba ngày ba đêm, bất phân thắng bại. Kế hoạch tập kích bất ngờ của Tấn Vương phủ thất bại, giờ chỉ còn nước liều mạng mà đánh.
Tấn Vương chơi tất tay, công khai khích lệ binh sĩ: "Chỉ cần đ.á.n.h kinh thành, ai nấy đều thưởng! Phong hầu bái tướng, vạn lượng hoàng kim đang chờ các ngươi!"
Vì lập công, ai nấy đều hừng hực khí thế như tiêm m.á.u gà, sĩ khí dâng cao. Chiến cuộc rơi thế giằng co, đ.á.n.h đến trời đất tối tăm. Tấn Vương gần như ăn ngủ, đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm, dốc hết tâm sức chỉ mong mau chóng thắng trận . Kéo dài càng lâu, càng bất lợi cho .
Trong trướng chủ soái, Tấn Vương ở vị trí cao nhất, cùng thuộc hạ bàn bạc phương án tác chiến. Hắn tài thao lược, chẳng đ.á.n.h trận nên sớm lôi kéo những danh tướng kiếp về trướng, bắt họ bán mạng cho . biểu hiện của họ xuất sắc như kiếp , khiến thất vọng.
Hắn nhận vấn đề ở chính . Kiếp , những tự do chỉ huy quân đội, thỏa sức phát huy tài năng. Kiếp Tấn Vương chinh, việc lớn việc nhỏ đều báo cáo, xin chỉ thị, lỡ hết thời cơ chiến đấu. "Người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề" vốn dĩ là chuyện đáng tin cậy.
Quan hậu cần hớt hải chạy bẩm báo: “Chủ thượng, lương thảo của chúng chỉ còn đủ dùng trong ba ngày, lương thực mới vẫn tới.”
Mọi biến sắc. Đại quân đang chinh chiến bên ngoài mà thiếu lương thảo thì ?
“Sao thế ? Chẳng lẽ gặp chuyện giữa đường?”
Tấn Vương mặt trầm như nước: “Đã nắm tình hình cụ thể ?”
Quan hậu cần nhíu mày: “Ta cho đón, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín.”
“Tiếp tục điều tra!” Tấn Vương để tâm phúc tin cậy nhất ở hậu phương lo việc hậu cần, khi còn dặn dặn lơ là. Vậy mà vẫn xảy chuyện.
Mọi bắt đầu hoang mang: “Nước xa cứu lửa gần. Chủ thượng, giờ ?”
Tấn Vương trầm ngâm một chút: “Phái một đội ... mượn lương thực của bá tánh quanh đây.”
Nói là mượn, còn chuyện trả , bao giờ trả thì tính .
Mọi ái ngại. Bá tánh vùng lân cận liệu đủ lương thực nuôi đại quân ? Cảm giác mong manh.
Tấn Vương phái binh lính cướp bóc nhà dân, thấy lương thực là cướp, bất chấp đó là lương thực cứu mạng của bá tánh. Người dân vùng vốn nghèo, quanh năm đủ ăn, gì nhiều lương thực dự trữ. Hành động kích động dân biến. Lương thực cướp đằng nào cũng c.h.ế.t đói, chi bằng liều mạng kéo theo kẻ thù xuống mồ.
Phe cánh Tấn Vương sốt ruột giậm chân bình bịch. Việc thu gom lương thực thuận lợi, gom thế nào cũng đủ cho đại quân ăn.
Cố cầm cự thêm ba ngày, lương thảo tiếp tế vẫn tới. Các tướng lĩnh giấu nhẹm tin tức , sợ gây binh biến. cái ăn thì giấu thế nào ? Ba bữa giảm còn hai, cơm nấu thành cháo loãng, kẻ ngốc cũng chuyện. Binh lính đương nhiên chịu, nhao nhao đòi một lời giải thích.
Tấn Vương sức trấn an, đảm bảo sẽ để họ đói bụng đ.á.n.h giặc. Ngầm bên , gia tăng cường độ vơ vét lương thực, thậm chí g.i.ế.c cả chiến mã để cải thiện bữa ăn cho binh lính. Đồng thời, liên tục phái về kiểm tra tình hình, thúc giục vận chuyển lương thảo tốc hành.
Mỗi ngày trôi qua dài như một năm, ai nấy đều như kiến bò chảo nóng.
Trong một cuộc họp khác, tín hốt hoảng lao : “Chủ thượng! Xảy chuyện lớn !”
Tấn Vương câu mà phát điên, trừng mắt: “Bình tĩnh! Lương thảo ai cướp?”
Chỉ khả năng đó thôi, cũng chuẩn tâm lý.
Ai ngờ, tín hét lên: “Tấn Thành Đỗ gia quân chiếm !”
Tấn Thành là sào huyệt, là nơi đặt vương phủ, là trung tâm quyền lực của bọn họ. Tin tức như sét đ.á.n.h ngang tai, tất cả trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ thính giác của vấn đề. Trước mắt Tấn Vương tối sầm . Sao thể? Sào huyệt "bưng" ?
