Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 290: Khánh công yến và phong Vương

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:43:37
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Yên lòng đầy toan tính: “Ngài hứa với , mới ...”

Đỗ Thiếu Huyên mất kiên nhẫn mặt: “Lôi ả ngoài!”

Thấy thái độ kiên quyết như , Tiêu Yên cuống cuồng hét lên: “Trong thư phòng Tấn Vương một ngăn bí mật, bên trong là tranh vẽ Mộc Vãn Tình!”

Đỗ Thiếu Huyên lao vút ngoài, lướt qua Tiêu Yên còn quên buông lệnh: “Nhốt , để chạy lung tung.”

Tiêu Yên theo bóng lưng xa, tức thẹn. Tên đàn ông phong tình!

Đỗ Thiếu Huyên lục soát cẩn thận từng ngóc ngách trong thư phòng, cuối cùng tìm thấy một ngăn bí mật phía bức bích họa. Quả nhiên, bên trong chất đầy những cuộn tranh. Mở xem, bộ đều vẽ Mộc Vãn Tình với đủ dáng vẻ, sống động như thật, như thể trong tranh sắp bước ngoài. Chỉ từng gặp nàng, quan sát nàng kỹ lưỡng mới vẽ thần như .

Hắn ngắm nghía hồi lâu, đó lặng lẽ thu hết tranh túi, tuyệt nhiên nhắc tới chuyện với ai. Cơn gió thoảng qua để dấu vết.

Đỗ Thiếu Huyên vơ vét sạch sẽ kho báu của Tấn Vương phủ, chuyển hết về Tây Lương. Còn của Tấn Vương phủ thì tống giam đại lao, một thời gian đày hết đến hồ muối ở thành Phù Phong khổ sai. Bất kể nam nữ đều phơi muối. Công việc mệt khổ khiến đám công t.ử tiểu thư quen nuông chiều kêu thấu trời, nhưng đáp chỉ là những roi da quất xuống thương tiếc.

Không g.i.ế.c là may lắm , còn kêu ca cái gì? Chê sống lâu quá ?

Mọi tuyệt vọng nhưng ai dám tìm đến cái c.h.ế.t, chỉ đành c.ắ.n răng chịu đựng.

“Lục tỷ, tất cả là tại tỷ! Vì tỷ đắc tội với Đỗ tướng quân nên chúng mới nông nỗi !”

“Thắng vua thua giặc, Tấn Vương phủ xong , chúng cũng xong .”

Những chuyện Mộc Vãn Tình , nàng đang bận tối mắt tối mũi ở Tây Lương.

Vừa lo cày bừa vụ xuân, gieo hạt bông. Lần hạt giống bông dồi dào nên trồng khắp các khu vực ở Tây Lương, chiếm một nửa diện tích canh tác. Nửa còn vẫn trồng lúa mì để đảm bảo lương thực.

Riêng ngô do hạt giống nhiều nên nàng trồng tập trung ở nông trang Thủy Mộc, đến mùa thu sẽ thu hoạch lượng lớn hạt giống . Lần kinh nghiệm , nông dân chăm sóc tỉ mỉ hơn hẳn, cây mọc lên khả quan.

Mặt khác, nàng còn lo hậu cần cho quân đội, gom góp lương thảo, sắp xếp nhân lực vận chuyển. Ngày nào cũng việc đến tận đêm khuya, đặt lưng xuống giường là ngủ say như c.h.ế.t.

Không riêng gì nàng, các bộ, ban, ngành ở Tây Lương đều hoạt động hết công suất như một cỗ máy trơn tru.

Mãi đến khi nhận tin đ.á.n.h hạ Tấn Vương phủ, mới thở phào nhẹ nhõm. Mộc Vãn Tình tổ chức một bữa tiệc khánh công nhỏ để xả . Tiệc tổ chức theo hình thức buffet, đồ ăn bày biện mắt, ai ăn gì tự lấy, mới mẻ và độc đáo.

