Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 331: Nữ nhi kiếm tước vị cho cha

Cập nhật lúc: 2025-12-05 09:17:17
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Tây Lương, vợ chồng Mộc nhị gia ngày nào cũng bận rộn tối mắt tối mũi. Cơ nghiệp Mộc Vãn Tình để quá lớn, việc tiếp quản khiến họ phần quá sức.

theo thời gian, thứ cũng dần quỹ đạo. Mộc nhị gia xử lý thỏa việc trong ngoài của Thủy Mộc nông trang. Bên cạnh đó, Mộc Trung vốn là trung thành tận tâm tháo vát, trở thành cánh tay đắc lực cho ông.

Bốn mảng quan trọng nhất gồm xưởng sản xuất, viện nghiên cứu, trường nội trú và ruộng đồng đều giao cho hai quản sự mẫn cán phụ trách, công việc vô cùng trôi chảy.

Ruộng đồng trồng lan man mà tập trung bông và lúa mì. Điều đảm bảo lương thực cung ứng, giúp trong trang áo mới mặc, chăn mới đắp. Thế là đủ .

Mộc nhị phu nhân cùng con dâu Kỷ Trừng cũng tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Mẹ chồng nàng dâu đồng tâm hiệp lực, việc gì cũng bàn bạc kỹ lưỡng, khiến việc buôn bán ngày càng phát đạt.

Tết Trung thu, cả gia đình quây quần bên ăn cỗ.

Trên bàn bày biện đầy ắp thức ăn ngon, điểm xuyết mấy chiếc bánh trung thu nhỏ nhắn đáng yêu.

Mộc nhị gia cầm một chiếc bánh trung thu nhân đậu tán nhuyễn nhưng mãi ăn, khẽ thở dài: "Cũng lúc ai đang đón tết cùng Tình Nhi. Haizz, con bé một lẻ loi ở kinh thành, nghĩ đến mà đau lòng."

Ở Tây Lương cái gì cũng , tiền kiếm như nước, bá tánh kính trọng, duy chỉ thiếu mỗi con gái cưng bên cạnh.

Mộc nhị phu nhân cũng luôn nhớ thương con gái: "Chẳng con bé tự chăm sóc bản . Nó vẫn còn nhỏ tuổi, mấy con cáo già trong triều đình bắt nạt nó nữa."

Trong mắt bà, con gái vẫn mãi là một đứa trẻ. Ngày thường bận rộn còn đỡ, chứ đến ngày lễ tết là nỗi nhớ thương trào dâng.

Kỷ Trừng ôm đứa con thơ phấn nộn trong lòng, ân cần bón cho con ăn, an ủi chồng: "Nương đừng lo, Vãn Tình thông minh lanh lợi, chỉ bắt nạt khác thôi chứ ai bắt nạt ."

Mộc nhị phu nhân vẫn ám ảnh chuyện năm xưa cả nhà lưu đày, Mộc gia đại phòng đắc tội nên đ.á.n.h rớt xuống bùn đen. Con gái bà giờ chắn đường thăng tiến của bao kẻ, ắt sẽ ghi hận.

"Con bé chỉ một một , chỗ dựa vững chắc, đấu đám quan già đời kết bè kết cánh chứ."

Mộc nhị gia do dự một chút : "Hay là chúng trở về kinh thành ? Để bọn trẻ ở Tây Lương là ."

Mộc T.ử Thành nhét đứa bé lòng cha , nhẹ giọng khuyên: "Muội dặn , tình hình kinh thành phức tạp, khi nào lên tiếng thì hai đừng về, kẻo thành điểm yếu để khác uy h.i.ế.p ."

Đứa bé sờ sờ mặt ông nội, nở nụ ngọt ngào. Nụ ngây thơ của cháu nội như liều t.h.u.ố.c chữa lành, khiến tâm trạng Mộc nhị gia khá hơn nhiều.

"Bình Bình, An An, hai đứa nhỏ còn gặp cô cô nữa."

Vợ chồng Mộc T.ử Thành ba năm sinh hai, nếp tẻ đủ cả, gia đình hạnh phúc viên mãn.

Mộc T.ử Thành cố ý lảng sang chuyện khác: "Cha, cha đừng chỉ lo nhớ thương , nhị cũng là con cha sinh mà, thể thiên vị quá như ."

