Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 328: Quà ngon từ biển cả
Cập nhật lúc: 2025-12-05 09:17:14
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Soái hồi kinh, kinh thành náo nhiệt mấy ngày liền. Hết dự cung yến đến tiếp khách tới cửa bái phỏng, khách khứa nườm nượp dứt.
Sức khỏe Đỗ Soái , việc chiêu đãi khách khứa khiến ông quá mệt mỏi, may mà hai tỷ Đỗ Thiếu Huyên chống đỡ.
Đỗ nhị tiểu thư mấy năm nay tiến bộ nhiều, trở nên độc lập tự cường. Nàng phụ trách tiếp đãi khách khứa đấy, thêm các lão ma ma trong cung phái tới giúp đỡ nên nội vụ quản lý thỏa đáng.
Riêng Đỗ phu nhân thì cáo bệnh, lộ diện, ngay cả cung yến cũng tham gia. Mọi đều thấy khó hiểu, nhưng ai dám hó hé hỏi thăm cơ chứ? Đâu chỉ vì cái danh "nhất môn song kiệt" (một nhà hai tài giỏi), mà còn bởi Đỗ Soái là cữu cữu của Hoàng thượng, ruột của Thái hậu.
Đỗ nhị tiểu thư bận rộn xong một đợt tiếp khách thì trường kỹ thuật hoàng gia mời về chủ nhiệm giáo vụ, chủ yếu phụ trách quản lý nữ sinh.
Trường học nam nữ cùng học sẽ nảy sinh đủ loại vấn đề. Thầy giáo nam thì thường sơ ý, hiểu tâm lý nữ giới. Cô giáo nữ thì tư tưởng còn hạn chế, dám quản nhiều, luôn thận trọng từng lời cử chỉ, sợ sai một bước.
Mộc Vãn Tình thì quá bận rộn, phần lớn tâm trí đều dồn công vụ, thể nào lo chu chuyện. Đỗ nhị tiểu thư thì khác, nàng kinh nghiệm quản gia, nhu cương đều . Hơn nữa, nàng là biểu ruột của Hoàng thượng, chỗ dựa vững chắc, chẳng ai dám đắc tội. Nàng cũng chẳng sợ đắc tội ai, nên nhiều vấn đề giải quyết dễ dàng.
Mấy đứa trẻ nhà họ Đỗ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng Hoàng thượng đặc cách cho nhập học thuận lợi. Có Đỗ nhị tiểu thư ở đó cũng tiện bề chăm sóc, một công đôi việc.
Văn phòng của Đỗ nhị tiểu thư ngay cạnh phòng Mộc Vãn Tình, cũng theo thiết kế một sáng một tối: bên ngoài việc, bên trong nghỉ ngơi. Gặp hôm thời tiết , nàng thể ở luôn tại văn phòng.
Mộc Vãn Tình thỉnh thoảng sẽ ghé qua chơi: "Nhị tỷ tỷ quen với cuộc sống ở kinh thành ? Bọn trẻ thế nào ?"
"Đều ." Đỗ nhị tiểu thư thần thái rạng rỡ, sắc mặt hồng hào. "Ta và bọn trẻ đều thích trường học."
Công việc nàng quen tay, thuận buồm xuôi gió. Nàng hài lòng với cuộc sống hiện tại: sự nghiệp riêng, ở bên cạnh cha , con cái.
Bọn trẻ đây học ở thư viện Mộc gia, nhịp độ giảng dạy giống hệt trường kỹ thuật nên thích nghi nhanh, bài vở đều theo kịp. Chúng hưởng đãi ngộ ngang hàng với hai vị công chúa, phòng riêng, tiện cho việc học thêm giờ. Đây là ân điển Hoàng thượng ban cho phủ Đỗ Soái. Ai dám bất mãn thì cứ tìm Hoàng thượng mà lý lẽ.
Thực , con cái Đỗ gia đều suất ân ấm Quốc T.ử Giám. Không Quốc T.ử Giám mà chuyển sang trường kỹ thuật hoàng gia thì cũng chẳng gì sai quy định.
Mộc Vãn Tình khá tò mò về tình trạng của Đỗ phu nhân, nhưng cũng tiện hỏi nhiều.
Trong buổi lâm triều hôm nay, Mộc Vãn Tình dâng lên một tấu chương khiến Hoàng thượng xem xong vô cùng vui mừng.
