Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 317: Buổi diễn tập quân sự và sự kinh ngạc của các bậc phụ huynh

Cập nhật lúc: 2025-12-04 08:08:29
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng hô khẩu hiệu vang dội, hào sảng, bước chân đều tăm tắp qua đài chủ tịch. Màn diễu hành báo cáo kết quả khiến tinh thần đều phấn chấn.

Sau khi tất cả học sinh tiến hội trường là đến màn biểu diễn quyền thuật.

Mấy trăm học sinh khí thế hừng hực, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc, vung nắm đ.ấ.m dứt khoát, đòn bài bản. Động tác thể thực sự hảo, nhưng khí thế thì mười phần, cả sân trường bùng nổ, khiến xem nhiệt huyết sôi trào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại hoàng t.ử đỏ bừng vì kích động: “Thanh Bình tỷ tỷ, cũng luyện quyền pháp .”

Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Được thôi. Tuy thành cao thủ võ lâm ngay, nhưng thể cường kiện thể.” Mỗi ngày hoạt động gân cốt, tập thể d.ụ.c cho sức khỏe.

Hoàng thượng theo bản năng hỏi: “Thiếu Huyên dạy quyền pháp ?”

Ngài Mộc Vãn Tình trí tuệ hơn , nhưng nàng kỳ tài văn võ song . Về khoản võ công, nàng dốt đặc cán mai, chỉ là một nữ t.ử tay trói gà chặt.

Mộc Vãn Tình chớp mắt, đáp tỉnh bơ: “Vâng, cảm thấy học sinh luyện bài là đủ . Chỉ cần luyện đến mức nhuần nhuyễn thì tự bảo vệ thành vấn đề.”

Thực nàng định dùng bài quyền quân đội hiện đại, nhưng nghĩ nghĩ thấy giải thích nguồn gốc nên thôi. Nàng tìm Đỗ Thiếu Huyên, nhờ biên soạn một bộ quyền pháp đơn giản cho học sinh. Trong quân đội Đỗ gia vốn các bài huấn luyện , chỉ cần điều chỉnh một chút là dùng .

Nàng những bóng dáng nhỏ bé mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Trường học của chúng hướng tới mục tiêu đào tạo học sinh phát triển diện: Đức - Trí - Thể - Mỹ - Lao.”

Những học sinh từ lúc bắt đầu bài xích, chống đối cho đến bây giờ tích cực phối hợp, tiêu tốn của nàng nhiều tâm sức.

Hoàng thượng hứng thú: “Giải thích thế nào?”

Mộc Vãn Tình thuận miệng : “Phẩm đức , trí tuệ sáng suốt, thể khỏe mạnh, khiếu thẩm mỹ nhất định, cùng với việc nắm vững các kỹ năng lao động.”

Hoàng thượng ngẫm nghĩ kỹ, thấy lý.

“Trẫm định để Đại hoàng t.ử cứ năm ngày tới đây học một ngày, ngươi sắp xếp nhé.”

Mộc Vãn Tình ngờ ngài thật sự cho Đại hoàng t.ử đến trường. Hoàng t.ử xuất cung là chuyện lớn.

“Học ngắt quãng thế tiện sắp xếp chương trình. Hay là chọn một tháng để ngài học tập trung, hệ thống hơn?”

Hoàng thượng nghĩ ngợi thấy cũng đúng: “Được, để bàn .”

Khi các quan viên lục tục đến trường, họ chỉ thấy tiếng hò reo vang trời. Bọn họ ngây ở lối sân thể dục, mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc.

Họ thấy con cái đang đấu đối kháng một chọi một, đòn bài bản. Hư bộ (bộ pháp nghi binh), đ.á.n.h ngang, đ.ấ.m thẳng, móc hàm... chiêu nào chiêu nấy.

Không nhầm chứ? Đám con cái nuông chiều từ bé của họ mà cũng thể đối luyện dáng thế ? Đứa nào đứa nấy thủ linh hoạt, quá thần kỳ! Phải rằng, ngày thường chúng nó cơm bưng nước rót tận miệng, đến quần áo còn tự mặc.

Tiếp theo, một sự việc càng khiến họ khiếp sợ hơn xảy .

