Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 294: Chia tay vạn dặm và kế hoạch cho tương lai

Cập nhật lúc: 2025-12-02 07:23:14
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộc Vãn Tình tủm tỉm : “Ngài giúp xin công , trong tấu chương cứ khen hết lời , xin cho một phần thưởng. Ta cần vàng bạc châu báu, chỉ cần một cái nông trang thôi. Ta tuy ở hậu phương nhưng phụ trách lương thảo quan trọng cho cả đội quân, cũng coi như công với xã tắc chứ.”

Đây là tranh công hợp lý hợp pháp, chẳng gì sai cả.

Theo lý thuyết, đ.á.n.h thắng trận , Đỗ Thiếu Huyên phong Vương, các quan tướng công đều phong thưởng, nhưng đối với nàng, chỉ mỗi một tờ thánh chỉ điều chức giấy. Không lợi ích thực tế, thiệt thòi c.h.ế.t.

Đỗ Soái khóe miệng giật giật. Việc quả thực chỉ ông , vì ông là cấp trực tiếp của Mộc Vãn Tình. Hơn nữa, ông còn là ruột của Hoàng thượng, thế nào Hoàng thượng cũng nể mặt vài phần.

“Hoàng thượng bất chấp ý kiến phản đối để thăng quan cho cô .” Đây cũng coi như là trả công còn gì.

Mộc Vãn Tình trợn mắt. Nàng triều đình nghèo, cũng Huyện chúa là Công chúa, khó phong thưởng thêm tước vị, nhưng cái gì cũng cho thì quá đáng lắm.

“Ngài bắt bán mạng việc thì cũng cho chút lợi lộc chứ. , nông trang là để ruộng thực nghiệm, trồng bông, trồng ngô, trồng các loại cây lương thực khác. Khí hậu đổi, trồng nữa.”

Nàng một tòa phủ Huyện chủ ở kinh thành, nhưng hình thù . Chỉ cần cho nàng thêm một cái nông trang, nàng thể thỏa sức vẫy vùng.

Đỗ Soái: “...”

Mộc Vãn Tình đà lấn tới: “Vậy cứ quyết định thế nhé. Cho thêm mấy thị vệ thủ cao cường nữa , một công đôi việc, đỡ phiền khác.”

Giọng điệu "đương nhiên" của nàng khiến Đỗ Soái cạn lời: “Cô Thanh Bình quân còn gì.” Mấy ngàn Thanh Bình quân trang đến tận răng, chẳng nghênh ngang .

Mộc Vãn Tình mỉm : “Các nàng thích hợp tác chiến đồng đội. Nếu thực sự gặp thích khách, thời khắc mấu chốt vẫn dựa cao thủ võ lâm.” Biết võ vẽ vài đường quyền cước với cao thủ võ lâm là hai chuyện khác , nàng quý trọng mạng sống của .

Đỗ Soái hạ giọng: “Kinh thành đầm rồng hang hổ. Các thế lực dù tranh đấu gay gắt đến cũng sẽ dùng đến hạ sách ám sát. Đây là luật bất thành văn, hoàng thất cũng cho phép. Dùng võ phạm cấm là điều đại kỵ.”

Nếu ai cũng dùng ám sát thì thiên hạ loạn mất. Tạo thành tiền lệ , ai cũng nơm nớp lo sợ, trong hoàng thất thể yên ?

“Cấm kỵ sinh là để phá vỡ, chuyện gì cũng tuyệt đối.” Mộc Vãn Tình ánh mắt lạnh lùng. Nàng thích lo tính , chuẩn vạn thứ. “Trông chờ quy tắc chi bằng tự tạo cho một bức tường đồng vách sắt để hộ .”

Đỗ Soái thầm thở dài. Nàng đến kinh thành là để gây chuyện, gây chuyện lớn khiến căm hận đây mà. Ông chút lo lắng cho nàng: “Cô việc thể thu liễm chút ? Ôn hòa hơn chút ?”

Mộc Vãn Tình nhún vai, vẻ mặt bất cần: “Còn xem đối phương là thứ gì . Họ đối với thế nào, sẽ đối thế . Ăn miếng trả miếng, nợ m.á.u trả máu.”

Dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân khiến Đỗ Soái phiền lòng. Chuyến kinh thành liệu đây?

“Cô phát hiện bên cạnh luôn ám vệ bảo vệ ?”

“Hả?” Mộc Vãn Tình ngẩn . Thị vệ thì nàng , nhưng ám vệ? Cao thủ tuyệt đỉnh ẩn trong bóng tối ư?

Đỗ Soái thở dài. Giới trẻ bây giờ nghĩ cái gì ? “Bên cạnh cô hai ám vệ võ công cao cường, là bảo bối Đỗ gia ngàn chọn vạn tuyển mới , cũng là con bài tẩy bảo mệnh của Đỗ gia. Chỉ gia chủ và thừa kế mới tư cách sử dụng.”

Nói cách khác, ngay cả Đỗ phu nhân và hai cô con gái cũng ám vệ bảo vệ.

Mộc Vãn Tình thật sự chuyện , lòng chút phức tạp: “Đỗ Thiếu Huyên từng với .”

Đỗ Soái thưởng thức Mộc Vãn Tình, thật lòng hy vọng nàng trở thành nữ chủ nhân Đỗ gia, nhưng con trai cố gắng khiến ông lo sốt vó.

“Cho nên thằng nhóc ngốc đó đến giờ vẫn ôm mỹ nhân về.” Ông nhịn hỏi thêm một câu: “Rốt cuộc cô nghĩ thế nào?” Ông giờ từng hỏi, nhưng hỏi thì sợ còn cơ hội.

Mộc Vãn Tình trầm mặc hồi lâu: “Ta lỡ dở .”

Một câu ngắn gọn lên thái độ của nàng. Đỗ Soái thất vọng: “Trong lòng cô một chút cũng ?”

“Có.” Mộc Vãn Tình thản nhiên thừa nhận. Ở bên Đỗ Thiếu Huyên thoải mái, vui vẻ, nhưng tình cảm đó đủ để nàng lao đầu lửa như con thiêu , vứt bỏ tất cả.

“Tình yêu sánh với niềm vui kiến công lập nghiệp? Ta thích thiên hạ đổi vì hơn, sẽ vì bất cứ ai mà dừng bước chân tiến về phía .”

Đàn ông chỉ chậm tốc độ rút kiếm của nàng. Một khi kết hôn lo nghĩ nhiều thứ, quá phiền phức. Nàng cũng kết hôn sinh con giai đoạn sự nghiệp đang thăng hoa .

Đỗ Soái: “...”

Thường thì đàn ông câu ai cũng thấy bình thường, đại trượng phu sợ gì vợ, sẽ hơn . đến lượt phụ nữ thì cảm giác cứ sai sai thế nào .

Nhìn gương mặt kiên nghị của Mộc Vãn Tình, Đỗ Soái chỉ thở dài. Tâm chí nàng kiên định thường thể so sánh, khuyên nổi.

“Đỗ Soái, chỉ cần còn sống, sẽ là đồng minh đáng tin cậy nhất của Đỗ gia, điểm vĩnh viễn đổi.” Mộc Vãn Tình nâng chén mời: “Trừ phi, các phản bội .”

Lời địa hữu thanh ( năng mạnh mẽ, dứt khoát), toát lên khí thế lẫm liệt.

Hiện giờ mỗi câu nàng đều trọng lượng, đặc biệt là câu , nhất ngôn cửu đỉnh, nặng tựa ngàn cân.

Đỗ Soái nàng thật sâu, nâng chén lên chạm nhẹ: “Cạch.” Giờ khắc , minh ước thiết lập.

Thôi thì, thành một nhà thì đồng minh cũng . Lợi ích gắn kết, hỗ trợ lẫn như môi với răng, cùng vinh cùng nhục.

Thư Sách

Mộc Vãn Tình cũng lo cha ở Tây Lương chịu ủy khuất. Tất cả quan viên và bá tánh đều chịu ơn nàng, bình thường sẽ chuyện gì. nếu việc cần tìm quan phủ, đặc biệt là chuyện trọng đại thì cứ tìm Đỗ Soái.

