Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 312: Nhập học đắt đỏ và đòn tâm lý của Thanh Bình Huyện chủ
Cập nhật lúc: 2025-12-03 06:11:16
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại văn phòng, sáu đàn ông đang vây quanh Phương Tư nghiệp, thi liến thoắng.
“Phương đại nhân, cho ba suất, nhà ba đứa cần nhập học.”
“Ta khó Phương đại nhân , chỉ xin một suất thôi.”
“Phương đại nhân, mau thủ tục cho , con cái nhà đang chờ đấy. Nói nhé, cần thêm hai suất cho nha theo hầu .”
“ đúng, nhà cũng cần suất cho hầu. Con từ nhỏ sống trong nhung lụa, cơm bưng nước rót tận miệng, hầu hạ là .”
Đây là quan lớn hoặc quản gia của các phủ lớn, ai nấy đều vẻ bề , giọng điệu hạch sách như lệnh. Trong lòng Phương Tư nghiệp c.h.ử.i thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ điềm đạm, kiên nhẫn đáp: “Xin , việc chủ .”
Ông cứ lặp lặp câu khiến đám nổi giận:
“Ngươi là Tư nghiệp quản lý cái trường , ngươi gật đầu là , ai dám nể mặt ngươi chứ?”
“Ta hai suất, thủ tục nhanh lên! Con cháu Vương gia chúng học trường là vinh hạnh của các đấy.”
Bỗng một giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Cảm ơn, vinh hạnh chúng xin kiếu.”
Mọi cứng , tự chủ mà căng thẳng. Phương gia chủ thấy, trong mắt thoáng qua tia giễu cợt. Đám đúng là bắt nạt kẻ yếu, dám đối đầu trực diện với Mộc Vãn Tình nên mới tìm đến ông đòi hỏi.
Lại Bộ Thị lang hít sâu một : “Thanh Bình Huyện chủ, ngài đến đúng lúc lắm. Ngài cho chúng vài suất nhập học, ít nhất cũng một suất chứ.”
Giọng điệu rõ ràng mềm mỏng hơn, dám hống hách nữa. Những khác cũng nhao nhao hùa theo.
Mộc Vãn Tình dựa lưng cửa, bước trong: “Được thôi. Tiền trao cháo múc. Một tay giao tiền, một tay giao . À đúng , trường tuân thủ nghiêm ngặt nội quy, vi phạm sẽ đuổi học, còn bêu tên cho cả thiên hạ đấy.”
Nơi cái chợ đến thì đến, thì , càng nơi để các dùng đặc quyền.
Nếu đám quan chịu bỏ tiền thì chẳng đến quấy rầy Phương gia chủ. Một vạn lượng bạc ít, quan chức bình thường cả đời cũng kiếm nổi. Đám quan to quý tộc tuy thiếu tiền, nhưng thói đời ai chẳng chiếm chút tiện nghi? Hơn nữa, bọn họ ngầm thỏa thuận với là trả tiền, ai trả sẽ coi là kẻ phản bội.
Mộc Vãn Tình rõ, nếu nàng nhượng bộ, sẽ , nữa. Cứ thế, quyền kiểm soát ngôi trường sớm muộn cũng tước đoạt.
“Thanh Bình Huyện chủ, chúng đều là đồng liêu cùng triều quan, châm chước chút mà. Nhà gì nhiều tiền thế.”
Họ cứ dai dẳng mè nheo, nhưng Mộc Vãn Tình dễ dắt mũi. Nàng khẩy: “Muốn ăn chùa ? Các cũng giỏi thật đấy.”
Mặt mấy vị quan đỏ bừng vì thẹn: “Lời mà khó thế! Trường dùng tiền triều đình xây dựng, con cháu quan chúng đương nhiên cũng tư cách nhập học. Dựa mà ngài chiếm hết tài nguyên?”
Mộc Vãn Tình tủm tỉm nghịch lọn tóc: “Ta thích thế đấy, vui là . Các phục thì tự mà mở một cái trường, ai cấm ? Cái gọi là ai bản lĩnh nấy hưởng.”
Nếu họ bản lĩnh đó thì chẳng chạy tới đây cầu xin. Cái họ cần chính là những kỹ thuật độc quyền của Mộc Vãn Tình. Không nàng, trường học xây đến mấy cũng vô dụng.
Công Bộ Thị lang tức điên: “Ngươi... Quả nhiên 'duy nữ t.ử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã' (chỉ phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo).”
Mộc Vãn Tình ung dung đáp trả: “ , là nữ tử, còn ngài là tiểu nhân, suốt ngày chỉ chăm chăm chiếm tiện nghi của phụ nữ.”
