Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 299: Đụng độ ở Lại Bộ và đòn phản công của Thanh Bình Huyện chủ
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:59
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình đến Lại Bộ để thủ tục nhận chức. Đây là quy trình bắt buộc đối với tân quan khi đến bộ phận của trình diện.
Thế nhưng, Lại Bộ từ xuống đều coi nàng như khí, mà như thấy. Mộc Vãn Tình hỏi han lịch sự, bọn họ cứ vờ như điếc, thấy. Họ dùng cách phớt lờ để đối phó với nàng. Còn Lại Bộ Thượng thư cùng Tả Hữu Thị lang thì biệt tăm biệt tích, chẳng thấy bóng dáng .
Mộc Vãn Tình nhướng mày. Chỉ thế thôi ?
Nàng hề tức giận, thong thả lôi một gói đồ ăn vặt, tìm một chỗ xuống, nhàn nhã thưởng thức. Nàng chẳng chút câu nệ, ăn uống tự nhiên như đang ở nhà .
Sự bình tĩnh đến lạ thường của nàng khiến các quan viên Lại Bộ nhịn mà liếc trộm. Sao phản ứng của nàng thế ? Lẽ nàng hổ giận dữ, ầm ĩ lên chứ? Lúc đó họ sẽ trực tiếp gán cho nàng tội danh vô lễ, kiến thức nông cạn đuổi cổ khỏi triều đình.
Ơ, là bánh hoa sen hồng phấn gì thế? Còn món ăn vặt trắng như tuyết là gì? Trông ngon quá, thèm ghê.
Mộc Vãn Tình cứ thế biểu diễn màn ăn uống ngay mặt , khiến ai nấy thèm nhỏ dãi, nuốt nước miếng ừng ực. , bọn họ giả vờ như thấy, quyết tâm thấy.
Mãi mới đợi nàng ăn xong điểm tâm, thấy nàng lôi một nắm hạt dưa c.ắ.n tanh tách, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Mọi : “...”
Họ thì giả vờ bận rộn, Mộc Vãn Tình thì thản nhiên ăn uống, tưởng như nước sông phạm nước giếng, nhưng thực vô ánh mắt đang ngầm quan sát nàng với đủ loại suy nghĩ.
Đến trưa, quan viên Lại Bộ lục tục lấy phần cơm trưa chuẩn từ sáng ăn. Phần lớn là bánh bột ngô, bánh bao thịt, ai điều kiện hơn thì cơm trắng với vài món mặn, hâm nóng một chút là ăn . Triều đình bao cơm, ngày ba bữa tự túc. Quan viên bình thường nhà xa, mất thời gian nên chẳng ai về nhà ăn trưa. Ra ngoài ăn thì đắt đỏ. Đa quan ở kinh thành gia cảnh cũng chẳng dư dả gì, trừ những quan to quyền thế.
Mộc Vãn Tình cũng chịu kém cạnh. Gia nhân của nàng mang đến một hộp đồ ăn: thịt đầu heo kho, chân ngỗng hầm rượu, rau xào theo mùa, sữa đông chưng đường.
Gia nhân lấy một cái hộp khác, xé bao bì, đổ nước gói nóng bên ngoài hộp, đó đặt khay đựng gạo và rau xào lên , đậy nắp .
Điều kỳ diệu xảy . Một lát , nước sôi sùng sục, khói trắng bốc lên, mùi cơm thơm phức lan tỏa khắp phòng.
Quan viên Lại Bộ dù cố tỏ quan tâm nhưng vẫn lén sang, thấy cảnh tượng thì dụi mắt liên tục, dám tin những gì thấy.
“Ủa, cái gì thế ?”
“Không nhầm chứ? Bỏ gạo sống mà lấy cơm chín? Đang đun nóng ? gì lửa, nàng rốt cuộc thế nào ?”
Thực đó gạo sống mà là cơm chín sơ bộ, như những hạt ngọc trai trong suốt. tâm trí họ làn khói trắng mê hoặc .