"Việc trồng bông mở rộng khắp cả nước. Chỉ riêng đất Tây Lương thu hoạch mười vạn thất vải bông, ba vùng còn tám vạn, vùng Giang Nam nhất mười hai vạn. Bốn nơi cộng bốn mươi vạn thất. Tốt, ! Thanh Bình huyện chủ, ngươi đáng ghi công đầu."
Loại vải bông giá rẻ mà chất lượng , bá tánh bình thường đều thể mua . Đương nhiên, thông qua việc phát triển ngành nghề tạo công ăn việc cho vô , trấn an lòng dân, giúp những chịu khổ vì chiến tranh thấy hy vọng.
Mộc Vãn Tình mỉm khiêm tốn: "Là kết quả của sự chung sức đồng lòng giữa các quan viên Ty Quảng bá Bông và bá tánh các nơi, là nhờ Hoàng thượng lãnh đạo tài tình, và cũng là công lao trù tính chung của Hộ Bộ."
Nàng khen từ xuống một lượt, ai cũng mát lòng mát , chỉ các bộ khác là đỏ mắt ghen tị. Việc trồng bông ý nghĩa trọng đại, chắc chắn sẽ giúp tên tuổi Mộc Vãn Tình lưu danh sử sách.
Mộc Vãn Tình vẫn xong việc, nàng lấy một cái rương gỗ, từ bên trong lôi lỉnh kỉnh chai lọ.
"Hoàng thượng, những thứ là gia vị..."
Lời còn dứt, Thứ phụ lạnh lùng xen ngang: "Gia vị? Nấu ăn ? Thanh Bình huyện chúa, ngươi định biểu diễn trù nghệ ngay tại triều đình ? Đã sớm danh trù nghệ của ngươi bất phàm, ngờ nay cơ hội nếm thử món ngươi tự tay ."
Lão già rảnh rỗi là châm chọc vài câu. Khổ nỗi, Mộc Vãn Tình chẳng thèm coi ông gì.
Nàng thèm để ý, cũng chẳng buồn liếc mắt ông lấy một cái. Bị vài câu thì mất miếng thịt nào .
"Đây là dầu hào, nguyên liệu chính là con hàu biển. Đây là nước mắm, từ cá cơm. Đây là nước tương hải sản. Chỉ cần cho một chút ba loại món ăn thì hương vị sẽ trở nên tươi ngon vô cùng."
"Đây là mắm hải sản và mắm tôm, mặn mòi đưa cơm. Dùng để nấu ăn, trộn cơm, trộn mì chấm màn thầu đều tuyệt hảo, là vật phẩm cần thiết khi xa ở nhà."
"Đây là ruốc cá (chà bông cá), chế biến từ thịt cá, già trẻ lớn bé đều dùng , để bổ sung dinh dưỡng cho trẻ em ốm yếu và bệnh."
Nàng giới thiệu từng món chai lọ, đến mắt sáng lên đến đó. Bọn họ ngốc, đến đây là hiểu vấn đề. Mộc Vãn Tình mày mò trò mới . Đầu óc nàng rốt cuộc cấu tạo thế nào ? Đây là một chiến tích mới toanh. Lần liệu chia chút công lao nào đây?
Mộc Vãn Tình mặc kệ bọn họ nghĩ gì: "Đây là tôm khô và rong biển khô, hương vị tươi ngon, dinh dưỡng phong phú, công hiệu hạ huyết áp, cải thiện sức khỏe. Còn đây là cua gạch ngâm rượu (tương cua), ăn với cháo trắng là một, khiến dư vị vô cùng."
"Những thứ là đồ ăn vặt: mực khô xé sợi, cá cơm khô, khô cá tuyết, cá chiên giòn... Vị tiên hương ngon miệng, ăn ăn nữa."
"Tất cả những thứ đều là thành quả cho thử nghiệm ở vùng ven biển, xin Hoàng thượng kiểm duyệt."
Hoàng thượng mặt mày hớn hở, tùy tay cầm một lọ mắm tôm lên xem kỹ: "Thanh Bình huyện chủ, nếm thử thế nào đây? Ngươi sắp xếp một buổi cho cùng nếm thử ."
"Tuân lệnh ạ." Mộc Vãn Tình vui vẻ đáp lời.
Nàng gọi của Ngự Thiện Phòng tới, dặn dò từng việc cụ thể. Tiếp đó, các triều thần nghị sự mà lòng cứ để , ai nấy đều mong ngóng.