Lấy lớp đơn vị, các học sinh bắt đầu biểu diễn tiết mục. Có lớp nhảy tập thể, lớp hát quân ca, lớp múa kiếm... đa dạng phong phú khiến xem hoa cả mắt.

“Tiếp theo, xin mời Hoàng thượng phát biểu!”

Dưới đài, các học sinh ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, sự kích động hiện rõ mặt.

Hiệu trưởng , nếu biểu diễn sẽ mời Hoàng thượng đến xem báo cáo, để Hoàng thượng tận mắt chứng kiến sự trưởng thành lột xác của chúng, cho chúng cơ hội tiếp xúc gần gũi với Thiên tử.

Chúng tin, và chúng nỗ lực hết .

Khoảnh khắc thấy Hoàng thượng, bao nhiêu mồ hôi nước mắt trong tháng qua đều xứng đáng. Tự hào, hưng phấn, vui sướng!

Hoàng thượng hết lời khen ngợi, cổ vũ chúng trở thành học sinh ưu tú phát triển diện, học tập chăm chỉ để tương lai cống hiến cho triều đình. Ngài đặt nhiều kỳ vọng chúng và hứa hẹn: Bốn năm , trong lễ nghiệp, ngài nhất định sẽ tham dự để chứng kiến sự thành công của chúng.

Ngài còn , những học sinh nghiệp xuất sắc cũng thể quan.

Thư Sách

Lời khiến đám học sinh sướng phát điên, mặt đứa nào cũng đỏ bừng. Hoàng thượng khen chúng kìa! Biểu hiện còn quan, a a a, tuyệt quá!

Cha chúng càng nở mày nở mặt. Tự uy phong sướng bằng thấy con cái giỏi giang?

Một cô bé bỗng nhiên cất cao giọng hỏi: “Hoàng thượng, con gái cũng thể quan ạ?”

Cả sân trường im phăng phắc, sắc mặt bá quan văn võ cho lắm.

Hoàng thượng chút do dự gật đầu: “Có thể. Khoa cử hai nữ quan, họ lượt nhậm chức tại Hộ Bộ và Hồng Lư Tự. Hiệu trưởng của các ngươi, Thanh Bình Huyện chủ, cũng là Hộ Bộ Thượng thư, quan lớn nhị phẩm đấy.”

“Chỉ cần các ngươi đủ nỗ lực, đóng góp cho đất nước, trẫm đều sẽ ghi nhớ.”

Mộc Vãn Tình tranh thủ quyền thi cử cho nữ giới. Tuy nhiên, do định kiến xã hội nên đăng ký nhiều, quá gấp gáp, chuẩn kỹ nên chỉ hai lọt vòng thi Đình. Hơn nữa, để tránh tranh cãi, triều đình cũng cố ý nhấn mạnh giới tính, nên nhiều chuyện .

lời khẳng định của Hoàng thượng thắp lên tia hy vọng cho vô nữ tử. Chỉ cần đủ nỗ lực, đủ mạnh mẽ, họ thể nắm giữ vận mệnh của , tiếng riêng.

Hai nữ t.ử trúng tuyển , một là cháu gái của Nội các Đại học sĩ - Lư Phương, hiện là thư ký của Mộc Vãn Tình. Một là con gái của Tế tửu Quốc T.ử Giám - Phó Minh Ngọc, thiên phú ngôn ngữ cực , ở Hồng Lư Tự.

Nói thật lòng, hai gia đình tính là quá khai sáng, nhưng khi con gái nhà quan, thái độ của họ liền đổi từ tán đồng sang ngầm thừa nhận, thậm chí còn nghiêng tài nguyên chính trị trong nhà sang cho các nàng. Chỉ thể , lợi ích, nguyên tắc cũng chỉ là gió thoảng mây bay.

Hoàng thượng dứt lời, bên reo hò ầm ĩ. Trong lòng bá quan văn võ ngũ vị tạp trần.

“Bây giờ là phần trao giải cho học viên xuất sắc nhất.” Giọng dẫn chương trình vang lên dõng dạc. “Học viên xuất sắc nhất đợt huấn luyện quân sự thứ nhất là... Quách T.ử Kiến!”