“Thần kỳ quá! Ta tin mắt nữa.”
Mọi chằm chằm Mộc Vãn Tình, nghĩ nát óc . Họ trơ mắt nàng lấy cơm và thức ăn nóng hổi , rưới nước sốt đặc biệt trộn đều. Một bát cơm niêu lạp xưởng thơm ngào ngạt thành.
Mộc Vãn Tình nếm thử, gật đầu hài lòng. Tuy thơm bằng cơm nấu bếp củi nhưng cũng tệ, tiện lợi vô cùng. Lần sẽ thử cải tiến thêm các hương vị khác.
Nàng ăn từng miếng ngon lành, mùi thơm quyến rũ câu hết "sâu ham ăn" trong bụng . Các quan viên bỗng thấy phần cơm tay nhạt thếo, chẳng còn chút hứng thú nào.
“Nàng thế nào ? Hay là... chúng qua hỏi thử xem?”
“Ta , ngươi .”
Có một vị quan tính tò mò quá lớn, đ.á.n.h bạo chạy tới: “Thanh Bình Huyện chủ, ngài đang ăn gì thế?”
Đứng gần, mùi thơm càng nồng nàn hơn. Hạt cơm bóng bẩy kết hợp với rau xanh mướt mắt, trông thật hấp dẫn.
Mộc Vãn Tình thản nhiên đáp: “Cơm niêu lạp xưởng, cơm tự sôi.”
Tất cả quan viên đều dỏng tai lên ngóng. Vị quan càng tò mò hơn: “Cơm tự sôi? Không cần lửa mà cũng nấu chín cơm ?”
Đây là thao tác thần thánh gì ? Nếu tận mắt chứng kiến thì đ.á.n.h c.h.ế.t cũng tin.
Mộc Vãn Tình diễn sâu: “ . Ở kinh thành ? Ta ở Tây Lương ăn đến phát ngán .”
Vị quan : ...Tim như đ.â.m một nhát.
Lại là Tây Lương! Trong lòng ngũ vị tạp trần: “Cái đó... dựa nguyên lý gì để chín ?”
Mộc Vãn Tình cũng giấu giếm, hào phóng giới thiệu: “Gói tự nóng, thành phần chủ yếu là vôi sống, natri cacbonat, canxi clorua, magie sunfat... Vôi sống gặp nước sẽ giải phóng một lượng nhiệt lớn...”
Từng chữ nàng tách thì hiểu, nhưng ghép với thì chẳng khác nào thiên thư. Khoảng cách giữa họ lớn đến thế ? Đây đúng là một câu chuyện buồn.
Mộc Vãn Tình bồi thêm một cú chí mạng: “Haha, , suýt nữa quên mất các vị đều là quan viên Đại Tề chứ trẻ con mẫu giáo ở Tây Lương. Mấy kiến thức hóa học cơ bản chắc ai cũng hiểu mà nhỉ?”
Vị quan : ...Hự, thêm một nhát d.a.o nữa.
Bọn họ đến "hóa học" là cái gì còn chẳng , ? Tây Lương tân tiến đến mức ? Bọn họ sắp đào thải ư?
“Trẻ con Tây Lương cũng học cái ?”
“Không.” Mộc Vãn Tình lắc đầu. Chưa kịp để vị quan thở phào nhẹ nhõm, nàng bồi tiếp: “Chỉ trẻ con mười tuổi mới học thôi. Học xong thì mấy thứ như xi măng, xe chở nước, t.h.u.ố.c nổ... đều là chuyện nhỏ, lúc nào cũng .”
Mắt sáng rực lên. Thần kỳ ? Muốn học quá!
Mộc Vãn Tình liếc họ, thấy cá c.ắ.n câu, bèn hỏi: “ , hôm nay thủ tục đây?”
Vị quan khó xử, ấp úng: “Cái ... chuyện ...”
