Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 297: Đại náo Cung Từ Ninh và tiếp quản Hoàng trang
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:57
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa hồi kinh, Mộc Vãn Tình dâng một món đại lễ. Hoàng thượng cũng keo kiệt, ban thưởng cho nàng một tòa hoàng trang suối nước nóng. Nghe tin suối nước nóng, mắt Mộc Vãn Tình sáng rực lên. Cái đấy!
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa quân và thần diễn khá vui vẻ, đôi bên đều ấn tượng về . Một bên là vị minh quân khoan dung độ lượng, một bên là nhân tài năng lực trác tuyệt, hành sự tuy khác nhưng tâm tầm. Thế là đủ, những thứ khác cứ từ từ mà dung hòa.
“Đã cung thì qua cung Từ Ninh thỉnh an Thái hậu luôn . Thiếu Huyên, đưa Thanh Bình Huyện chủ .”
“Tuân lệnh.”
Đợi hai khuất, Hoàng thượng sang Đại hoàng t.ử vẫn đang ôm chặt tấm bảng vẽ: “Hoàng nhi, vẻ con thích Thanh Bình Huyện chủ?”
“Nàng nịnh nọt lấy lòng con, còn véo má con nữa, nhưng mà...” Đại hoàng t.ử diễn tả thế nào, trán lấm tấm mồ hôi. “Nàng cho con cảm giác thoải mái.”
Trên nàng toát sự thiện độc đáo khiến khác đến gần.
Hoàng thượng gật gù: “Đó là vì nàng thực tâm tôn trọng , kể cả trẻ con, bao giờ qua loa chiếu lệ vì con còn nhỏ tuổi.”
“Vâng, ạ.” Đại hoàng t.ử gật đầu lia lịa, chính là ý . “Nàng là thế nào ạ?”
“Nàng là một giỏi giang.” Đây là lời nhận xét của Hoàng thượng về Mộc Vãn Tình.
Ngài kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, dựa theo cách Tiên hoàng dạy dỗ ngài năm xưa: giữ con bên cạnh, đích dạy bảo từng chút một, cách ly khỏi ảnh hưởng của nữ nhân hậu cung. Thân giáo và giảng giải đạo lý đều quan trọng như .
Ngài kể chi tiết cho con về hành trình của Mộc Vãn Tình: từ một phạm nhân lưu đày, dẫn dắt gia tộc thoát tội, từng bước trở thành Hương chủ, Huyện chủ, và giờ là Hộ Bộ Tả Thị lang. Ngài kể bình thản, thêm thắt hoa mỹ, nhưng Đại hoàng t.ử mà nhiệt huyết sôi trào, trong mắt lấp lánh ánh .
Thật lợi hại quá !
Thư Sách
cái đầu nhỏ vẫn còn thắc mắc: “Nàng là con gái mà cũng quan ạ?”
Hoàng thượng hỏi : “Tại ? Nhiệm vụ quan trọng nhất của quân vương là chọn hiền tài trong thiên hạ để dùng. Ai quy định hiền tài chỉ thể là nam nhân?”
Đại hoàng t.ử chớp chớp mắt. Được , phụ hoàng đáng kính nhất thì chắc chắn là đúng.
Cung Từ Ninh
Nghe tin Mộc Vãn Tình sắp đến, Thái hậu lập tức lên tinh thần, soi gương chỉnh trang y phục, còn hỏi con dâu cạnh: “Ai gia mặc bộ ?”
Hoàng hậu mỉm : “Mẫu hậu, là Thái hậu của một nước, cao cao tại thượng, hà tất bận tâm ánh mắt khác?”
Thái hậu trầm ngâm: “Thiếu Huyên thích nàng .”
Thực bà ấn tượng về Mộc Vãn Tình tệ. Lần nào biếu quà cho Tiên hoàng, nàng cũng quên biếu một phần cho Thái hậu, giữ thể diện cho bà. Qua nhiều , tự nhiên nảy sinh chút tình cảm.
