Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 291: Gió nổi lên ở triều đường

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:43:38
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng thần sôi nổi nhảy dựng lên, phản đối kịch liệt: "Chuyện vạn thể! Trước nay từng tiền lệ nữ t.ử triều đình quan!"

“Lý đại nhân chắc bệnh hồ đồ , mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe , đừng ăn hàm hồ.”

“Sao ngài hồ đồ thế hả? Đó là một nữ tử, thể cho Hộ Bộ ?”

Thực , Lễ Bộ Thị lang cũng đấu tranh tư tưởng nhiều khi những lời . suốt dọc đường , ông chứng kiến quá nhiều bi kịch, cảnh tượng tan hoang, bá tánh vùng vẫy giữa lằn ranh sinh tử, nước sôi lửa bỏng, thương vong vô . Tất cả đang cần triều đình cứu vớt. Dù ý chí sắt đá đến , những ánh mắt tuyệt vọng, những bộ hài cốt c.h.ế.t đói ven đường, ông khỏi động lòng trắc ẩn.

“Ta tận mắt chứng kiến khả năng kiếm tiền của Thanh Bình Huyện chủ, quả thực là vô song thiên hạ, cả triều đình ai bì kịp. Nếu thể nhanh chóng khôi phục kinh tế dân sinh, chúng hà tất câu nệ lề thói cũ?”

Tây Lương bàn tay nàng trở nên phồn hoa như gấm, chẳng khác nào Giang Nam nơi biên ải, khiến lóa mắt. Mà Mộc Vãn Tình mới đến đó bao lâu? Tính toán đấy chỉ ba năm. Nhân tài như mà bỏ phí thì quá đáng tiếc, cũng nên chỉ để nàng ở Tây Lương. Trước mắt, việc khôi phục kinh tế, an dân chiến tranh cực kỳ cần những nhân tài như nàng.

Lễ Bộ Thượng thư, cấp trực tiếp của ông, vốn nổi tiếng là kẻ cổ hủ, liền quát lớn: “Rốt cuộc nàng đút lót cho ngươi bao nhiêu tiền? Nhận hối lộ là trọng tội, Lý đại nhân, ngươi thể vì chút vàng bạc mà hủy hoại tiền đồ của ?”

Bị cấp chụp mũ tội danh tày đình, sắc mặt Lễ Bộ Thị lang khó coi đến cực điểm.

Hộ Bộ Thượng thư cũng nhảy bồi thêm một cú: “Không ngờ ngươi là kẻ khí tiết như . Ta lấy hổ thẹn khi bạn với ngươi, hôm nay xin cắt đứt giao tình.”

Hộ Bộ Tả Thị lang dĩ nhiên cũng việc cùng một nữ tử, sợ đời chỉ trỏ: “Lý đại nhân, lầm ngươi , thật quá thất vọng. Hoàng thượng, xin hãy trị tội .”

Hai bộ thái độ rõ ràng, còn bốn bộ khác thì ngoài quan sát.

Lễ Bộ Thị lang quỳ sụp xuống mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần xin lấy tính mạng đảm bảo trong sạch. Thanh Bình Huyện chủ tâm cao khí ngạo, quyền bính trong tay, ở Tây Lương một là một, bá tánh kính yêu, nàng khinh thường việc đút lót.”

Thanh Bình Huyện chủ chuẩn đặc sản biếu tặng, mỗi bốn súc vải bông, bốn chiếc gương tròn nhỏ tinh xảo. Đây là lễ nghĩa thông thường, ai cũng phần, thể coi là tham ô nhận hối lộ.

Ông năng hùng hồn, lẽ đầy : “Các vị đại nhân, quốc khố trống rỗng, gì cũng khó. Chúng thể chờ, nhưng bá tánh chờ .”

Rất nhiều quan viên khi mới nhậm chức đều tràn đầy nhiệt huyết, ôm ấp lý tưởng vì dân vì nước. theo thời gian, chìm nổi trong chốn quan trường, họ dần quên sơ tâm, chỉ còn tranh quyền đoạt lợi.

Cấp trực tiếp của ông lớn tiếng quát mắng: “Nói bậy bạ! Ngươi dám đặt hy vọng một con nha đầu vắt mũi sạch ...”

Đỗ Thiếu Huyên nãy giờ vẫn im lặng, đến đây liền nổi giận: “Kêu ai là nha đầu? Ngươi tính là thứ gì?”