Hắn lắp bắp, mặt đỏ bừng. Thượng thư đại nhân gật đầu, bọn họ dám trái lệnh?
Các quan viên khác vội vàng vẻ bận rộn như cũ.
Mộc Vãn Tình chẳng những tức giận mà còn mỉm : “Không cả. Vậy sẽ dâng sớ tâu rằng quan viên Lại Bộ đều tuổi già sức yếu, mắt mờ tai điếc, nên cho về hưu vinh quang. Vừa kỳ thi Hội ba năm một sắp diễn , đến lúc đó tuyển thêm nhiều mới triều đình, cúc cung tận tụy vì Hoàng thượng, vì Đại Tề.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-299-dung-do-o-lai-bo-va-don-phan-cong-cua-thanh-binh-huyen-chu.html.]
Nói xong, nàng bỏ .
Các quan viên mặt đồng loạt biến sắc, thể yên nữa, vội vàng chạy chặn đường nàng.
Chiêu "rút củi đáy nồi" quá độc ác! Các thủ tục cho chứ gì? Được thôi, trực tiếp hất cẳng các luôn.
Một đời vua một đời thần, Hoàng thượng đang mong đá đ.í.t đám cựu thần để cài tín . Kỳ thi Hội là đầu tiên kể từ khi Tân hoàng đăng cơ, tất cả thí sinh đều là môn sinh thiên tử, là của Hoàng thượng. Mộc Vãn Tình bắc sẵn cái thang, chỉ đợi Hoàng thượng thuận thế bước xuống.
Ối trời ơi, khi nào quân thần bọn họ thông đồng với từ ? Hỏng bét !
Nghĩ đến đây, ai nấy đều lo sốt vó, hối hận kịp. “Huyện chủ, Huyện chủ! Có chuyện gì từ từ , ngài đừng mà!”
Mộc Vãn Tình tít mắt, nhưng lời chẳng ngọt ngào chút nào: “Ta cả nửa ngày, đủ . Các vị cứ chơi , hãy trân trọng thời gian quý báu nhé.”
Mẹ ơi, ý rõ ràng là: Trân trọng những ngày tháng cuối cùng còn quan !
Quan viên Lại Bộ chính suy diễn của dọa cho hồn xiêu phách lạc. Vất vả lắm mới leo lên vị trí , ai cam tâm ép về hưu sớm?
“Huyện chủ, Hoàng thượng trăm công nghìn việc, chúng thần t.ử nên quấy rầy ngài . Có chuyện gì chúng đóng cửa bảo giải quyết.”
Mộc Vãn Tình cho họ cơ hội nhưng họ quý trọng: “Không , còn việc.”
Đối mặt với vị Huyện chủ mềm ăn cứng chịu , quan viên Lại Bộ da đầu tê dại: “Huyện chủ, thủ tục cho ngài ngay đây ạ.”
“Khỏi cần, vội.” Mộc Vãn Tình là chịu thiệt bao giờ. Bắt nàng "ghẻ lạnh" nửa ngày trời, giờ nàng trả lễ ngay lập tức, để qua đêm.
Nàng nắm chặt điểm yếu của Lại Bộ, lý chẳng tha . Dù nàng cũng bằng chứng, nhân chứng, ai cũng thấy nàng chờ dài cổ, kẻ đuối lý chính là Lại Bộ.
Quan viên Lại Bộ nước mắt. Cuối cùng họ cũng sự lợi hại của Thanh Bình Huyện chủ. Mang khuôn mặt ngây thơ vô hại nhưng tay thì nhanh, gọn, lẹ và tàn nhẫn.
“Huyện chủ, chúng đều là đồng liêu cùng triều, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy...” Bọn họ chỉ là phụng mệnh hành sự thôi mà.
Mộc Vãn Tình tủm tỉm giáng một đòn chí mạng: “Chưa chắc còn gặp .”
Quan viên: ...Đau lòng quá!