Tất cả học sinh đồng loạt về phía bé mập mạp ở hàng đầu, hâm mộ .

Dũng Nghị tướng quân (Quách tướng quân) thể tin tai . Trùng tên trùng họ thôi đúng ? Chắc chắn con trai ông .

Đồng liêu bên cạnh hâm mộ ghen tị: “Lão Quách, là con trai ông đấy! Thằng nhóc nhà ông tiền đồ thật.”

Được lộ mặt Hoàng thượng là chuyện cầu còn .

Đầu óc Quách tướng quân trống rỗng, tim đập thình thịch còn hơn cả lúc trận g.i.ế.c địch.

“Ngươi chắc chắn nhầm chứ? Là cái thằng nghịch t.ử chuyên gây chuyện thị phi, ai cũng quản nổi nhà ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-317-buoi-dien-tap-quan-su-va-su-kinh-ngac-cua-cac-bac-phu-huynh.html.]

Ông bất đắc dĩ lắm mới tống đứa con út cưng chiều nhất trường . Mẹ ông chiều hư cháu đến mức nó vô pháp vô thiên, suốt ngày gây họa. Tuổi uốn nắn thì hỏng mất. Ông dạy con ở nhà thì bà nội nó cứ nhảy bênh vực, chỉ còn cách gửi gắm cho Thanh Bình Huyện chủ.

Ông chỉ cầu con trai một tên công t.ử bột gây chuyện, sợ hãi, tự lập là lắm . Một yêu cầu thấp như , bỗng nhiên tin con là học sinh xuất sắc nhất, bảo dám tin?

Đồng liêu hất cằm, hừ lạnh chua chát: “Nhìn kìa, cái thằng cùng tay cùng chân chẳng con trai ông ?”

Quách tướng quân nhịn bật . Thằng nhóc thối chắc kích động quá hóa ngốc . “Là nó! Tốt! Tốt lắm! Rốt cuộc Thanh Bình Huyện chủ thế nào ?”

Nàng dạy dỗ con trẻ kiểu gì thế?

Ai mà ? Dù các phụ đây đều ngơ ngác như đang mơ, dám tin đây là sự thật.

Quách T.ử Kiến kiểu "cùng tay cùng chân" lên đài, nhưng chẳng ai bé. Một đứa trẻ mười tuổi vinh danh bao nhiêu thế , kích động ?

Cậu bé hành đại lễ với Hoàng thượng, quy củ chỉnh tề, sai sót một li.

Hoàng thượng đích đỡ bé dậy, vỗ vỗ lưng: “Quách T.ử Kiến, trẫm nhớ tên ngươi . Hy vọng bốn năm , ngươi sẽ là nghiệp xuất sắc nhất.”

Quách T.ử Kiến gào lên sung sướng, nước mắt lưng tròng vì xúc động: “Vâng! Thần sẽ liều mạng nỗ lực! Hoàng thượng, thần sẽ ngài thất vọng !”

Một tháng , cũng dám nghĩ sẽ ngày hôm nay. Một tên tiểu bá vương hư hỏng như thể mặt Hoàng thượng! Cậu rạng danh tổ tông ! Cậu thầm thề, nhất định nhất, sợ khổ sợ mệt, trở thành ưu tú nhất.

Không chỉ riêng , các học sinh khác cũng cổ vũ mạnh mẽ, tinh thần dâng cao.

Khóe miệng Mộc Vãn Tình khẽ nhếch. Mời Hoàng thượng đến tọa trấn, trường học của nàng còn gì lo lắng nữa. Hoàng thượng thêm uy vọng, bọn trẻ khích lệ, trường học nhận sự tán dương nhất trí.

Từ nay về , các phụ sẽ trở thành những ủng hộ kiên định nhất của trường. Ai dám động trường học, hỏi xem họ đồng ý . Thời buổi tìm một ngôi trường dễ?

Người chịu thiệt thòi duy nhất là những phụ khinh thường gửi con đây.

Buổi biểu diễn kết thúc, Hoàng thượng vội về cung mà tham quan trường học và ăn thử cơm trưa tại nhà ăn (thực đường).