Mộc T.ử Ngang hiện đang trấn thủ Phù Vân Thành, mỗi năm đều về thăm nhà một , như Mộc Vãn Tình biền biệt mấy năm trời.

Mộc nhị gia hừ lạnh: "Ta mới thèm nhớ cái thằng ranh con chịu lấy vợ đó."

Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, con thứ hai tuổi tác cũng còn nhỏ mà chuyện hôn nhân đại sự mãi giải quyết xong. Hắn kiên quyết phản đối cha sắp đặt, bảo rằng tự xem mắt, ưng ý mới cưới. Nếu ép buộc, sẵn sàng bỏ trốn. Con cái thế thì cha nữa? Đành mặc kệ nó thôi.

Mộc nhị phu nhân nhíu mày: "Liệu T.ử Ngang trong lòng ? Hay là phận cô nương thấp quá nên nó dám với chúng ?"

Mộc nhị gia sửng sốt: "Chắc đến mức đó ."

Mộc nhị phu nhân tỏ vẻ tin tưởng con trai cho lắm: "Khó lắm. Nó đại sự thì hồ đồ, nhưng chuyện tình cảm thì ngốc nghếch vô cùng."

Gia thế thấp một chút bà sợ, chỉ sợ rước một ả hồ ly tinh về quấy nhiễu gia đình.

hai vợ chồng sốt ruột cũng vô dụng, Mộc T.ử Ngang là kẻ cứng đầu, cậy ở xa tít Phù Phong Thành nên chẳng thèm để tâm.

"Thôi kệ nó, gì thì ." Mộc nhị phu nhân buông xuôi, thằng con bất hiếu đó cứ giả câm vờ điếc, bà cũng hết cách. "Ta chỉ lo cho Tình Nhi nhà , chuyện hôn sự của con bé với Đỗ thiếu soái mãi thành nhỉ?"

Mộc nhị gia chẳng hề vội vã: "Con cháu tự phúc con cháu. Tình Nhi là chủ kiến, con bé thấy vui là ."

Thư Sách

Kỷ Trừng khóe miệng giật giật. Cha chồng đúng là tiêu chuẩn kép điển hình. Con trai cứ như con nhặt, con gái mới là ruột thịt.

Ngày hôm , hiếm khi ngủ nướng. Mộc nhị gia ngủ đến mặt trời lên cao mới lồm cồm bò dậy rửa mặt.

Đã qua giờ ăn sáng nhưng nhà bếp luôn sẵn sàng phục vụ. Một đĩa há cảo chiên, hai bát cháo trắng, hai cái trứng ốp la, thêm hai đĩa dưa trộn, đơn giản mà ngon miệng.

Hai vợ chồng Mộc nhị gia đối diện , thong thả dùng bữa.

Bỗng nhiên, quản gia lao như một cơn gió lốc: "Lão gia! Mau lên! Mau lên!"

Ông chạy đến đỏ bừng mặt, thở .

Mộc nhị gia giật , trong lòng căng thẳng: "Xảy chuyện gì ? Đừng vội, từ từ ."

Quản gia thấy ông vẫn yên thì sốt ruột, tiến lên kéo tay ông: "Ngài mau tiếp thánh chỉ!"

"Cạch!" Đôi đũa tay Mộc nhị phu nhân rơi xuống đất.

Mộc nhị gia bật dậy, vội vàng lao ngoài, nhưng chạy đến cửa ngoắt : "Khoan , phu nhân, tiếp chỉ mặc đại lễ phục, mau quần áo!"

Hai vợ chồng luống cuống mặc xong bộ đại lễ phục, kiểm tra đầu tóc quần áo cho , xác nhận chỉnh tề mới dìu ngoài, chân tay mềm nhũn.

Đến đại sảnh, họ thấy một đám lạ mặt đang ở cửa, vợ chồng Mộc T.ử Thành đang căng thẳng tiếp đón.

Vị Khâm sai đại nhân dẫn đầu thấy vợ chồng Mộc nhị gia đến liền hô: "Mộc Trọng Bình tiếp chỉ."

Tất cả quỳ rạp xuống đất. Chỉ Khâm sai đại nhân dõng dạc : "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu : Thanh Bình quận chúa Mộc Vãn Tình công dâng hiến khoai tây, đặc ân phong phụ là Mộc Trọng Bình Thanh Viễn Hầu, sắc phong mẫu Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ban thưởng một tòa Hầu phủ..."