Buổi trưa, Hoàng thượng ban thiện.
Đỗ Thiếu Huyên tuy thượng triều sớm nhưng Hoàng thượng quên biểu , gọi tới cùng dùng bữa.
Một đĩa ruốc cá, một đĩa cua gạch ngâm rượu, một bát cháo trắng, một cái màn thầu bột mì trắng và hai đĩa nước chấm nhỏ. Có thể là khá... keo kiệt.
Binh Bộ thượng thư vốn thích ăn cháo trắng nhạt nhẽo, nhưng trong trường hợp cũng dám kén cá chọn canh. Ông miễn cưỡng húp một ngụm cháo, gắp một đũa ruốc cá. Ơ? Cũng tệ nha.
Lại gắp thử một miếng cua ngâm rượu, lập tức kinh ngạc. Tươi! Hương vị tươi ngon lan tỏa trong miệng, chỉ là mặn một chút. Ông vội húp một ngụm cháo trắng. Cháo trắng mỹ trung hòa vị mặn, tạo nên một đợt bùng nổ vị giác.
Ngon quá mất! Chưa bao giờ rằng chỉ cần phối hợp hai món , cháo trắng cũng thể ngon đến . Quả nhiên cháo trắng dở, mà là do ông cách ăn!
Bên cạnh, Hình Bộ thượng thư thích ăn màn thầu nhưng ăn nhiều dễ ngán. Ông thử chấm màn thầu nước sốt, miếng đầu tiên thấy kinh vi thiên nhân. Thứ ngon, quá ngon! Hắn mua vài bình về dự trữ.
Được , thừa nhận, về khoản ăn uống thì Thanh Bình huyện chủ là tinh thông nhất.
Đỗ Thiếu Huyên ăn vèo cái hết, giơ tay gọi: "Hoàng thượng, chỗ ít quá, thể cho thêm một phần nữa ạ?"
Đồ ăn thì ngon đấy, nhưng ngần đủ no?
Hoàng thượng phất tay: "Tiếp tục lên món."
Lần là một bát hoành thánh thịt tươi nóng hổi, bên trong thả rong biển, tôm khô và cải bẹ, nhỏ thêm hai giọt dầu mè, hương thơm nức mũi. Nhìn bát hoành thánh sắc hương vị đều đủ, nhịn nuốt nước miếng.
Mộc Vãn Tình thích ăn hoành thánh thịt tươi, cầm thìa lên ăn ngon lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-328-qua-ngon-tu-bien-ca.html.]
Công Bộ thị lang nếm thử một miếng, ngạc nhiên hỏi: "Nhân hoành thánh tươi ngon quá, cho thêm cái gì ?"
Người của Ngự Thiện Phòng nhẹ giọng giải thích: "Đã thêm dầu hào và nước tương hải sản ạ."
"Nước dùng cũng ngọt quá, là nước luộc gà ?"
"Dạ , là vị ngọt tự nhiên tiết từ rong biển, tôm khô và cải bẹ đấy ạ. Ngày thường chỉ cần thêm chút nước ấm dội là ngay bát canh rong biển, vô cùng tiện lợi đơn giản."
Mọi động lòng. Ngày thường ở nhà nha môn đều thể trữ sẵn mấy thứ , ăn lúc nào cũng .
"Mấy thứ chắc đắt lắm nhỉ?"
Mộc Vãn Tình khẽ: "Rong biển một túi hai mươi văn tiền, tôm khô bốn mươi văn."
Thủ phụ chấn động: "Rẻ như ?"
"Lãi ít tiêu thụ nhiều mà." Mộc Vãn Tình chỉ mấy túi bàn: "Đắt là mấy món ăn vặt đây, nếm thử xem."
Đối tượng tiêu thụ đồ ăn vặt là nhóm tiền thời gian. Bá tánh bình thường ăn no là , tiền mà mua quà vặt?
Mọi nếm thử từng loại, thấy cái nào ngon thì bỏ phiếu, còn đ.á.n.h giá cảm nhận. Món đ.á.n.h giá cao nhất là mực khô xé sợi, hầu như ai cũng thích.
Mộc Vãn Tình ăn xong một bát hoành thánh là no : "Hoàng thượng, dân vùng biển nhà nào cũng bắt tay mấy thứ thì chẳng mấy chốc sẽ thoát nghèo. Quan phủ nên xây dựng xưởng chế biến ở ven biển."