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên: “Theo con thấy, Tây Lương Vương cái gì cũng , chỉ điều từng tiếp xúc với nhiều phụ nữ, trong chuyện tình cảm quá ngây thơ, dễ lừa gạt.”
Lời trúng tim đen của Thái hậu. Bà chứ, nhưng khổ nỗi Đỗ Thiếu Huyên khuyên . Chuyện hôn nhân đại sự của đứa cháu thành bài toán khó, bà sầu c.h.ế.t.
Hoàng hậu nhỏ nhẹ khuyên: “Nếu thấy cô nương đó cũng , thì cứ đích ban hôn cho họ . Đỡ để Tây Lương Vương cứ chờ đợi vô vọng, tuổi tác cũng còn nhỏ nữa. Đây cũng coi như một giai thoại .”
Thái hậu lắc đầu, bà hiểu tính cháu trai nhất: “Thiếu Huyên bảo vội.”
Hoàng hậu tủm tỉm: “Đệ ngoài miệng vội, nhưng trong lòng chắc nghĩ . Đàn ông ai mà chẳng sớm ôm mỹ nhân về dinh?”
Thái hậu bắt đầu lung lay: “Con cũng lý.” Không gì quan trọng hơn việc Đỗ gia nối dõi tông đường.
lúc , hạ nhân bẩm báo: “Thái hậu, Tây Lương Vương và Thanh Bình Huyện chủ cầu kiến.”
Thái hậu vội vàng ngay ngắn: “Cho .”
Một đôi nam nữ trẻ tuổi sánh vai bước . Nam tuấn bất phàm, nữ thanh diễm vô song, cạnh đôi vô cùng. Thái hậu thầm khen ngợi, đúng là một cặp trời sinh.
Đỗ Thiếu Huyên chắp tay hành lễ: “Tham kiến cô mẫu, tham kiến Hoàng hậu.”
Mộc Vãn Tình đầu gặp mặt nên hành đại lễ đúng quy củ. Lễ nghi của nàng hảo, cử chỉ ưu nhã thong dong, chê .
Thái hậu kìm quan sát cô gái mặt. Một áo choàng màu thiên thanh, tóc búi gọn bằng quan ngọc, dáng dong dỏng, khí chất cao sang thanh nhã, ánh mắt trong veo, toát lên vẻ khí hiếm .
Bà khẽ gật đầu hài lòng. Dung mạo, khí chất, phong thái đều là vạn một, thảo nào cháu trai bà nhớ mãi quên.
“Ngươi mới đến kinh thành, quen ?”
“Ở thần cũng quen hết ạ.” Mộc Vãn Tình tươi như hoa. “Tạ ơn Thái hậu quan tâm. Đây là chút quà mọn, thành kính ý.”
Nàng dâng lên một hộp gấm. Thái hậu ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”
“Là nước hoa, điều chế từ hương liệu và hoa tươi.” Mộc Vãn Tình mở nắp, xịt nhẹ hai cái khí. Mùi hương thanh nhã lan tỏa khắp phòng khiến hít hà sảng khoái.
Thái hậu thích mùi hương : “Là hương hoa mẫu đơn ư?”
Bà thích nhất là hoa mẫu đơn.
Mộc Vãn Tình mỉm : “Thái hậu ung dung hoa quý, mẫu đơn là vua của các loài hoa nên hợp với nhất. Chỉ cần xịt một chút lên cổ tay và tai, hương thơm sẽ theo từng bước chân lan tỏa, lưu hương lâu.”
Lời tâng bốc khéo léo khiến tâm trạng Thái hậu cực . Bà hứng thú với nước hoa: “Đây là đặc sản Tây Lương ? Thiếu Huyên, con đường dâng đồ thế cho ai gia?”
Đỗ Thiếu Huyên vội kêu oan: “Thái hậu, đồ con dám giấu ? Món con cũng mới mà.”
Mộc Vãn Tình chứng: “Đây là thần nghiên cứu đường về kinh, Thiếu soái đúng là thật ạ.”