Mộc Vãn Tình cầm đĩa đồ ăn chọn một chỗ , chẳng mấy chốc xung quanh nàng vây kín .

Tôn Đồng tri mặt mày hớn hở: “Trận chúng thắng chắc !”

Tấn Vương đại quân cắt đứt đường lui, phía đối đầu với triều đình, hai mặt thụ địch, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.

“Đại quân Tấn Vương vẫn còn ở bên ngoài, thể lơ là cảnh giác .”

Tôn Đồng tri nhón một chiếc bánh tart trứng, ăn say sưa: “Yên tâm , Thiếu chủ của chúng cái khác thể giỏi, chứ đ.á.n.h trận thì khỏi bàn.”

Đỗ đại tiểu thư vui: “Cái gì gọi là cái khác giỏi hả?”

Tôn Đồng tri lỡ mồm, ho khan vài tiếng chữa ngượng: “Khụ khụ, ý là ngài nổi tiếng thiện chiến, ngài thì Tây Lương vững như bàn thạch. Huyện chủ, bánh tart trứng ngon quá, thể gói mang về mấy phần ?”

Mộc Vãn Tình chậm rãi nhấm nháp món ăn, khẽ gật đầu: “Được, ngươi báo với nhân viên một tiếng, lúc về nhớ lấy.”

Đỗ đại tiểu thư cũng sang: “Cảm ơn Huyện chủ.”

Những khác cũng nhao nhao: “Ta cũng !”, “Ta mang về cho già trẻ nhỏ ở nhà nếm thử.”

Mộc Vãn Tình ngờ bánh tart trứng yêu thích đến thế: “Để hỏi xem còn dư nhiều , nếu đủ thì bảo nhà bếp thêm.”

Đỗ đại tiểu thư thích đồ ngọt, thường xuyên sai hầu phố ăn vặt mua về. “Sao phố ăn vặt bán bánh tart trứng nhỉ?”

Không chỉ bánh tart trứng mà bánh kem bơ cũng , ăn chỉ thể tìm đến Mộc Vãn Tình. Mộc gia nuôi một đội đầu bếp chuyên bánh ngọt kiểu Tây do chính tay Mộc Vãn Tình đào tạo. nàng là quan to nhất vùng, ai dám mặt dày đến xin mãi? Họ chỉ thể ăn thỏa thích trong các dịp lễ tết.

Mộc Vãn Tình xua tay: “Lãng phí quá, chi phí cao, phù hợp với tiêu chí bình dân của phố ăn vặt.”

Thời buổi đường trắng, đường đỏ đều quý, trứng gà cũng là đồ bổ, nguyên liệu bánh loại thượng hạng, cộng giá thành rẻ. Phố ăn vặt định vị bình dân, giá chỉ vài văn tiền một phần, đắt lắm cũng chỉ mười mấy văn.

Đỗ đại tiểu thư gợi ý: “Có thể mở một tiệm bánh ngọt cao cấp trong Bách Hóa Đại Lầu, bán giá cao cũng mà.”

“Quách Nhị mua độc quyền kinh doanh , để hôm nào bảo mở chi nhánh ở Tây Lương .” Mộc Vãn Tình kiếm đủ tiền từ thủy tinh , bận rộn nên lười đầu tư mảng . Nhắc mới nhớ, Quách Nhị mở nhiều chi nhánh ở Giang Nam , mãi thấy mở ở đây nhỉ? Lúc nào rảnh hỏi xem .

Thời gian thoi đưa, mùa thu hoạch tới. Bông vải đến kỳ thu hái. Có kinh nghiệm từ năm ngoái, việc thu hoạch diễn đấy. Bông sơ chế thành vải bông, chăn bông, cồn sát trùng, bông y tế... Tự cung tự cấp xong vẫn còn thừa.