“Chắc chắn là nhầm lẫn! Đi thám thính ngay!”
“Chủ thượng, tin giả đúng ? Tấn Thành Vương tướng quân tọa trấn, thể dễ dàng thất thủ?”
“Đỗ gia quân ở cách Tấn Thành xa, chuyện vô lý!” Các tướng lĩnh liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng hoài nghi điên cuồng. Đỗ Thiếu Huyên dụng binh như thần, từng lấy một chọi hai, đ.á.n.h bại quân địch đông gấp mấy . Bọn họ thể lén lút tập kích kinh thành, tại Đỗ Thiếu Huyên thể tập kích Tấn Thành?
Tấn Vương chắc nịch: “Chắc chắn là tin vịt! Đỗ Thiếu Huyên quỷ kế đa đoan, đừng tin .”
Miệng cứng nhưng trong lòng lo âu tột độ. Đường lui của thực sự cắt đứt ? Lương thảo gặp trục trặc, đúng là lấy mạng mà.
Thuộc hạ , thấp thỏm chờ tin. Không qua bao lâu, tin mới đến.
“Chủ thượng, thư ngỏ của Đỗ Thiếu Huyên!”
Tấn Vương ba chữ "thư ngỏ" là đau đầu, hình thành phản xạ điều kiện luôn . “Hắn học cái gì học, học cái thói của Mộc Vãn Tình!”
Đỗ Thiếu Huyên công khai tuyên bố Tấn Vương phủ trong tay , yêu cầu Tấn Vương lựa chọn: hoặc đầu hàng, hoặc về quyết một trận t.ử chiến. Hắn dám như chứng tỏ tin tức là thật.
Mọi kinh giận, trăm triệu ngờ "sân bốc cháy". Gia quyến, của họ đều ở Tấn Thành, giờ rơi tay Đỗ Thiếu Huyên, thể lo lắng như lửa đốt?
“Chủ thượng, chúng mau về cứu !”
Phe chủ chiến kiên quyết phản đối: “Không ! Chúng đến bước , thể bỏ dở giữa chừng. Chỉ thể tiến về phía , nhanh chóng chiếm lấy kinh thành mới phá giải cục diện .”
Thư Sách
“ nhà chúng đang chờ cứu mạng!”
Một vị tướng sức trấn an: “Mọi đừng quá lo lắng. Đỗ Thiếu Huyên kẻ lạm sát vô tội. Gia quyến chúng cùng lắm chỉ chịu chút khổ cực thôi, tính mạng sẽ .”
Người khác vặn : “Ngươi lấy gì đảm bảo sẽ g.i.ế.c gà dọa khỉ?”
Hai bên tranh cãi gay gắt, suýt thì đ.á.n.h . Một vị tướng quân đập bàn cái rầm: “Đừng cãi nữa! Quan trọng nhất mắt là đủ lương thảo, nếu một bước cũng khó .”
Mọi : “...”
Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Tấn Vương. Tấn Vương lòng rối như tơ vò: “Ta cho đến mấy huyện thành lân cận yêu cầu quan huyện cấp lương thực, đừng vội.”
Khu vực thuộc quyền cai trị của Tấn Vương, gì thì đương nhiên cứ việc đòi. đợi mãi, một trở , chẳng xảy chuyện gì. Tấn Vương liên tiếp phái mấy tốp , đều bặt vô âm tín. Điều khiến Tấn Vương thực sự lo lắng.
Cuối cùng, điều gì đến cũng đến: binh lính đói khát binh biến...
Tại Tấn Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-289-tan-thanh-that-thu-va-bi-mat-ve-moc-van-tinh.html.]
Từ xuống ai nấy đều run rẩy, sợ hãi tột độ. Các công tử, thiên kim tiểu thư quen sống trong nhung lụa bao giờ nghĩ sẽ ngày hôm nay, đều sợ đến phát .
Việc đầu tiên Đỗ Thiếu Huyên khi tiến Tấn Vương phủ là khống chế bộ trong phủ. Sau đó tiến hành kiểm kê tài sản. Phải rằng, nội khố của Tấn Vương phủ tới mười tám kho, phân loại rõ ràng, cái gì cũng . Sự phong phú và xa hoa của kho tàng khiến lóa mắt.
“Ghi chép hết danh sách, mang về giao cho Thanh Bình Huyện chủ xử lý.”
“Tuân lệnh.”
Đỗ Thiếu Huyên núi trân bảo chất đống, nán lâu, xử lý quân vụ. Phủ quan viên trong thành kiểm soát và thanh lọc từng nhà. Phải đảm bảo Tấn Thành vận hành trật tự, chia ruộng đất cho dân, công tác an dân. Còn lôi đám gian tế thám t.ử trong thành, xử lý hàng binh, sắp xếp thỏa đáng việc.
Công việc ngập đầu, bận rộn đến tận đêm khuya. Hắn khỏi cảm thán, giá mà lúc Mộc Vãn Tình ở đây thì mấy. Với năng lực của nàng, mấy việc chỉ là chuyện nhỏ.
Không giờ nàng ngủ ? Nhớ nàng quá ...