Hoàng thượng sớm Mộc Vãn Tình đang mày mò những thứ , nhưng sự đa dạng phong phú của sản phẩm vẫn khiến ngài kinh ngạc.
"Chư vị, các khanh thấy thế nào?"
Thủ phụ suy nghĩ một chút: "Thần thấy thể sáp nhập trực tiếp Ty Muối, như sẽ tiết kiệm chi phí nhân sự."
Mộc Vãn Tình cái khác: "Ta kiến nghị thành lập Ty Quảng bá Hải sản, chuyên quản lý mảng . Nếu , ngành nghề lợi nhuận kém gì ngành muối của triều đình. Không chỉ giúp các thôn trấn ven biển thoát nghèo mà còn tạo lợi ích cho những trong các ngành nghề liên quan."
Khi dân tiền dư dả, tự nhiên họ sẽ theo đuổi chất lượng cuộc sống cao hơn. Chỉ cần dẫn dắt một chút, các loại gia vị và hải sản sẽ bán chạy.
Hoàng thượng mắt thấy thêm một con đường kiếm tiền, vui mừng khôn xiết: "Các khanh hãy tấu chương trình lên ."
"Tuân chỉ."
Vừa tan họp, Mộc Vãn Tình lập tức vây kín.
"Thanh Bình huyện chúa, cái món ruốc cá đó còn ? Lão mẫu tám mươi tuổi nhà chắc chắn sẽ thích lắm." Món đó chút mùi tanh nào, mềm mại dễ ăn.
"Ta mua rong biển và tôm khô. Con trai đang học ở Quốc T.ử Giám, để nó bát canh nóng húp cho ấm bụng."
Mọi đảo mắt, như con trai ông ở Quốc T.ử Giám bỏ đói bằng.
"Mấy món ăn vặt bán cho một ít , trẻ con trong nhà thích ăn của lạ."
"Ta thích món cua gạch ngâm rượu , giờ từng ăn thứ gì tươi ngon đến thế."
"Mỗi loại gia vị cho một phần, cứ quyết định thế nhé."
Mộc Vãn Tình ngờ bọn họ gấp gáp như : "Số lượng nhiều..."
Chính vì nhiều nên mới sốt ruột, sợ cướp hết. Không ăn thì thôi, chứ ăn thì trong lòng ngứa ngáy, nhớ mãi quên.
Đỗ Thiếu Huyên vất vả lắm mới chen qua đám đông: "Làm gì thế hả? Đừng chặn cửa! Vãn Tình, chúng ."
Hắn kéo tay Mộc Vãn Tình chạy như bay. Một đám quan tay chân già yếu đuổi kịp, chỉ trơ mắt theo.
Hai chạy một mạch khỏi hoàng cung, lên xe ngựa, Mộc Vãn Tình bỗng nhiên cảm thấy buồn quá đỗi: "Phụt ha ha ha."
Đỗ Thiếu Huyên cũng theo: "Đi, đưa nàng đến một chỗ."
"Đi ?"
"Đến nơi sẽ ." Đỗ Thiếu Huyên úp mở.
Hắn đưa nàng đến phủ Tây Lương Vương. Hắn thích ở đây hơn, thanh tĩnh, ai quản thúc.
Hắn dẫn nàng hoa viên, chỉ một khoảnh đất nhỏ trồng đầy cây cối: "Đây là những hạt giống mang từ Tây Lương về, vài loại cũng chẳng là cây gì, cứ bảo gieo bừa xuống đấy. Quên với nàng, nàng xem thử xem thứ gì như cây bông ?"
Mộc Vãn Tình mím môi: "Là mua từ tay Hồ thương ?"
" ." Đây trở thành một trào lưu trong giới thượng lưu ở Tây Lương. "Mọi đều trồng, tuy chẳng là cây gì."
"Phụt." Mộc Vãn Tình bật . Nàng tuy rời Tây Lương nhưng truyền thuyết về nàng vẫn còn lưu truyền giang hồ . "Những thứ như cây bông là khả ngộ bất khả cầu ( thể gặp nhưng thể cầu), thể lúc nào cũng vớ ..."
Giọng nàng đột ngột im bặt. Nàng dụi dụi mắt dám tin, ngón tay run run chỉ mấy bụi cây mặt: "Đây là..."
Thư Sách