Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 326: Mở lớp mẫu giáo hoàng gia

Cập nhật lúc: 2025-12-05 07:59:55
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù Mộc Vãn Tình cảm thấy kỳ quái về chuyện Đỗ Soái, nhưng Đỗ gia đang đường di chuyển, hành trình chậm chạp, liên lạc bất tiện nên nàng đành kiên nhẫn chờ đợi.

Mộc Vãn Tình sảng khoái giao hai vạn lượng bạc để mua tổ trạch của Mộc gia. Tiền trao cháo múc, từ nay nơi chính thức trở thành tài sản riêng của nàng.

Nàng đích xem xét, tự tay xé bỏ niêm phong đại môn.

Tòa nhà ở lâu ngày trở nên hoang phế, tiêu điều, cỏ dại mọc um tùm, mạng nhện giăng kín lối. Vài ba con mèo hoang chạy nhảy trong sân càng tăng thêm vẻ thê lương, tịch mịch. Chỉ còn những đình đài lầu các là đang âm thầm kể vinh quang thuở nào.

Mộc Vãn Tình dạo một vòng, cuối cùng lặng hồi lâu trong sân nhỏ hẻo lánh mà nhị phòng từng sinh sống, chìm trầm tư.

Nàng đ.á.n.h giá sơ bộ, nếu tu sửa thì đây sẽ là một công trình cực lớn.

Thôi thì, đập xây bộ, để những chuyện cũ đều theo đó mà chôn vùi vĩnh viễn.

Tộc nhân về kế hoạch của nàng thì vô cùng kinh ngạc: "Đập bỏ bộ ? Một chút cũng giữ ? Đây chính là tổ trạch Mộc gia, là nơi ở của chi chính bao đời nay mà."

Mộc Vãn Tình đối với tòa nhà nửa điểm luyến tiếc, nơi nào cũng in hằn dấu vết sinh hoạt của Mộc gia đại phòng.

"Ừ, dù cũng chẳng hồi ức gì."

"Nói cũng ."

Mộc Vãn Tình định xây kiểu tứ hợp viện truyền thống mà quy hoạch thành bảy căn biệt thự nhỏ hai tầng, rải rác giữa cảnh quan thiên nhiên tươi .

Cha một căn, hai trai mỗi một căn, nàng một căn. Một căn dùng khu sinh hoạt chung gồm thư phòng, phòng nghỉ, phòng tập thể thao, phòng khách, nhà ăn và quầy rượu. Ngày thường rảnh rỗi thể tụ tập ở đây chơi đùa gắn kết tình cảm.

Một căn khách viện với sáu phòng khép kín dùng để chiêu đãi khách khứa. Căn cuối cùng dành cho hầu ở. Quy hoạch như rực rỡ hẳn lên ngăn nắp quy củ.

Việc tái thiết tòa nhà tiến hành đấy. Mộc Vãn Tình thỉnh thoảng mới ghé qua xem xét, phần lớn tinh lực nàng đều dồn công vụ. Việc cần quá nhiều.

Thêm đó, Hoàng thượng "đóng gói" Đại hoàng t.ử ném cho nàng, thời hạn là một tháng.

Mộc Vãn Tình ngờ ngài thật. Đại hoàng t.ử rời cung lâu như thật sự thành vấn đề ?

Cũng may, an nguy của Đại hoàng t.ử cần nàng phụ trách, nàng chỉ việc dạy dỗ ngài .

Nàng suy nghĩ một chút, lập một bản kế hoạch học tập trình lên cho Hoàng thượng xem. Hoàng thượng tuy miệng quyền do nàng chủ, nhưng khi cầm bản kế hoạch lên xem thì cực kỳ nghiêm túc.

Mộc Vãn Tình trộm trợn trắng mắt. là cái giống loài hoàng đế, ha hả.

Hoàng thượng thấy rõ ràng hành động đó của nàng, khóe miệng giật giật, chỉ đành giả vờ như thấy. Nha đầu cái gì cũng , chỉ là quá mức "chân thật". Thôi kệ, ai bảo nàng việc như thế chứ, là một vị hoàng đế bao dung rộng lượng mà.

Trong kế hoạch, ban ngày Đại hoàng t.ử sẽ cùng học các môn Toán, Lý, Hóa để xây dựng nền tảng. Không mong ngài học tinh thông, nhưng nhất định hiểu.

Buổi tối thì đón Đại hoàng t.ử về phủ Huyện chủ, nàng sẽ dạy kèm riêng, nhấn mạnh tầm quan trọng của khoa học kỹ thuật, phổ cập các loại kiến thức, mở rộng tầm cho ngài . Đây mới là điều quan trọng nhất.