Tiền của ai dễ kiếm nhất? Phụ nữ và trẻ em. Cửa hàng đồ chơi cho trẻ con, hương liệu mỹ phẩm cho phụ nữ đều là con gà đẻ trứng vàng.
Thái hậu ngẩn , dám tin: “Ngươi nghiên cứu ư?”
Đỗ Thiếu Huyên xen : “Thái hậu quên mấy bánh xà phòng thơm ? Đều là do Thanh Bình Huyện chủ đấy ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-297-dai-nao-cung-tu-ninh-va-tiep-quan-hoang-trang.html.]
Thái hậu lúc mới nhớ đến mấy bánh xà phòng thơm đủ màu sắc, tinh xảo mắt mà bà vẫn luôn yêu thích.
“Không ngờ ngươi tài hoa như . mấy thứ suy cho cùng cũng chỉ là nghề phụ, con gái cuối cùng vẫn lấy chồng. Tuổi xuân con gái ngắn ngủi, bỏ lỡ thì...”
Đỗ Thiếu Huyên vội ngắt lời: “Thái hậu, nhận quà của Thanh Bình Huyện chủ , nên đáp lễ ạ? À, còn cả quà gặp mặt nữa.”
Thái hậu: ...Cái thằng nhóc thối , chỉ bênh trong lòng, chẳng nghĩ xem ai gia khổ tâm vì ai.
Bà lườm một cái lệnh: “Người , mang súc gấm vân cẩm ám hoa lưu màu và bộ trang sức ngọc bích khảm trân châu đây.” Đều là cống phẩm thượng hạng hiếm .
Mộc Vãn Tình vui vẻ cảm ơn, coi như thấy những lời ẩn ý . Thái hậu thích những cô nương , cát tường vui vẻ.
Đỗ Thiếu Huyên thình lình lên tiếng: “Hoàng hậu, quà gặp mặt của ?”
Hoàng hậu im lặng một chút, rút cây trâm hoa điểm thúy khảm trân châu đầu xuống: “Thanh Bình Huyện chủ thấy qua nhiều đồ , đừng chê cái đơn sơ nhé.”
Mộc Vãn Tình như hiểu ý tứ sâu xa, hào phóng nhận lấy: “Hoàng hậu nương nương đùa, đồ của mà thì đời chẳng còn gì là nữa.”
Hai , ánh mắt giao nhanh chóng tách . Thái hậu mải quan tâm cháu trai nên để ý đến màn đấu khẩu ngầm .
Bái kiến xong ba vị "đầu sỏ" trong cung, Đỗ Thiếu Huyên viện cớ kéo Mộc Vãn Tình ngoài, nôn nóng ôn chuyện cũ.
Về đến phủ Huyện chủ, bận rộn một hồi. Mộc Vãn Tình sập bên cửa sổ, nhón lấy miếng bánh bàn nhỏ: “Biểu hiện hôm nay của thế nào?”
Gặp gỡ những nhân vật quan trọng nhất, nàng coi như đang chơi game qua cửa, từng cửa một. Hoàng thượng là trùm cuối (BOSS), Đại hoàng t.ử là trùm tương lai, quan hệ với hai là . Thái hậu lớn tuổi , dỗ dành chút là xong. Còn Hoàng hậu... quan trọng.
Đỗ Thiếu Huyên nụ của nàng chớp mắt, giơ ngón cái lên: “Hoàn hảo! Mọi đều ấn tượng về nàng.”
Mộc Vãn Tình tự thấy ứng đối thỏa đáng, chỗ nào để bắt bẻ. Nếu ai thấy nàng thì chắc chắn vấn đề ở đó.
“Trừ Hoàng hậu . Ta nhớ là đắc tội bà bao giờ.”
Đỗ Thiếu Huyên ngờ nàng nhạy bén đến thế, đành thành thật khai báo: “Là đắc tội với bà .”