Công Bộ Thị lang thẹn quá hóa giận: “Mộc Vãn Tình, ngươi đừng quá đáng!”
“Xem nhà ngài nghèo rớt mồng tơi . Nghèo cái tội, nhưng nghèo mà còn hổ thì khó coi lắm.” Mộc Vãn Tình vẻ mặt đầy ghét bỏ. Biết rõ nàng là thế nào mà còn vác mặt đến để vả, trách ai bây giờ?
“Hoặc là đưa tiền, hoặc là biến ngay, đang bận lắm.”
Công Bộ Thị lang xanh mặt: “Không thương lượng ?”
“Không!” Mộc Vãn Tình c.h.é.m đinh chặt sắt, kiên quyết để những kẻ đạt mục đích.
Một giọng vang lên lưng nàng: “Thanh Bình Huyện chủ, quỳ xuống tiếp chỉ!”
Mộc Vãn Tình , thấy cha ruột của Hoàng hậu - Thừa Ân công - đang đó với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Nàng ông từ đầu đến chân, hề quỳ xuống: “Giả truyền thánh chỉ là tội c.h.é.m đầu đấy. Thánh chỉ ?”
Trong mắt Thừa Ân công ánh lên vẻ đắc ý: “Ngươi cứ quỳ xuống .”
“Không, ngài lấy thánh chỉ .” Thái độ Mộc Vãn Tình kiên quyết. Theo nàng , tuyên thánh chỉ thường là nội thị hoặc công thần, tuyệt đối là ngoại thích. Muốn lừa nàng quỳ á? Mơ !
Sắc mặt Thừa Ân công cứng , rút một tờ giấy: “Đây là thủ dụ của Hoàng hậu, lệnh cho Trường Kỹ thuật chuyên nghiệp Hoàng gia cấp mười suất học cho Thừa Ân công.”
Mộc Vãn Tình suýt bật . Chỉ là thủ dụ? Chỉ đóng dấu tư nhân của Hoàng hậu, đến phượng ấn cũng dám dùng, gì đến ý chỉ chính thức. Bất kể là thánh chỉ ý chỉ đều lưu hồ sơ, thông cáo thiên hạ qua công báo. Điều chứng tỏ bọn họ chột , chuyện thể đưa ánh sáng.
Thừa Ân công chột nhưng càng vẻ hống hách: “Thanh Bình Huyện chủ, còn mau tiếp chỉ?”
Hắn coi thường nàng hiểu quy củ ? Mộc Vãn Tình đường về kinh nghiên cứu kỹ công báo, nắm rõ tình hình hoàng thất và các gia tộc. Nàng tỏng lão thái gia phủ Thừa Ân công còn tạm , nhưng con cháu thì bất tài vô dụng, chỉ đứa cháu đích tôn trưởng là khá khẩm, ứng cử viên sáng giá cho ngôi Trạng nguyên khoa thi Hội năm nay.
Từ khi con gái lên Hoàng hậu, phủ Thừa Ân công bắt đầu lộng hành, kết bè kết phái, tìm phương t.h.u.ố.c sinh con, một lòng Hoàng hậu sinh rồng con để củng cố địa vị nhờ cháu ngoại. Hưởng lợi từ quan hệ đủ, lòng tham đáy của họ voi đòi tiên. Mười suất học? Định mang bán dùng quà biếu để lôi kéo vây cánh đây?
“Hậu cung tham chính, đây là luật thép. Cho nên, nghi ngờ ngài giả mạo thủ dụ của Hoàng hậu.” Mộc Vãn Tình gọi tùy tùng: “Người , mời Giám Sát Viện đến điều tra rõ việc . Ta tuyệt đối cho phép bất cứ ai bôi nhọ thanh danh của Hoàng hậu nương nương.”
Tùy tùng vội vã rời , Thừa Ân công ngăn cản kịp, tức giận trừng mắt: “Ngươi... Ngươi đắc tội với Hoàng hậu ?” Con ả điên ? Đắc tội hết văn võ bá quan đủ, giờ gây sự với cả hậu phi?
Mộc Vãn Tình ha hả: “Ta đang bảo vệ danh dự cho Hoàng hậu, bảo vệ sự trong sạch của hoàng thất đấy chứ.”
“Ngươi sẽ hối hận!” Thừa Ân công oán hận ném một câu đe dọa bỏ .
Mộc Vãn Tình ghét nhất loại , bất tài vô dụng chỉ cậy thế h.i.ế.p . “Thật là, cứ đàng hoàng nộp tiền là xong, cứ thích mấy trò mờ ám, còn thấy mất mặt cho .”