"Để Đại hoàng t.ử cả thí nghiệm hóa học ?"

Mộc Vãn Tình thể hiểu tâm trạng của một cha già như ngài. Hoàng t.ử độc đinh, nuông chiều thế nào cũng quá đáng. ở vị trí thì gánh vác trách nhiệm tương ứng. Đại hoàng t.ử khả năng kế thừa ngôi vị, gánh vác tương lai của muôn dân bá tánh. Nếu ngài nên , xui xẻo vẫn là dân thường.

"Những thí nghiệm hóa học đều an , học chơi sẽ càng thêm khắc sâu. Ngọc mài sáng ạ."

Hoàng thượng tỏ ý kiến, hỏi: "Luyện quân thể quyền? Chạy bộ?"

Có những lúc Đại hoàng t.ử cũng bế, chân chạm đất, càng đừng đến việc tự mặc quần áo rửa mặt đ.á.n.h răng. Mộc Vãn Tình thuận mắt, nhưng lời thể thẳng.

"Thần cho rằng, sức khỏe là quan trọng nhất. Nhân lúc hài t.ử còn nhỏ rèn giũa một chút, xây dựng nền tảng thể lực thì tương lai sẽ hưởng lợi vô cùng. Chắc ngài là thấm thía điều nhất."

Hoàng thượng im lặng. Nàng đúng là cái gì cũng dám . Bất quá, từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, quả thực hiểu quá rõ tầm quan trọng của sức khỏe.

Mộc Vãn Tình đạo lý rõ ràng: "Hơn nữa, việc thể rèn luyện tâm chí, bồi dưỡng phẩm hạnh độc lập kiên nghị cho ngài ."

"Nó từ nhỏ nuông chiều từ bé, liệu chịu nổi ?" Hoàng thượng đối với đứa con trai duy nhất đặc biệt để tâm.

"Ngàn vạn đừng coi thường tính dẻo dai của trẻ con." Mộc Vãn Tình nhẹ giọng : "Đôi khi, chỉ là do phụ nỡ mà thôi."

Hoàng thượng khẽ gật đầu, hỏi thêm nữa mà chuyển sang bàn luận chính sự.

Mộc Vãn Tình cũng nghĩ nhiều, nhưng khi rời hoàng cung thì chặn .

"Thanh Bình huyện chủ xin dừng bước."

Mộc Vãn Tình đầu , là Thống lĩnh cấm quân - Dư đại nhân. "Ngài việc gì ?"

Dư đại nhân thần sắc cổ quái chỉ về phía cách đó xa: "Phụng mệnh Hoàng thượng, giao Đại công chúa và Nhị công chúa cho ngài, một tháng tới xin nhờ cậy ngài."

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy từ từ lăn bánh tới, xung quanh vây kín cung nhân và thị vệ.

Mộc Vãn Tình cảm thấy cả xong : "Ta giáo viên mầm non !"

Đại hoàng t.ử thì thôi , đến mấy công chúa nũng nịu cũng ném cho nàng? Rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì ?

"Xin về bẩm báo với Hoàng thượng, phương pháp quản giáo nghiêm khắc của thần thích hợp với công chúa, mong ngài thu hồi mệnh lệnh ban ."

Nàng điên mới nhận lời dạy dỗ công chúa, đám phi tần hậu cung hận c.h.ế.t nàng mới lạ. Thử nghĩ xem, hậu phi mới là danh chính ngôn thuận dạy dỗ công chúa, chẳng khác nào tát mặt họ, bảo họ dạy con ?

Ai ngờ, Dư đại nhân buông một câu xanh rờn: "Hoàng thượng , con nhà thì nỡ xuống tay dạy dỗ, vẫn là giao cho ngươi quản thì hơn."

Mộc Vãn Tình: "..." Ý gì đây? Bảo nàng tâm địa sắt đá chứ gì?

Nàng đảo mắt suy tính: "Nếu thật sự nhận, mỗi vị công chúa chỉ mang theo hai hạ nhân."

Sao thể chứ? Kia là lá ngọc cành vàng, bên lúc nào chẳng vài chục kẻ hầu hạ vây quanh.

Lời lập tức gây sự phản đối kịch liệt từ đám cung nhân. Mộc Vãn Tình ước gì bọn họ ầm lên, càng to càng để nàng khỏi nhận.

"Dư đại nhân, ngài hỏi Hoàng thượng ."

Dư đại nhân chủ , vội vàng vội vàng về: "Hoàng thượng đồng ý. Ngài bảo một con dê cũng là chăn, hai con dê cũng là chăn, cứ thế mà ."

Nụ mặt Mộc Vãn Tình từng chút rạn nứt. Đây là ăn vạ nàng !