Thực đơn hôm nay phong phú lạ thường: 20 món mặn, 20 món chay, 4 món điểm tâm, 2 món canh cháo, 2 món lương thực chính. Tất cả bày biện thành hàng dài, bốc khói nghi ngút hấp dẫn vô cùng.

Hoàng thượng và Đại hoàng t.ử đều chọn vài món. Trong cung mấy năm nay mới bắt đầu dùng chảo sắt xào rau, thực đơn cũng là do Mộc Vãn Tình cung cấp.

Mộc Vãn Tình mời họ phòng riêng dùng bữa, chứ để họ ngoài nhà ăn chung thì ai dám ăn?

Từng món ăn bưng lên, nội thị thử độc .

Mộc Vãn Tình chỉ lấy một phần trứng hấp thịt bằm, gà cung bảo, rau xào theo mùa, một bát canh sườn và một bát cơm nhỏ. Đây là khẩu phần tiêu chuẩn của nàng.

Đại hoàng t.ử đầy mong chờ: “Thanh Bình tỷ tỷ, ngày nào trường cũng nhiều đồ ăn thế ạ?”

Cậu bé nóng lòng nhập học . Ngự thiện trong cung tuy ngon nhưng mấy món thấy thèm thế nhỉ?

“Ngày thường chỉ bằng một nửa thôi, hôm nay là phần thưởng cho các bạn .” Mộc Vãn Tình thong thả uống ngụm canh. “Bình thường ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lãng phí thức ăn là phạt đấy.”

...

Quách T.ử Kiến cầm huy hiệu chạy như bay về phía cha . Quách phu nhân ôm chầm lấy con, xót xa: “T.ử Kiến, con của , con chịu khổ , gầy nhiều quá...”

“Con gầy, là rắn chắc hơn đấy.” Quách T.ử Kiến giơ huy hiệu , đắc ý khoe khoang: “Mau huy hiệu của con ! Chính tay Hoàng thượng trao cho con đấy. Cha, cha huy hiệu ? Không chứ gì? Ha ha ha!”

Quách tướng quân: ...Thằng nhãi ranh !

Quách T.ử Kiến ngừng khoe khoang, Quách phu nhân thì nhiệt tình ủng hộ, cứ ôm con khen lấy khen để. Quách tướng quân thấy thế thì trợn trắng mắt, đúng là từ mẫu đa bại nhi ( chiều con hư). khóe miệng nhếch lên tận mang tai bán tâm trạng của ông lúc .

“T.ử Kiến, con thế?”

Quách T.ử Kiến chớp mắt: “Thì cứ luyện tập ngừng thôi ạ.”

Quách tướng quân hiểu: “Ngày thường ở nhà con còn chẳng mặc quần áo, bộ cũng lười, bắt hầu cõng mà.”

Khuôn mặt mũm mĩm của Quách T.ử Kiến tràn đầy ý : “Lúc đầu con chỉ ăn bánh kem thôi. Chỉ nhất mới thưởng một phần bánh kem bơ và hamburger gà rán.”

Hóa động lực là vì cái miệng tham ăn.

Quách phu nhân hiểu: “Đó là cái gì?”

“Đồ ăn ngon cực kỳ luôn.” Quách T.ử Kiến mỗi tay kéo một , hớn hở : “Đồ ăn ở nhà ăn trường con ngon lắm, nhiều món con thấy bao giờ, bữa nào con cũng ăn bát cơm to đùng. Đi , con dẫn cha ăn.”

Vợ chồng Quách tướng quân . Những điều mới lạ ở đây khiến họ cảm thấy như sắp thời đại bỏ phía .

Quách phu nhân dò hỏi: “Hiệu trưởng của các con hung dữ lắm, bình thường đ.á.n.h mắng các con ?”

Bà ở nhà thường chồng kể chuyện Thanh Bình Huyện chủ hôm nay mắng ai xối xả triều, lo lắng cho ?

Cậu nhóc béo vui: “Mẹ linh tinh gì thế? Hiệu trưởng của bọn con xinh bụng. Trên đời ai hơn ngài . Mẹ, thể vị Hiệu trưởng vô tư cống hiến của bọn con như thế? Thật thất vọng quá , mau xin ngài !”

Vợ chồng Quách tướng quân: “...”

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...