Nàng những còn : “Các vị nộp tiền ? Không nộp thì mau rời .”
Mọi do dự.
Mộc Vãn Tình cũng lười chờ đợi: “Truyền lệnh xuống, từ ngày mai trường học thực hiện quản lý quân sự khép kín. Không lệnh của , bất kỳ ai cũng , kẻ trái lệnh g.i.ế.c tha.”
Nàng điều một trăm Thanh Bình quân đến canh gác trường học nghiêm ngặt. Những chỉ lệnh nàng. Nghĩ một chút, nàng bồi thêm: “À, trừ Hoàng thượng .”
Nàng mềm ăn cứng chịu, thủ đoạn cực kỳ cứng rắn.
An Quốc công thấy thế, c.ắ.n răng rút một xấp ngân phiếu: “Ta một suất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-312-nhap-hoc-dat-do-va-don-tam-ly-cua-thanh-binh-huyen-chu.html.]
Thừa Ân công xa, trừng mắt tin nổi: “Chúng thỏa thuận...” Cùng gây sức ép cơ mà?
An Quốc công thấu, Mộc Vãn Tình đến mặt mũi Hoàng hậu còn chẳng nể, đám huân quý bọn họ là cái thá gì. Thằng con "hỗn thế ma vương" nhà ông ai trị nổi, suy tính , thôi thì gửi đây cho Mộc Vãn Tình dạy dỗ. Chẳng mong nó học gì cao siêu, chỉ cần điều một chút là .
Ông mở đầu, những khác cũng lục tục theo. Trấn Nam Hầu cũng nhu cầu , con cái trong nhà khó quản quá.
“Ta hai suất, nhưng một điều kiện: cho hầu theo phục vụ.”
Mộc Vãn Tình từ chối thẳng thừng: “Vào đây thì theo quy tắc của . Không chịu thì chỗ khác, thiếu học sinh.”
“Ta thể trả thêm tiền, một vạn rưỡi một suất.” Phủ Trấn Nam Hầu giàu , tích lũy mấy đời cộng thêm nữ chủ nhân giỏi tay hòm chìa khóa nên "thùng rỗng kêu to" như nhà khác.
Mộc Vãn Tình chân thành khuyên: “Không . Ta thấy ngài cần thiết ép con đây. Với tiền đó, ngài thể thuê vài gia sư giỏi dạy riêng cho chúng.”
Trấn Nam Hầu thiếu thầy giáo ? Không, ông thiếu một thầy mạnh mẽ và uy quyền để trị lũ con trời đánh. “Ngài châm chước một chút mà.”
Thấy thái độ ông khá , Mộc Vãn Tình kiên nhẫn giải thích: “Thực , mục tiêu của là đào tạo những học sinh năng lực, tâm tính kiên định, gặp chuyện bình tĩnh, tự chăm sóc bản , độc lập tự chủ, thể trở thành trụ cột gánh vác gia tộc khi gặp nguy nan.”
Lời thốt , khí trong phòng đổi hẳn.
Mắt các quan viên sáng rực lên. Họ nỗ lực cả đời chẳng vì con cháu ? Ai mà chẳng hậu duệ tiền đồ? Nghĩ đến việc chính bản Mộc Vãn Tình là vực dậy cả gia tộc trong cơn nguy khốn, bỗng tràn trề niềm tin nàng.
Biết , nàng thể giúp đám con hư hỏng nhà thoát t.h.a.i hoán cốt? Biết , họ sẽ một nhân tài rường cột?
Mộc Vãn Tình thần sắc bình thản: “Có câu 'một phòng quét quét nổi thiên hạ', việc nhỏ thì còn trông mong gì nên nghiệp lớn?”
“Lại câu 'bảo kiếm sắc nhờ mài dũa, hương mai thơm nhờ giá rét'. Thành tài dễ dàng. Đây là trường học bồi dưỡng nhân tài, nơi vui chơi giải trí.”
“Các vị hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu chấp nhận việc con cái chịu khổ thì đừng đưa đây. Ta chỉ cho các vị một ngày suy nghĩ, ngày mai trường sẽ đóng cửa cấm túc.”
Nàng rõ chuyện để tránh dây dưa về . nàng càng , càng động lòng. Đêm đó, nàng thu nhận thêm 60 học sinh, một nửa là con cháu hư hỏng nhà huân quý, một nửa là con cưng nuông chiều nhà quan văn.
Phương gia chủ vui mừng khôn xiết: “Có 60 vạn lượng , trường học thể vận hành trong hai ba năm tới .”