Đại công chúa bảy tuổi, Nhị công chúa sáu tuổi, đều là những cục bột phấn điêu ngọc trác. Đừng tuổi còn nhỏ, hành lễ dáng, đặc biệt thủ quy củ.

Lúc hai đứa trẻ nước mắt lưng tròng nàng, mặt tràn ngập sợ hãi. Đặt môi trường xa lạ, quen bên cạnh chẳng còn mấy ai, sợ ?

Thật là tạo nghiệp mà, cha mà " ", chỉ khổ đám trẻ.

Mộc Vãn Tình trong lòng điên cuồng oán thầm, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản, đưa ba đứa trẻ về trường học.

Nàng một văn phòng lớn ở trường, một nửa việc, một nửa để nghỉ ngơi. Phòng nghỉ bài trí ấm áp với ghế sô pha mềm mại, gối ôm rải rác khắp nơi, bên cửa sổ còn lắp đặt tatami.

Nàng gọi Đại hoàng t.ử tới, hai vị công chúa thấy trai thì cảm xúc mới định đôi chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-326-mo-lop-mau-giao-hoang-gia.html.]

Đại hoàng t.ử chút dám tin Mộc Vãn Tình. Gì cơ? Phụ hoàng ném cả hai ngoài ư? Sao thể như ?

Mộc Vãn Tình bảo mấy đứa trẻ lên tatami, tay tùy tiện cầm một cái gối ôm lười biếng dựa . "Hai vị công chúa, các là ai ?"

Đại công chúa cẩn thận gật đầu: "Biết ạ, là Thanh Bình huyện chủ, là lão sư của chúng ."

"Phụ hoàng các thế ?" Mộc Vãn Tình thể lý giải tâm tư của Hoàng thượng. Hoàng t.ử cần nghiêm khắc thì thôi, công chúa cần thiết thế .

Đại công chúa nép sát trai, tay nhỏ vò nát vạt áo, giọng rụt rè: "Vâng, Phụ hoàng bảo ngài đặc biệt lợi hại, cái gì cũng , bảo chúng học tập ngài cho ."

Mộc Vãn Tình nhướng mày, chút bất ngờ: "Mắt của Phụ hoàng các ngươi cũng khá đấy, chỉ là tính nết chút... 'cẩu' (chó) thôi."

"Cái gì cẩu ạ?" Đại hoàng t.ử rõ.

Mộc Vãn Tình tủm tỉm hiệu, hạ nhân liền bưng bánh lên. Bánh kem bơ, sữa, gà rán, hamburger... là món khoái khẩu của trẻ con.

Từng phần bày tinh xảo mắt khiến sáng mắt lên. Đại hoàng t.ử hoan hô một tiếng, là món ngài thích ăn.

Thư Sách

Mộc Vãn Tình giám sát ba đứa trẻ rửa tay sạch sẽ mới cho phép ăn.

"Oa, ngon quá !" Tiểu bằng hữu đầu tiên ăn bánh kem bơ cảm thấy kinh diễm vô cùng. "Lão sư, thể ăn mỗi ngày ?"

Thái độ của bọn trẻ đối với Mộc Vãn Tình cũng cận hơn vài phần.

"Còn xem biểu hiện của các ngươi ."

"Ta ngoan."

"Ta cũng ngoan."

Sau một bữa chiều, quan hệ thầy trò lập tức trở nên thiết. Mộc Vãn Tình dẫn chúng dạo một vòng quanh trường học để tiêu cơm. Nàng đối với lớn thì thái độ , nhưng với trẻ con bao dung.

Khi hai vị công chúa thấy khu vui chơi sân thể dục, mắt đều trợn tròn lên. Đây là cái gì ?

"Đại hoàng tử, dẫn các chơi nửa canh giờ ."

Đại hoàng t.ử hưng phấn gật đầu lia lịa, một tay dắt một đứa em gái chạy vọt về phía khu vui chơi. Ham chơi là thiên tính của trẻ con. Cầu trượt, bập bênh, xích đu, ngựa gỗ, hố cát, lưới leo trèo... món nào cũng khiến bọn trẻ chơi đến quên trời đất.

Trường học đồ ăn ngon chỗ chơi vui, bọn trẻ vui đến quên cả lối về, giống như chim sổ lồng, chẳng còn nhớ thương gì chuyện hồi cung nữa.

Trẻ con hoàng thất kiêu khí, nhưng trong tình huống trưởng bối nuông chiều thì cũng chỉ thể bé ngoan. Mộc Vãn Tình dung túng chúng, lúc cần nghiêm khắc thì nghiêm khắc, lúc ban phúc lợi cũng hào phóng, ngược bọn trẻ yêu thích.