Giọng ông vang vọng, đầy uy lực, nhưng những quỳ bên đều kinh ngạc đến mức thốt nên lời.

Mộc nhị gia rõ từng chữ, nhưng ghép thì chẳng hiểu gì cả. Tai ông hình như vấn đề , ông phong Thanh Viễn Hầu?

Khâm sai đại nhân xong thánh chỉ, cuộn , xuống đám đang quỳ ngơ ngác đất: "Còn mau tạ ơn?"

Mộc nhị gia vẫn ngơ ngác, ai đẩy nhẹ một cái, theo bản năng dập đầu: "Tạ chủ long ân."

Ông run rẩy nhận lấy thánh chỉ, , vẫn nghi ngờ đang mơ.

Khâm sai đại nhân mỉm chắp tay: "Chúc mừng Mộc hầu gia."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-331-nu-nhi-kiem-tuoc-vi-cho-cha.html.]

Mộc nhị gia tự nhéo má một cái thật mạnh, cơn đau truyền đến rõ rệt: "Á, đau! Không !"

Bộ dạng ngây ngô của ông khiến Khâm sai đại nhân bật : "Ha ha ha, Mộc hầu gia, ngài sinh một cô con gái thật đấy. Đây là nhờ công lao Thanh Bình quận chúa dâng hiến khoai tây."

Ai thể ngờ , đàn ông trông thật thà chất phác phong hầu nhờ con gái. Chuyện khiến các đại thần trong triều ghen tị đến đỏ mắt. Sinh con gái như , đời còn cầu gì hơn?

Lần kích thích mạnh, các quan viên trong triều bắt đầu đầu tư cho con gái trong nhà. Đừng nhốt con trong nhà học mấy cái nữ công gia chánh tranh đấu nội viện nữa, cho học hết ! Biết vận khí , con gái kiếm cái tước vị về cho lão t.ử cũng nên. Dù nam nữ cũng là con , nuôi dạy thì nhờ.

Mộc nhị gia chìm trong giấc mộng "con gái kiếm tước vị cho cha". Thế thì trách ông thiên vị ? Có đứa con gái như thế, thiên vị mới là lạ.

Những khác trong Mộc gia cũng kinh ngạc thôi, nửa ngày nên lời. Mộc T.ử Thành giỏi giang, nhưng giỏi đến mức thì đúng là tiền vô cổ nhân. Xưa nay con gái mang tước vị cho cha chỉ một trường hợp là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Còn Mộc Vãn Tình dựa chính thực lực và công lao của .

"Phụ , là thật đấy, cha là Thanh Xa Hầu ."

Tuy rõ tước vị thế tập , chắc còn xem biểu hiện , nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ vinh quang, đủ oai phong .

Mộc nhị gia hồn, cuối cùng cũng cảm nhận sự thật: "Phong hầu bái tướng là giấc mơ của nam nhân. Ta bất tài, ngờ Tình Nhi giúp hiện thực hóa giấc mơ . Tình Nhi nhà mà giỏi giang, tháo vát thế ."

Mộc nhị phu nhân phong Nhất phẩm cáo mệnh, trong thiên hạ quỳ lạy chỉ đếm đầu ngón tay. "Đứa con gái giỏi giang như là do sinh đấy!"

Tin tức lan , cả Tây Lương đều mừng cho nhà họ Mộc.

Thanh Bình huyện chủ chính là đại ân nhân của bá tánh nơi đây. Mấy năm nàng ở Tây Lương đổi bộ mặt nghèo đói của vùng đất . Giờ đây bá tánh Tây Lương an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, cuộc sống ngày càng khấm khá. Nàng ở triều đình cũng luôn che chở cho họ, chuyện gì đều nhớ đến họ.

Lần , cùng Khâm sai đại thần còn hai mươi vạn cân khoai tây giống, đây là do Mộc Vãn Tình cực lực tranh thủ cho họ. Ngoài , còn năm ngàn cân là do nàng tự bỏ tiền túi mua thêm.

Bá tánh vui như trẩy hội, cầm hộ tịch mua khoai tây giống giá rẻ, còn phát kèm một cuốn cẩm nang hướng dẫn trồng trọt. Không chữ cũng chẳng , trưởng thôn sẽ cho . Quan phủ còn phái xuống tận nơi hướng dẫn, đảm bảo ai cũng .