“Khi nàng dốc hết sức lực kiếm tiền chỉ để gom góp lương thảo, các ngươi đang ở ? Khi nàng biến bông vải thành một ngành nghề, ban ơn cho tất cả bá tánh Tây Lương, các ngươi ở ? Khi nàng đích tiền tuyến, thống lĩnh quân đội tấn công thành Phù Phong, các ngươi ?”

Hắn vốn cũng Mộc Vãn Tình rời khỏi Tây Lương, xa tầm mắt của , nên mới giữ im lặng. sỉ nhục Mộc Vãn Tình thì tuyệt đối .

“Các ngươi , cái gì cũng thua kém nàng, chỉ lòng đố kỵ là hơn nàng thôi.”

Mặt các quan viên đỏ bừng như gan heo, tức điên lên : “Đỗ tướng quân, ngươi khinh quá đáng! Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với trọng thần trong triều! Xin Hoàng thượng chủ cho thần!”

Hoàng thượng bâng quơ: “Nó còn trẻ, nghĩ , các khanh lớn tuổi chấp nhặt với nó gì? Bao dung một chút .”

Thế thì thiên vị quá rõ ràng, che chở Đỗ Thiếu Huyên mặt.

Đám quan càng tức tối. Hộ Bộ Tả Thị lang lớn tiếng : “Hoàng thượng, Đỗ tướng quân ỷ quân công mà tự cao tự đại, coi trời bằng vung, sỉ nhục trọng thần đủ đường. Nếu cứ dung túng mãi sẽ chỉ khiến càng thêm càn rỡ, ngày nào đó trong mắt cũng chẳng còn Hoàng thượng nữa? Đến lúc đó, họa diệt quốc ngay mắt... Á!”

Đỗ Thiếu Huyên thể nhịn nữa, vung nắm đ.ấ.m đấm thẳng mặt lão : “Ta nhịn đám già các ngươi lâu lắm ! Trên thể chia sẻ gánh nặng với quân vương, thể lo cho dân, chỉ ghen ghét nhân tài, giữ các ngươi gì? Để các ngươi châm ngòi ly gián, để các ngươi hắt nước bẩn lên ?”

“Cú đ.ấ.m thiên hạ bá tánh đ.á.n.h lũ sâu mọt hại dân hại nước, chỉ vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân!”

“Cú đ.ấ.m Thanh Bình Huyện chủ đ.á.n.h ngươi! Ngươi là cái thá gì mà dám nhục nàng? là lão phế vật, bộ mặt ghen tị của ngươi xí quá thể!”

“Cú đ.ấ.m là đ.á.n.h cho ! Ta thống lĩnh tướng sĩ tắm m.á.u chiến đấu, bảo vệ quốc gia, xả quên , che chở cho lũ ch.ó má các ngươi, thế mà các ngươi còn lấy oán báo ân! Đáng khép tội phản quốc, ngũ mã phanh thây!”

Hắn giận thể kìm chế, túm lấy Hộ Bộ Tả Thị lang đ.ấ.m liên tiếp, cực kỳ hả giận. Văn võ bá quan xung quanh sợ hãi dám can ngăn. Sát khí tỏa từ quá đáng sợ, đúng là khí thế của kẻ bước từ chiến trường.

Hộ Bộ Tả Thị lang đau đớn kêu la t.h.ả.m thiết: “Hoàng thượng! Cứu mạng!”

Lúc Hoàng thượng mới chậm rãi mở miệng: “Thôi , bớt giận . Đều là đồng liêu cùng triều quan, sống hòa thuận, đừng động một chút là đ.á.n.h .”

Lời chẳng đau chẳng ngứa, biến một vụ hành hung đơn phương thành “đánh ”, ý bao che quá rõ ràng.

Đỗ Thiếu Huyên lúc mới buông tay, vứt Hộ Bộ Tả Thị lang như một đống bùn nhão xuống đất: “Hoàng thượng, thần lời ngài, ngài bảo đ.á.n.h thì sẽ đ.á.n.h nữa.”

Ta khinh! Lại còn nịnh nọt! Không hổ!

Hai em nhà đúng là một cặp hổ.

Hoàng thượng dậy: “Được , bãi triều. Đỗ Thiếu Huyên, theo trẫm.”

Mọi ngơ ngác Đỗ Thiếu Huyên đ.á.n.h xong nghênh ngang theo Hoàng thượng trong, bỏ mặc Hộ Bộ Tả Thị lang im bất động như c.h.ế.t.