Trường học ban đầu xây dựng bằng tiền triều đình, nhưng chi phí vận hành thì tự túc. Nàng sẽ phiền triều đình thêm nữa. Nuôi học sinh ăn ở miễn phí tốn kém vô cùng.
“Sang năm sẽ nguồn thu mới, cứ chờ xem.” Mộc Vãn Tình chẳng hề lo lắng, tiền với nàng bao giờ là vấn đề.
Thư Sách
Phương gia chủ chợt nhớ : “ ngài đắc tội với Hoàng hậu, ?”
Mộc Vãn Tình lạnh nhạt: “Bà là hậu phi, là triều thần, nhất nước sông phạm nước giếng. Ta gây chuyện nhưng cũng sợ chuyện.” Một Hoàng hậu con trai chẳng khác nào lâu đài cát, thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Phương gia chủ sự lạnh lẽo trong lời , thầm thở dài. Thôi kệ, đắc tội thì đắc tội, lưng họ là Hoàng thượng, là cả tập đoàn Tây Lương.
Khi đám con cháu quyền quý tống trường, đối mặt với môi trường xa lạ, hầu hạ, chúng lóc ầm ĩ đòi về nhà. vô ích, cổng trường đóng, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Ở nhà chúng là bảo bối, nhưng ở đây chẳng ai chiều chúng. Tuyệt thực ư? Cứ nhịn đói , đói hai bữa là tự khắc bưng khay lấy cơm ngay.
Ô kìa, đồ ăn gì thế ? Mười mấy món nóng hổi từng thấy bao giờ, trông ngon quá mất. Lại còn đồ tráng miệng nữa? Ăn thử một miếng sườn xào chua ngọt, nước mắt tuôn rơi vì ngon. Sao đời món ngon thế ? Hối hận quá, thế bỏ hai bữa . Thơm ngon quá! Từ đó về , cứ đến giờ cơm là chúng chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Ăn no ườn ? Đừng hòng! Lôi hết sân chạy bộ, tập quân sự.
Không lời? Không , đ.á.n.h đập thể xác, chỉ cần đeo tấm biển “Ta là phế vật” bục cao cho cả trường ngắm là .
Người lớn còn chẳng chịu nổi nhục nhã , huống chi là lũ trẻ trưởng thành, lòng tự trọng cao ngút trời. Làm bây giờ? Đành tập thôi.
Huấn luyện quân sự giúp con nhanh chóng hòa nhập tập thể, rèn luyện ý chí kiên cường và tính kỷ luật. Mặc cùng một bộ đồng phục, cùng trải qua gian khổ, tinh thần đồng đội và niềm vinh dự tập thể dần dần hình thành.
Mộc Vãn Tình là bậc thầy trong việc thu phục lòng . Các kịch bản "tẩy não" nàng tung liên tiếp. Sau một tháng, đám trẻ thấm nhuần tư tưởng của nàng: Trung quân ái quốc, yêu dân, yêu trường, yêu Hiệu trưởng (tức là Mộc Vãn Tình).
Mộc Vãn Tình thể hiện năng lực vượt trội mặt lũ trẻ, chỉ cần vài thí nghiệm khoa học thần kỳ là thu về cả tá fan hâm mộ. Hiệu trưởng của chúng lợi hại quá! Biết xi măng cứng ngắc, xe chở nước khổng lồ, pháo hoa rực rỡ, còn chế tạo đồng hồ tinh xảo và kính trong suốt.
Bản tính con là tôn sùng kẻ mạnh, lứa tuổi càng nhiệt huyết và sùng bái thần tượng. Trong mắt chúng, Mộc Vãn Tình còn lợi hại và mạnh mẽ hơn cả cha , trưởng bối ở nhà.
Nàng còn dạy những kiến thức đó cho chúng, giúp chúng mạnh mẽ lên từng ngày, để chúng thể tự vững đôi chân , tương lai còn thể vượt qua cả cha ông. Nghĩ thôi thấy nhiệt huyết sục sôi. Hiệu trưởng thật vĩ đại, mãi mãi là chúng kính yêu nhất.
Những đứa trẻ lớn lên, thừa kế tư tưởng, quan điểm và tam quan của nàng, sẽ trở thành trợ lực lớn nhất cho nàng.
Đám quan trong triều cứ tưởng nàng đầu óc vấn đề, đem kỹ thuật quý báu truyền dạy cho ngoài. Chỉ thể , bọn họ hiểu gì về Mộc Vãn Tình cả. Ha hả.
Một tháng , các bậc phụ mời đến tham dự buổi lễ báo cáo kết quả huấn luyện quân sự. Họ chứng kiến một màn thần kỳ nhất trong cuộc đời...