Nàng rà soát mấy xưởng sản xuất, Mộc Nhị gia tổng quản, Mộc Trung hỗ trợ, thứ đều guồng, cần lo lắng quá. Nàng chia Thanh Bình quân hai, một nửa ở nông trang Thủy Mộc bảo vệ sản nghiệp, một nửa theo nàng về kinh. Như là vạn vô nhất thất.

Về phần các tộc nhân đang do dự, họ chạy tới tìm Mộc Vãn Tình xin ý kiến.

Mộc Vãn Tình đưa lời khuyên: Chia ba nhóm. Người lớn tuổi, tư tưởng bảo thủ thì ở Lương Thành kinh doanh, lăn lộn nữa. Một bộ phận thanh niên trai tráng thành Phù Phong lập nghiệp. Thành Đỡ Phong là đất phong của Mộc Vãn Tình, thuộc Tây Lương, vận hành sẽ là một căn cứ địa khác. Nàng hoán đổi vị trí của Tiền đại nhân và Mộc T.ử Ngang: Tiền đại nhân về phụ trách mảng công nghiệp, Mộc T.ử Ngẩng phụ trách xây dựng thành Phù Phong. Một bộ phận trẻ tuổi theo nàng về kinh, đây đều là học sinh của thư viện Mộc thị, là lực lượng ủng hộ Mộc Vãn Tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-294-chia-tay-van-dam-va-ke-hoach-cho-tuong-lai.html.]

Chiêu gọi là "thỏ khôn ba hang". Mọi đều tán đồng phương án .

Nàng lượt bàn giao công việc trong tay, trăm công nghìn việc, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi.

Vu Uyển Nhu tìm tới, ấp úng: “Vãn Tình , ...”

Mộc Vãn Tình suýt quên mất nàng : “Tỷ về ?”

Vu Uyển Nhu vẫn luôn nhớ nhung kinh thành, nhưng khi cơ hội chần chừ. Nàng đỏ mặt: “Ta... nhờ nuôi chủ... hôn sự cho ...”

Mộc Vãn Tình ngạc nhiên: “Tỷ để mắt đến ai ?” Không còn cố chấp với Nhị ca nữa ? Đây là chuyện .

Vu Uyển Nhu thực cũng , nhưng Mộc T.ử Ngang tránh nàng như tránh tà, sợ bám lấy, nàng cũng cần mặt mũi chứ. Nàng một mái ấm, chứ bám riết lấy .

Nàng lấy hết dũng khí : “Mộc Tế.”

Mộc Tế hiện đang quản lý xưởng quân lương, tính tình thật thà chịu khó, trong nhà chỉ một già góa bụa, nhân khẩu đơn giản, là "bánh bao thơm" trong mắt nhiều .

Mộc Vãn Tình quan tâm họ quen thế nào, chỉ cần hại ai là .

“Hai tự thương lượng cho kỹ, bảo đến nhà dạm ngõ .” Mộc Vãn Tình coi trọng Mộc Tế, đợi thêm hai năm nữa sẽ cất nhắc lên. “ sẽ Lương Thành đấy.”

Vu Uyển Nhu khẽ gật đầu: “Nơi nào lòng an yên thì nơi đó là cố hương. Kinh thành... về nữa .”

Nàng suy tính , quyết định ở . Mộc Tế xét về mặt đều là lựa chọn tồi.

Hai bên đều ưng ý, hôn ước nhanh chóng định. Mộc Nhị phu nhân với tư cách trưởng bối nhà gái tận tâm tận lực lo liệu, còn tặng thêm hai rương của hồi môn cho nàng, khiến Vu Uyển Nhu vô cùng cảm kích, phụng dưỡng bà như ruột.

Ngày mùng 9 tháng 10, ngày , nghi xuất hành.

Mộc Vãn Tình sắp xa. Vô bá tánh đổ đường, tay bưng rau củ quả, trứng gà, nằng nặc đòi dúi cho nàng.