Chờ mấy hôm nữa rảnh rỗi, sẽ dạo trong thành xem món gì ngon mang về cho Vãn Tình nếm thử. Nàng thích nhất là thưởng thức mỹ thực. Trước đó ở Cẩm Y Trấn nổi tiếng, vơ vét ít vải vóc , chắc chắn nàng sẽ thích.
Một thuộc hạ cắt ngang dòng suy nghĩ của : “Thiếu soái, lục soát mấy bộ long bào và mũ miện.”
Đỗ Thiếu Huyên phất tay: “Niêm phong , đến lúc đó sẽ trực tiếp giao cho Hoàng thượng.”
“Vâng.”
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Đỗ Thiếu Huyên cau mày: “Bên ngoài ồn ào cái gì thế?”
Thuộc hạ bẩm báo: “Là tiểu thư của Tấn Vương phủ gặp ngài, là chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Đỗ Thiếu Huyên cũng mệt, day day trán: “Cho nàng .”
Một cô gái xinh yêu kiều bước , yểu điệu hành lễ: “Tiểu nữ Tiêu Yên tham kiến Đỗ công tử. Đỗ công t.ử vạn phúc.”
Nàng phong thái vạn phần, khí chất như hoa lan, trong sự nhu mì toát lên vẻ quật cường, dễ khơi dậy ý che chở của đàn ông.
Đỗ Thiếu Huyên liếc một cái, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiêu Yên mím môi: “Ta mật thất trong phủ ở .”
Đỗ Thiếu Huyên cho lục soát Tấn Vương phủ từ trong ngoài một lượt nhưng tìm thấy mật thất nào.
“Ở ?” Tấn Vương phủ chắc chắn nhiều đồ , khi là vơ vét từ phủ Ngụy Vương, giờ thì tất cả đều thuộc về .
Ánh mắt Tiêu Yên lóe lên: “Ta đổi lấy một điều kiện.”
Nàng tù nhân, càng c.h.ế.t trẻ. Kế sách hiện giờ là tìm cho một chỗ dựa. Trước mắt, còn ai chỗ dựa lớn hơn Đỗ Thiếu Huyên?
Đỗ Thiếu Huyên mất kiên nhẫn: “Nói.”
“Tiêu Yên tuy là thiên kim vương phủ nhưng phụ vương thương, đẻ khó sinh qua đời, từ nhỏ chịu đủ sự bắt nạt của phận con thứ...” Hốc mắt Tiêu Yên đỏ hoe. “Ta chỉ cầu ở bên cạnh Đỗ công tử, để khỏi chịu cảnh bơ vơ nơi nương tựa.”
Nàng trang điểm phấn son, đeo trang sức, trông mộc mạc đáng thương.
Đỗ Thiếu Huyên bộ váy áo nàng. Thật khéo, nhận loại vải . Đó là gấm vân cẩm giá trị ngàn vàng, chính tay chọn mấy súc định tặng cho Mộc Vãn Tình. Phụ nữ a, thật cách lừa . Hắn ghét phụ nữ thủ đoạn tâm cơ, nhưng dùng lên thì sai .
“Không .”
Hắn cũng chẳng vội, mật thất kiểu gì cũng tìm , chỉ là vấn đề sớm muộn. Nếu để Mộc Vãn Tình hiểu lầm thì đó mới là chuyện lớn.
Tiêu Yên ngẩn , đó đổi thái độ, hất cằm lên, ẩn ý khiêu khích: “Nghe Đỗ công t.ử mãi vẫn lấy vợ, chẳng lẽ là do ngài... ?”
Là đàn ông ai mà chịu câu , khi sẽ lập tức chứng minh cho nàng xem. Đỗ Thiếu Huyên ánh mắt trầm xuống, hề ảnh hưởng: “Ta thích những kẻ tự cho là thông minh.”
Vãn Tình bao giờ chơi mấy trò thủ đoạn rẻ tiền , hành sự luôn quang minh chính đại. Đương nhiên, khác biệt lớn nhất là Mộc Vãn Tình bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm đàn ông.
Tiêu Yên kinh ngạc trong lòng. Chiêu mà vô dụng với . “Ta cứ tưởng ngài thích kiểu .”
Nàng hít sâu một , biến trở về vẻ nhu nhược đáng thương, lời lẽ mềm mỏng van xin: “Đỗ công tử, ngoan, lời. Ngài bảo gì cũng , cầu xin ngài nhận .”
Tấn Vương phủ thất thế, của Tấn Vương phủ kết cục ? Dù c.h.ế.t thì cũng thể đày quân kỹ, sống bằng c.h.ế.t. Không ! Nàng tự cứu , bám lấy đàn ông mặt !
Tiếc , nàng gặp Đỗ Thiếu Huyên lòng sắt đá: “Đưa nàng .”
Tiêu Yên lôi ngoài. Nàng nóng lòng như lửa đốt, c.ắ.n răng hét lớn: “Ta một bí mật! Có liên quan đến Mộc Vãn Tình!”
Đỗ Thiếu Huyên nhíu mày: “Đưa nàng đây.”