Ra là , cửa thành cháy vạ lây cá ao. Biết nguyên nhân Mộc Vãn Tình cũng chẳng bận tâm nữa. Trong mắt khác, nàng và Đỗ Thiếu Huyên cùng phe Tây Lương, là một khối lợi ích chung.
“Đường đường là mẫu nghi thiên hạ mà hẹp hòi quá thì nha.”
Đỗ Thiếu Huyên an ủi: “Không , cơ hội chạm mặt giữa hai nhiều. Nàng ở triều đình, bà ở hậu cung, theo quy củ thì gặp nhiều.”
Hoàng hậu ý kiến với nàng, nàng cũng chẳng mà lấy lòng, nàng cũng cá tính của chứ bộ.
“Thế thì , nước sông phạm nước giếng.” Dù thì phạm , phạm ; mà phạm , đ.á.n.h cho tơi bời hoa lá.
Nàng để tâm chuyện Hoàng hậu nữa: “ , ngày mai bồi tế bái Tiên hoàng nhé. Người ơn tri ngộ với .”
Hoàng lăng nơi đến là đến, nhờ Đỗ Thiếu Huyên xin phép Hoàng thượng .
“Được.”
Hôm , Mộc Vãn Tình dậy sớm hoàng lăng tế bái. Tuy từng gặp mặt nhưng qua thư từ qua , và tấm kim bài miễn t.ử ngài ban tặng lúc lâm chung, ân tình nàng luôn khắc ghi trong lòng. Nàng thành tâm cầu khấn, cảm tạ ngài. Nàng hứa, chỉ cần Tân hoàng tin tưởng và trọng dụng nàng như ngài từng, nàng sẽ dốc sức bảo vệ giang sơn Đại Tề.
Dù kín đáo nhưng kinh thành nàng nhiều kẻ nhòm ngó, nhất cử nhất động đều theo dõi. ai ngờ nàng chạy đến hoàng lăng. Hoàng thượng chuyện, cảm thán với Đại hoàng t.ử vài câu: là trọng tình trọng nghĩa, Tiên hoàng lầm .
Ngày thứ ba, Mộc Vãn Tình dẫn đến tiếp quản Hoàng trang suối nước nóng ở chân núi Lạc Hà ngoại thành.
Quản lý trang trại (Trang đầu) tin thì cau mày, mặt đầy vẻ vui, triệu tập mấy đồng bọn bàn bạc ngay trong đêm.
Hoàng trang đang yên đang lành tự nhiên biến thành trang trại riêng của Thanh Bình Huyện chủ, đổi chủ thế chẳng chuyện lành gì. Hoàng trang dính chữ "Hoàng" nên cao quý vô cùng, ai mà chẳng nể vài phần?
“Các ông cam tâm lệnh một con đàn bà ? Nghe ả lợi hại lắm, trong mắt chứa nổi hạt cát .”
Mấy , sắc mặt đều khó coi. Bọn họ cùng một giuộc, chuyên lừa gạt , bòn rút của công bỏ túi riêng, tác oai tác phúc ở đây, cuộc sống còn sung sướng hơn cả quan bình thường.
“Có cách nào đuổi ả ?”
“Đuổi là thể nào. Trước mắt cứ tìm cách lừa gạt qua chuyện .” Tên trang đầu đảo mắt. “Chỉ cần khiến ả chán ghét nơi , bỏ bê quan tâm giống như Nội Vụ Phủ thì chúng vẫn thể sống như cũ.”
Nội Vụ Phủ quản lý nhiều sản nghiệp hoàng gia, nhiều quá nên dễ nảy sinh vấn đề. Gặp quản sự bất tài, bên tha hồ báo cáo láo, sản lượng thấp thì tin là thấp thật.
“Mau kiểm tra mấy cuốn sổ sách giả, đừng để lộ sơ hở.”
“Quan viên Nội Vụ Phủ còn chẳng tra vấn đề, Thanh Bình Huyện chủ . Đừng hoảng, cứ yên tâm .”
bọn họ yên tâm quá sớm .
“Thanh Bình Huyện chủ đến ! Mau, mau đón!”