Mộc Vãn Tình dùng hàng dư thừa phúc lợi, bán giá rẻ cho quân dân Đỗ gia hộ khẩu. Dân chúng sướng rơn, Thanh Bình Huyện chủ thật , mãi mãi thể tin tưởng nàng.

Thu hoạch xong vụ thu, Đỗ gia quân khải hồi triều. Hai năm chiến loạn cuối cùng cũng kết thúc, thiên hạ thái bình.

Đỗ Thiếu Huyên áp giải đám tù binh Tấn Vương phủ về triều. Hoàng đế đích dẫn văn võ bá quan nghênh đón. Đỗ Thiếu Huyên tổ chức lễ dâng tù binh hoành tráng khiến long nhan cực kỳ vui vẻ.

Trong tiệc mừng công, biểu thần thái phi dương, Hoàng đế cao hứng phong Đỗ Thiếu Huyên Tây Lương Vương, tước vị thế tập võng thế (cha truyền con nối giáng cấp), cùng chung vinh nhục với đất nước.

Đỗ Thiếu Huyên bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ tiếp chỉ. Vương tước đạt bằng chính bản lĩnh của , thẹn với lòng.

Văn võ bá quan kinh hãi. Chuyện hề bàn với họ, thật hợp quy củ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-290-khanh-cong-yen-va-phong-vuong.html.]

Thứ phụ đầu tiên: “Hoàng thượng, việc vạn thể. Đỗ tướng quân tuổi còn trẻ nắm giữ địa vị cao, e rằng khó phục chúng.”

Từ Thủ phụ tiếc nuối chịu cáo lão hồi hương, chỉ gả cháu gái im lặng tiếng như vô hình. Giờ đây Thứ phụ nghiễm nhiên trở thành đầu bá quan, quyền thế ngút trời.

Hoàng đế lạnh lùng bọn họ: “Ai phục? Các khanh phục ? Nếu các khanh cũng thể bình định loạn tặc, dẹp yên thiên hạ, khôi phục giang sơn, trẫm cũng sẽ phong Vương cho các khanh.”

Đỗ Thiếu Huyên bao cứu giá, giúp ngài vững ngai vàng, nam chinh bắc chiến dẹp yên chướng ngại, công lao hiển hách, xứng đáng phong thưởng hậu hĩnh. Đây là tất cả những gì đổi bằng m.á.u và nước mắt.

Lễ Bộ Thượng thư bước can ngăn: “Hoàng thượng, bài học chư hầu loạn sờ sờ ngay mắt, ngài thể vết xe đổ .” Phong Vương khác họ là mối họa cho quốc gia, lòng dễ đổi, Đỗ Thiếu Huyên hiện tại trung thành nhưng ai dám đảm bảo và con cháu đời đời trung thành?

Đỗ Thiếu Huyên giận tím mặt: “Làm càn! Ngươi dám đ.á.n.h đồng với lũ loạn thần tặc t.ử đó ? Ngươi bức phản ? Ngươi mới là kẻ lòng khó lường, thấy triều đình yên !”

“Ngươi... ngươi...” Lễ Bộ Thượng thư tức đỏ mặt. “Hoàng thượng, quyền lực của Tây Lương quá lớn, một Vương gia một Huyện chủ, thật khiến lo ngại.”

Các quan viên khác cũng hùa theo phản đối.

Hoàng đế thản nhiên : “Tấm lòng ưu quốc ưu dân của chư vị ái khanh thật khiến trẫm cảm động. Trước mắt một vấn đề nan giải đang chờ các khanh chia sẻ gánh nặng với trẫm đây.”

“Trải qua kiếp nạn , dân sinh gian khó, trăm nghề điêu tàn, bá tánh lầm than. Làm để giúp dân tái thiết gia viên, khôi phục kinh tế? Vương đại nhân, cục diện rối rắm do loạn tặc gây trẫm giao cho khanh giải quyết đấy.”