Mộc Vãn Tình còn nhờ Khâm sai đại nhân mang riêng cho cha một ngàn cân giống để trồng ở nông trang. Trong thư nàng còn kèm vài công thức chế biến món ăn từ khoai tây, thể đồ ăn vặt đem bán.

Khâm Châu, tại một nông trang bình thường.

Một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, guồng nước ngừng , dẫn nước sông những mảnh đất nhiễm mặn kiềm để thau rửa liên tục.

Trên mảnh đất mặn chát vốn chỉ vắt nước nay mọc lên lưa thưa những loại cây như cao lương, kỷ tử, táo cát, hồng ma. Trong đó cao lương là loại trồng nhiều nhất, trải qua mấy năm thử nghiệm cải tạo giống phát triển khá .

Một nhóm phụ nữ đội nón đang bận rộn đồng ruộng, trò chuyện rôm rả.

"Cẩm Nương, ngờ đất mặn kiềm mà cũng trồng cao lương, may mà cô kiên trì."

Cẩm Nương khổ: "Đáng tiếc, vẫn trồng lúa nước." Nàng nỗ lực mấy năm trời mà vẫn thất bại, thật đáng tiếc.

Một phụ nữ khác : "Cô nghĩ gì , thể chứ? Trồng mấy thứ là thắp nhang cảm tạ trời đất ."

Cao lương thể ăn cơm, tuy vị ngon lắm, cũng khó tiêu hóa, nhưng ít nhất cũng no bụng. Thân cây cao lương còn thể thức ăn cho gia súc, một công đôi việc, quá còn gì.

" , chúng cố gắng trồng nhiều thêm chút nữa, thể ủ rượu đấy? Hôm nào thử xem ."

Mọi nhao nhao bàn tán: "Ăn còn đủ, lấy mà ủ rượu, mơ mộng hão huyền."

Cẩm Nương tham gia cuộc tranh luận của họ, nàng lấy khăn lau mồ hôi: "Mọi mệt , nghỉ ngơi một lát ."

Cả nhóm bờ đê uống nước ừng ực, ai nấy đều khát khô cổ.

Ánh mắt tự chủ đổ dồn về phía Cẩm Nương. Tuy nàng đen nhẻm, mặt đầy mụn nhọt, nhưng cử chỉ toát lên vẻ khó tả, ngay cả dáng uống nước cũng tao nhã, hệt như những tiểu thư danh môn giáo d.ụ.c bài bản.

Mọi chỉ nàng là một góa phụ, còn nàng từ tới, nhà chồng gì thì mù tịt. Nàng thuê họ việc nên họ cũng tiện hỏi nhiều.

"Cẩm Nương, lát nữa cô đến học đường ?"

Cẩm Nương khẽ gật đầu: "Có."

Học theo Mộc Vãn Tình, nàng mở một lớp học nhỏ ngay tại nông trang, nhận dạy trẻ con trong trang và vùng lân cận chữ, toán và nữ công gia chánh. Không tìm thầy giáo phù hợp, nàng tự lớp.

Chỉ riêng điểm thôi khiến nể trọng nàng. Thời buổi học khó khăn lắm, tiền học phí cũng là cả một vấn đề.

Mấy phụ nữ nhịn khen ngợi: "Cô giỏi thật đấy, cái gì cũng , chữ nghĩa, trồng trọt nuôi heo, tâm địa còn thiện lương nữa. Không nhà ai phúc rước cô về..."

Người nọ lỡ miệng hết suy nghĩ trong lòng.

"Khụ khụ." Có ho khan nhắc nhở.

Người phụ nữ lỡ lời, mặt đỏ bừng ngượng ngùng.

Cẩm Nương như thấy, thần sắc tự nhiên: "Ta thì tính là gì chứ, các gặp nhân vật thực sự lợi hại ."

Mọi sôi nổi đáp: "Bọn gặp ai khác, chỉ thấy mỗi cô thôi. Cô là lợi hại nhất bọn từng gặp đấy."

lúc , một phụ nữ chạy như bay tới, hào hứng chia sẻ tin tức nóng hổi: "Thanh Bình huyện chủ lập công lớn ! Hoàng thượng phong cho cha nàng Thanh Viễn Hầu đấy!"

Mọi : "..." Cái gì? Không nhầm chứ?

Mộc Cẩm Dao: "..."

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...