Đôi khi, duyên trẻ con cũng là một loại huyền học.

Chờ một tháng trở hoàng cung, ba đứa trẻ đều đen , gầy , nhưng tinh thần thì phấn chấn vô cùng.

Thái hậu đau lòng c.h.ế.t, ôm cháu trai cháu gái gọi "cục cưng": "Đều chịu khổ , đều tại Phụ hoàng nhẫn tâm của các con. Thanh Bình huyện chủ thành , nàng hiểu cách dạy trẻ con chứ?"

Con trai kiên quyết như , bà cũng lực bất tòng tâm. Nhìn xem, bọn nhỏ hành hạ cái dạng gì ?

"Mẫu hậu." Hoàng thượng tháng Thái hậu mắng cho thê thảm.

Đại công chúa đảo mắt lanh lợi: "Tổ mẫu, chúng con mang quà về cho đấy ạ."

Sự chú ý của Thái hậu lập tức dời : "Mau, mau cho ai gia xem nào."

Tùy tùng đẩy một cái rương lớn , rương cực kỳ to. Mở xem, bên trong là đủ loại gốm sứ. Nói thật là... , cửa hàng nhà ai bán thứ hàng ?

Đại công chúa đặt một cái bát gốm sứ chỉnh tay Thái hậu: "Đây là gốm sứ chúng con tự tay đấy ạ..."

Thái hậu sững sờ, dám tin tai : "Các con tự ?"

Không chứ? Ngay cả mặc quần áo chúng còn tự cơ mà!

Đại công chúa thần thái rạng rỡ, nụ mặt nhiều hơn, chuyện cũng gãy gọn hơn hẳn: "Lão sư cầm tay chỉ việc dạy con. Người , chờ chúng con xuất sư sẽ mở cho hai chị em con một cửa tiệm gốm sứ, chuyên bán đồ chúng con ."

Nhị công chúa bên cạnh gật đầu lia lịa, mắt lấp lánh tỏa sáng: " , là tiệm gốm sứ nha. Lão sư bảo, một tác phẩm của đại sư gốm sứ lợi hại thể mua cả một tòa nhà lớn đấy ạ."

Lão sư dạy rằng dũng cảm thể hiện bản , đừng sợ mắc , ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c mà .

Đại hoàng t.ử cũng tiến lên đỡ: "Lão sư khen đại thiên phú, chỉ cần đủ nỗ lực sẽ thành công."

Con gái cũng cần sự nghiệp phấn đấu cả đời.

Mọi khiếp sợ đống gốm sứ bày đầy đất, quả thực trông dáng. Hoàng thượng nhịn cầm một cái hũ gốm lên xem kỹ, tay nghề tuy còn thô ráp nhưng đậm chất trẻ thơ, màu sắc tươi sáng.

Mới chỉ một tháng thôi nha. Không thể , Mộc Vãn Tình cách "huấn luyện" .

Phụ con nhà bao giờ cũng "bộ lọc", còn thấy , giờ thấy lạ thường.

Hi phi bĩu môi, mát mẻ: "Đại công chúa là lá ngọc cành vàng, sinh tất cả, cần gì nỗ lực chứ?"

Mở miệng là "Lão sư ", giúp Mộc Vãn Tình xoát đủ cảm giác tồn tại, thật đáng ghét.

Đại công chúa nghiêm túc đáp trả: "Hi mẫu phi, như . Cha bằng chính . Chỉ cần con bản lĩnh thì sẽ nhận sự tôn trọng của , sẽ nhiều lựa chọn hơn và cũng nhiều cơ hội để thử sai hơn."

Trong lòng kinh hãi. Đứa trẻ nhỏ như những lời chiều sâu đến thế, thể nghĩ là ai dạy .

Thái hậu cũng ngẩn : "Thanh Bình huyện chủ đúng."

Dù quý vi công chúa cũng ai cũng sống , những công chúa cầm bài mà đ.á.n.h nát bét cũng thiếu gì. Giờ khắc , bà bỗng nhiên chút hiểu cách của con trai. Có một việc bọn họ , nhưng Mộc Vãn Tình thì thể.

Hoàng thượng vốn chỉ hy vọng mấy đứa trẻ theo Mộc Vãn Tình học một chiêu nửa thức là đủ dùng cả đời. kết quả hiển nhiên vượt xa mong đợi của ngài.

"Lần cho các con sang đó ở vài ngày nhé."

Đang chuyện, nội thị vội vã chạy bẩm báo: "Thái hậu, Đỗ Soái về đến kinh thành!"

Thái hậu vui mừng khôn xiết: "Mau! Mau phái nghênh đón!"

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...