“Huyện chủ, cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài cho chúng . Nhà nào cũng lập bài vị trường sinh cho ngài, ngày ngày thắp ba nén hương cầu chúc ngài mạnh khỏe bình an.”

“Huyện chúa, đây là chút quà quê đáng giá bao nhiêu, xin ngài hãy nhận lấy.”

“Nhà mới trứng gà, Huyện chủ nếm thử ạ.”

Người dân khắp thành đổ xô đường chỉ để tiễn đưa vị Huyện chủ kính yêu của họ. Mắt ai nấy đều ngấn lệ, lưu luyến theo bóng dáng con gái . Nàng đến vội vàng, nhưng để cho họ áo ấm cơm no, đây là đại ân đại đức. Họ cảm tạ nàng thế nào, chỉ thể mang những thứ quý giá nhất trong nhà tặng nàng.

Mộc Vãn Tình những ánh mắt tha thiết của bá tánh, một dòng nước ấm chảy qua tim. Mọi nỗ lực của nàng đều uổng phí. Nàng cầu báo đáp, nhưng nhớ đến, ơn luôn là một chuyện vui.

Nàng nhận sự lo âu trong mắt họ, bèn : “Tấm lòng của xin nhận. Ngày nào đó trở , tặng một chiếc áo bách phúc (áo trăm phúc) nhé, ?” Áo bách phúc là chiếc áo may từ những mảnh vải cắt từ quần áo của trăm dân.

Mọi ầm ầm hưởng ứng, tảng đá trong lòng cũng buông xuống: “Được! Ngài nhất định về đấy nhé!” Chỉ cần nghĩ đến việc Huyện chúa sẽ , họ còn lo lắng bất an nữa. Có Huyện chúa che chở, cuộc sống của họ sẽ ngày càng hơn.

Tôn Đồng tri dẫn đầu các quan viên đến, cúi thật sâu: “Toàn thể quan viên Tây Lương tiễn đưa Thanh Bình Huyện chúa. Chúc Huyện chủ thuận buồm xuôi gió!”

“Chúc Huyện chủ thuận buồm xuôi gió!” Tiếng hô đồng thanh vang trời, khí thế hào hùng.

Cả hiện trường chìm trong sự trang nghiêm. Đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Mộc Vãn Tình, sự ghi nhận những cống hiến của nàng cho Tây Lương và khẳng định vị thế của nàng trong lòng quan . Nàng tạo phúc một phương, bá tánh nhớ nàng, quan cũng khắc ghi.

Hốc mắt Mộc Vãn Tình nóng lên, nàng vái chào thật sâu đáp lễ: “Chư quân bảo trọng! Nguyện các vị quên sơ tâm khi bước chốn quan trường: vì dân thỉnh mệnh, vì nước phân ưu. Cùng nỗ lực nhé!”

Bất kể tương lai thế nào, khoảnh khắc xứng đáng khắc cốt ghi tâm.

Các quan viên đồng thanh đáp: “Ghi nhớ lời dạy của Huyện chủ, quên sơ tâm!”

Tiếng hô vang vọng tận mây xanh. Cảnh tượng hùng tráng và đầy cảm hứng khiến em Mộc T.ử Thành ngẩn ngơ , bỗng chốc họ thấu hiểu sự lựa chọn của Mộc Vãn Tình. Quân t.ử việc nên , việc nên . Họ nỗ lực hơn nữa để đuổi kịp bước chân của .

Trên tường thành cách đó xa, Đỗ Soái gầy gò cảnh tượng , khẽ thở dài: “Mới đến ba năm mà thu phục nhân tâm đến thế, đủ thấy bản lĩnh của nàng. Hy vọng tương lai nàng tiền đồ như gấm.”

Trong mắt Đỗ nhị tiểu thư ánh lên sự ngưỡng mộ và cuồng nhiệt: “Ta mong chờ thấy dáng vẻ đại sát tứ phương của nàng , chắc chắn sẽ .” Chỉ nghĩ thôi thấy nhiệt huyết sôi trào. Quan kinh thành cứ run rẩy , ha ha ha.

Bên cạnh, ánh mắt Đỗ phu nhân lóe lên tia sáng lạ...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...