Vào Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng trừng mắt Đỗ Thiếu Huyên. Chưa kịp mắng thì Đỗ Thiếu Huyên nhanh nhảu nhận : “Hoàng thượng, thần nhất thời xúc động, ngài cứ trách phạt thần .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-291-gio-noi-len-o-trieu-duong.html.]

Hoàng thượng bực bội: “Tính khí nóng nảy quá, đắc tội bao nhiêu ?” Thằng nhóc chỉ gây chuyện, dọn dẹp hậu quả kịp.

Đỗ Thiếu Huyên hỏi ngược đầy lý lẽ: “Thì ? Bọn họ hùa bắt nạt Thanh Bình Huyện chủ mà.”

Tâm trạng Hoàng thượng vô cùng phức tạp: “Nàng quan trọng đến thế ?”

Thư Sách

, là một nửa mạng sống của thần.” Đỗ Thiếu Huyên xong còn đỏ mặt, cẩn thận liếc Hoàng thượng. “Tất nhiên, Hoàng thượng là quan trọng nhất, ngài đừng ghen.”

Hoàng thượng tức buồn , cầm chén bàn ném tới: “Cút, cút, cút!”

Đỗ Thiếu Huyên tránh, nhẹ nhàng đón lấy chén , hì hì: “Hoàng thượng, là ngài cứ theo ý triều thần, đừng điều Thanh Bình Huyện chủ kinh nữa. Nàng ở Tây Lương thỏa sức vẫy vùng, tạo phúc cho quân dân biên quan, chẳng ai dám khó dễ, nàng sống vui vẻ bao.”

Hoàng thượng quá hiểu tâm tư của , khẽ thở dài: “Thiếu Huyên , trẫm Thanh Bình Huyện chủ ở xa . đại cục trọng, triều đình cần nàng, lê dân bá tánh càng cần nàng hơn.”

Nghĩ đến đám văn võ bá quan , Đỗ Thiếu Huyên thấy sôi máu: “Nhiều quan như chẳng lẽ ai thích hợp hơn Mộc Vãn Tình ? Không thể nào.” Hắn nỡ để Mộc Vãn Tình chịu chút tủi nào, đám quan là những kẻ đèn cạn dầu.

Hoàng thượng ngán ngẩm lắc đầu. Có tài thì tâm, tâm thì năng lực kém hoặc quá cổ hủ. Hắn cũng khó xử lắm chứ. “Một năm kiếm ngàn vạn lượng bạc, chút do dự quyên góp 200 vạn, trong lúc nguy nan sẵn sàng chi quân phí chút đắn đo. Trong thiên hạ chỉ nàng . Nàng đại nghĩa trong lòng, đối với bá tánh, đối với quốc gia đều tình nghĩa.”

Vừa bản lĩnh, hiểu chuyện, tình cảm, quá hiếm . Hắn xem xét cả triều văn võ, ai xuất sắc hơn nàng. Điều khiến coi trọng nhất là chỉ trong hai năm ngắn ngủi, nàng đặt nền móng vững chắc cho Tây Lương trong vài thập kỷ tới. Chỉ riêng cây bông cũng đủ để quân dân Tây Lương sống sung túc. Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế thể để mai một?

Bỗng nhớ một chuyện, hỏi: “Về giống ngô (bắp) , bao nhiêu?”

Đỗ Thiếu Huyên theo bản năng l.i.ế.m môi: “Ngon lắm, thần ăn nhiều. À, dâng lên cho ngài , mà là đường xá cách trở bất tiện quá, sợ thần vật rơi tay kẻ khác. Vãn Tình đồ gì cũng sẽ để phần cho ngài.”

“Đương nhiên , Vãn Tình nhà gì ngon cũng nghĩ đến đầu tiên, luôn là đầu tiên ăn đồ ngon.”

Hoàng thượng: ...Chỉ ăn! Đầu óc để ? Cái kiểu khoe ân ái thật đáng ghét, tí nào.

Đỗ Thiếu Huyên đảo mắt: “Hoàng thượng, ngài suy xét chút ? Văn võ bá quan đều đồng ý mà.”

“Trẫm còn cần sắc mặt bọn họ ?” Hoàng thượng lườm một cái. “Đi thỉnh an Thái hậu . Mấy ngày nay bà ăn ngủ yên, đêm nào cũng lo lắng cho . Để bà tận mắt thấy mới an tâm .”

“Tuân lệnh.”