Lễ Bộ Thượng thư mặt tái mét: “Thần sợ hãi, thần tài cán thông thiên.”

Chiến tranh kết thúc nhưng hậu quả để quá nặng nề, đất đai hoang tàn, vấn đề tồn đọng chất chồng như núi.

“Khanh xem, cách nào giải quyết ?”

Lễ Bộ Thượng thư toát mồ hôi hột, lắp bắp: “Đầu tiên là trấn an bá tánh, khôi phục sản xuất, mở quốc khố...” Giọng ông tắt ngấm, vẻ mặt khó xử.

Hoàng đế chậm rãi quét mắt : “Quốc khố trống rỗng, gì cũng cần tiền. Bá tánh đang trông chờ triều đình cứu trợ. Là văn võ bá quan, các khanh nên thể hiện chút tấm lòng ?”

Bá quan trong lòng thầm kêu khổ.

Đỗ Thiếu Huyên đầu tiên: “Thần xin quyên góp mười vạn lượng bạc, và mặt Thanh Bình Huyện chủ quyên góp thêm mười vạn nữa.”

Hoàng đế vẻ mặt hài lòng: “Tốt! Đây mới là bề lòng nhân ái vì nước vì dân. Còn các khanh thì ?”

Các quan viên , trong lòng tức ách. Rõ ràng là ép quyên góp mà! Bọn họ chắc chắn thông đồng diễn kịch với từ !

Từ Thủ phụ nãy giờ vô hình bỗng hiệu cho Ngự sử. Ngự sử lập tức dậy: “Đỗ tướng quân, chiến lợi phẩm thu từ Tấn Vương phủ nộp quốc khố? Ngươi đây là tham ô biển thủ, xin Hoàng thượng trị tội!”

Đám quan mắt sáng lên. ! Hắn nộp chiến lợi phẩm! Bọn họ như bầy ch.ó điên ngửi thấy mùi máu, thi nhảy c.ắ.n xé.

“Đỗ tướng quân, ngươi dám biển thủ chiến lợi phẩm, ngươi xứng với sự tin yêu của Hoàng thượng ?”

“Ngươi to gan lớn mật, bất trung bất nghĩa, lòng khó lường! Hoàng thượng, nghiêm trị tội của !”

Đối mặt với sự vây công, Đỗ Thiếu Huyên tỏ vẻ khinh thường: “Hoàng thượng, thần chuyển đồ đó về Tây Lương...”

Ngự sử như bắt vàng, kích động: “Đấy! Ngươi thừa nhận nhé! Hoàng thượng, ngài thể bao che cho kẻ cậy công kiêu ngạo nữa!”

Đỗ Thiếu Huyên trợn mắt: “Ta hết mà gấp gáp thế? Thành Cam Châu chợ biên giới, sàn đấu giá, bán ở đó giá hơn nhiều. Ở kinh thành bán ngàn lượng, qua tay Thanh Bình Huyện chủ thể gấp mấy .”

“Trực tiếp đưa quốc khố, ai xảy chuyện gì , đồ thật biến thành đồ giả, đồ giả biến thành phế phẩm cũng nên.”

Mặt các quan viên xanh mét. Đỗ Thiếu Huyên chẳng thèm để ý, chắp tay tâu với Hoàng thượng: “Việc thần Hoàng thượng cho phép.”

Cho nên, đến lượt các ngươi ý kiến ý cò!

Hoàng thượng mỉm : “ , là trẫm cho phép.”

Triều thần im lặng như tờ. Cặp em họ quá cáo già, chắc chắn là cố ý gài bẫy bọn họ.

Bỗng một giọng vang lên: “Thần kiến nghị. Thanh Bình Huyện chủ am hiểu quản lý kinh tế, chi bằng điều ngài về Bộ Hộ, phụ trách việc lấp đầy quốc khố.”

Mọi đồng loạt . Là Lễ Bộ Thị lang! Kẻ phản bội!

 

 

 

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Loading...