Mộc Vãn Tình bỗng vỗ trán: “A, Lại Bộ Thượng thư năm nay qua đại thọ 60 nhỉ? Tai mắt cũng kém . Hoàng thượng thật là, thể để lão thần vất vả như chứ? Nên cho ngài về quê dưỡng già, vui vầy bên con cháu, đó mới là giai thoại quân thần tương đắc chứ.”
Trời ơi, nàng chĩa mũi dùi thẳng Lại Bộ Thượng thư!
Lại Bộ Thượng thư khó nàng, khiến nàng bẽ mặt, nàng tát thẳng mặt ông một cú, khí thế thiếu niên hừng hực.
Thư Sách
Nàng quyết ý , ai cản nổi.
Khi Lại Bộ Thượng thư tin chạy tới thì Mộc Vãn Tình mất . Ông tức giận. “Đồ hỗn xược! Nàng dám uy h.i.ế.p ? Ta đường đường là Lại Bộ Thượng thư, há sợ một con nha đầu vắt mũi sạch? Được lắm, xem nàng đấu với thế nào! Mài mực, sẽ dâng sớ đàn hặc nàng !”
Tấu chương một nửa thì chạy báo tin: “Thượng thư đại nhân! Thanh Bình Huyện chủ cung cáo trạng !”
Tay Lại Bộ Thượng thư run lên, mực nhỏ xuống hỏng cả tờ tấu chương. Ông tức giận ném bút .
“Đàn bà con gái đúng là lòng hẹp hòi, cái đại cục, chỉ so đo tính toán chi li. Thảo nào ủng hộ nữ nhân quan!”
Ông lải nhải để trút giận, nhưng thuộc hạ thì thể bình tĩnh nổi: “Đại nhân, Hoàng thượng liệu tin lời sàm tấu của nàng ?”
Chuyện bọn họ chịu thủ tục ai cũng thấy, đây là bằng chứng rành rành. Không ai ngờ Mộc Vãn Tình cứng rắn đến thế, chọc tức là bật ngay, nắm lấy cơ hội đ.á.n.h điểm yếu chí mạng.
Lại Bộ Thượng thư tính toán vô tình huống, nhưng ngờ Mộc Vãn Tình lóc ầm ĩ mà chiếu tướng ngược ông . Quả nhiên là cao tay.
“Sẽ . Hoàng thượng là minh quân, sẽ lời từ một phía.”
Thật ? Mọi ngoài miệng tin tưởng nhưng trong lòng nghĩ gì thì khó mà . Không khí trở nên quái dị, ai nấy đều thất thần, chẳng còn tâm trí việc.
Chuyện giấu . Nhất cử nhất động của Mộc Vãn Tình đều trong tầm mắt . Ban đầu thấy nàng Lại Bộ ghẻ lạnh, quan viên các bộ khác chỉ coi như xem kịch vui. Mộc Vãn Tình dù lòng Hoàng thượng nhưng cô thế cô, lạ nước lạ cái ở kinh thành, chịu chút thiệt thòi là chuyện thường. Bọn họ còn cá cược xem nàng qua ải .
diễn biến đó ngoài dự đoán của tất cả, khiến kinh hãi. Lần giao phong đầu tiên, Lại Bộ rơi thế hạ phong. Sao thể chứ?
Một lát , Đỗ Thiếu Huyên dẫn hùng hổ xông Lại Bộ với khí thế như đ.á.n.h , dọa các quan viên sợ mất mật.
“Tây Lương Vương, ngài... đến đây?”
Đỗ Thiếu Huyên bước nhanh tới, túm lấy cánh tay Lại Bộ Thượng thư, mặt lạnh tanh: “Trương Thượng thư, Hoàng thượng tuyên ông cung tự biện (tự bào chữa)!”
Như một giọt nước rơi chảo dầu sôi. Tự biện?!
Hoàng thượng nghiêm túc ! Phen to chuyện !