Nhìn bóng lưng chạy biến , Hoàng thượng giật khóe miệng: “Cái thằng nhóc thối . Haizz, trẫm nghĩ cách dọn dẹp hậu quả cho nó. Mấy năm nay nó chẳng tiến bộ chút nào.” Hắn quen dọn dẹp cho biểu , quen thành tự nhiên. Miệng thì nhưng trong mắt tràn đầy ý . Hắn vui vì biểu vẫn thiết với , vẫn sống động và phóng khoáng như xưa.

Nội thị tổng quản nịnh nọt: “Là do ngài luôn nuông chiều nên Huyên thiếu gia mới dám phóng túng như . Có trưởng như ngài là phúc khí của .”

Hoàng thượng mỉm : “Đây cũng là phúc khí của . Chỉ mong mãi mãi đổi.”

Tại cung Từ Ninh, Thái hậu cứ ngóng cửa, lòng đầy nôn nóng. Không qua bao lâu, tiếng thông báo: “Thái hậu, Huyên thiếu gia đến .”

Thái hậu mừng rỡ: “Mau cho nó .”

Đỗ Thiếu Huyên tủm tỉm bước hành lễ: “Tham kiến cô mẫu.”

Thái hậu kéo , ngắm nghía kỹ càng: “Mau để cô mẫu xem nào. Mặt mũi thương thế ? Có đau ? Trên còn thương tích nào nữa ?”

Bà đau lòng c.h.ế.t, mắt đỏ hoe vuốt ve vết thương của cháu trai. Đây là vết tên b.ắ.n sượt qua.

Đỗ Thiếu Huyên ôm chầm lấy bà, giọng điệu nũng nịu: “Cầm quân đ.á.n.h giặc tránh khỏi thương tích? Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng lo lắng.”

Thái hậu nay thương yêu nhất đứa cháu : “Nghe con đắc tội hết văn võ bá quan ? Tính tình con chịu thu liễm bớt ?”

Đỗ Thiếu Huyên rũ mắt, che giấu cảm xúc, giọng điệu dửng dưng: “Có và Hoàng thượng che chở, con sợ gì chứ? Đánh thì đ.á.n.h thôi, chẳng lẽ họ trị tội con ?”

Hắn lập công lớn cái thế, quan hệ với triều thần thì Hoàng thượng thể nghi kỵ? Hắn quyết định một cô thần (bề cô độc), chỉ trung thành với Hoàng thượng, kết bè kết phái, mưu lợi riêng. Như Hoàng thượng mới yên tâm, Đỗ quân mới thể vững ở Tây Lương.

Đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối sinh vật gọi là Hoàng đế. Họ thể tình cảm, nhưng hoàng quyền mới là tối thượng. Đây là nguyên nhân thực sự giúp Đỗ quân trăm năm ngã.

Chỉ Mộc Vãn Tình... là thể buông bỏ.

Thái hậu nhận sự khác thường của cháu trai, đau lòng dúi đồ ăn thức uống tay : “Cũng , ai gia ở đây, xem ai dám động đến con.”

Văn võ bá quan chịu thiệt thòi lớn, thi dâng sớ đàn hặc Đỗ Thiếu Huyên, sớ tấu chất cao như núi. Riêng Hộ Bộ Tả Thị lang thương thật, giường rên hừ hừ. Ông tức chịu , sai sử mấy ngự sử công kích Đỗ Thiếu Huyên kịch liệt. Lại còn liên hợp với mấy trọng thần gây sức ép, giả bộ dâng sớ xin từ quan về quê dưỡng bệnh.

Ông định dùng kế "lấy lùi tiến", ép Hoàng thượng trách phạt Đỗ Thiếu Huyên để xả cơn giận. Nếu chuyện bỏ qua dễ dàng thì ai còn coi ông gì nữa?

Ai ngờ, Hoàng thượng phê chuẩn ngay tắp lự!

Đồng thời hạ một đạo thánh chỉ: Bổ nhiệm Thanh Bình Huyện chúa Mộc Vãn Tình tiếp nhận chức Hộ Bộ Tả Thị lang.

Mộc Vãn Tình vốn là Phó Chỉ huy sứ, quan chính tam phẩm. Hộ Bộ Thị lang cũng là chính tam phẩm. Nhìn qua thì phẩm cấp ngang , nhưng từ địa phương chuyển về triều đình trung ương chính là thăng chức.

Còn vị cựu Hộ Bộ Tả Thị lang thì "trộm gà còn mất nắm gạo", tức đến hộc máu.

Thiên hạ một phen chấn động.

Loading...