Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 342: Lời hứa bên đường

Cập nhật lúc: 2025-12-06 06:49:41
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt trời ngả về tây, ráng chiều rực rỡ đầy trời. Một chiếc xe ngựa vẻ ngoài khiêm tốn nhưng nội thất xa hoa đang chậm rãi lăn bánh đường phố.

Tiếng rao hàng náo nhiệt ngớt bên tai. Mộc Vãn Tình thấy tiếng rao bán kẹo hồ lô, bèn sai xuống mua vài xiên. Cắn một miếng kẹo hồ lô đỏ tươi, vị chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, mang một hương vị riêng.

Mộc Vãn Tình thong thả nhâm nhi xiên kẹo, nhẹ giọng lệnh: "Đi tra xem hành tung mấy ngày nay của con cháu Mộc gia, trọng điểm là Mộc Thập Thất. Báo bộ cho ."

Có những kẻ lòng tham đáy, kiếm tiền đủ nhiều hơn nữa, cũng chẳng thèm xem bản nặng nhẹ bao nhiêu.

"Vâng."

Khi ngang qua phủ Đỗ Soái, Mộc Vãn Tình liếc thêm một chút. Cổng lớn vẫn đóng chặt, từ chối tiếp khách. "Đỗ Thiếu Huyên vẫn còn chịu tang núi ?"

Thị tỳ nhẩm tính thời gian: "Đã qua một trăm ngày , chắc ngài sẽ xuống núi ăn Tết thôi ạ."

Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: "Chuẩn quà Tết cho phủ Đỗ Soái thêm một phần so với năm. Năm nay tiện đến tận nơi chúc tết."

Thị tỳ , bỗng nhiên ánh mắt ngưng : "Đỗ thiếu soái xuống núi kìa!"

Cách đó xa, một đoàn cưỡi ngựa đang tiến gần. Người đàn ông tuấn tú dẫn đầu đôi mắt sáng ngời, toát lên khí thế giận tự uy.

Đoàn rầm rập lướt qua xe ngựa của Mộc Vãn Tình. Chạy vài trăm mét, dẫn đầu bỗng ghìm cương ngựa, .

Đỗ Thiếu Huyên mừng rỡ: "Vãn Tình, đúng là nàng ! Ta còn tưởng nhầm. Sao nàng gọi ?"

Xe ngựa của Mộc gia khiêm tốn, chỉ khắc một chữ "Mộc" nhỏ ở đầu xe, nếu để ý kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua.

Mộc Vãn Tình tủm tỉm vẫy tay chào: "Lên xe uống chén . Ta xưa nay kiêng kỵ gì ."

Đỗ Thiếu Huyên do dự một chút, nhưng thắng nổi thôi thúc gặp nàng, bèn xuống ngựa, khom bước lên xe.

Thị tỳ rót một chén nóng dâng lên lặng lẽ lui ngoài.

"Nàng gầy ."

"Chàng gầy ."

Hai đồng thanh lên tiếng, cùng sững sờ, ngay đó bật . Tiếng nhẹ nhàng xóa tan cách xa lạ do thời gian mang .

Đỗ Thiếu Huyên gầy trông thấy, gân xanh nổi rõ cánh tay, sắc mặt xanh xao, thiếu sức sống. Chưa bao giờ nàng thấy tiều tụy như thế . Sống núi chịu tang, ăn uống kham khổ, dính chút mỡ màng nào, thể mà khỏe mạnh ? Tinh thần cũng sa sút nhiều. Có thể đây là giai đoạn tồi tệ nhất trong cuộc đời , một loạt biến cố ập đến giáng đòn nặng nề lên .

"Gần đây ăn uống đàng hoàng ?"

Mộc Vãn Tình tuy gầy nhưng cơ thể săn chắc, một ngày ăn đến năm bữa, thêm cả bữa xế và bữa khuya.

"Dạo bận quá, cũng áp lực. mai bắt đầu nghỉ , thể ngủ nướng một giấc cho . Ta mà, mùa đông rét mướt thế mà bắt sớm đúng là vô nhân đạo, còn ngày nghỉ nữa chứ!"

Ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên tràn đầy xót xa: "Là nàng tự bỏ ngày nghỉ đấy chứ, sức khỏe quan trọng hơn mà."

Mộc Vãn Tình bĩu môi: "Càng gần cuối năm càng bận rộn. Người khác nghỉ chứ thì . Dậy muộn một chút là đến tận nhà réo ."

Thấy nàng miệng thì than vãn nhưng vẻ mặt hào hứng, Đỗ Thiếu Huyên hiểu nàng yêu thích công việc . Nghe tiếng phàn nàn nhẹ nhàng của nàng, tâm trạng u ám đè nén trong lòng dần dần giãn .

Mộc Vãn Tình đưa cho một bát mì xào nóng hổi: "Ăn chút mì xào . Hồi lưu đày, dựa món để cải thiện bữa ăn đấy."

Đỗ Thiếu Huyên định từ chối vì khẩu vị, nhưng đến chuyện lưu đày thì khựng : "Lúc đó lẽ nên kiếm thêm vài con trâu, để cho nàng nhiều lương thực hơn chút nữa."

Hắn từng chứng kiến nàng lúc sa cơ lỡ vận nhất, nhưng khi đó tình cảm gì nên thấy xót xa. Giờ chuyện cũ, lòng thắt , hối hận thôi.

"Chuyện ăn uống còn đỡ, kiểu gì cũng xoay xở . Sợ nhất là bão tuyết, đường khó , dễ lạc hướng, lạnh đến run cầm cập, còn lo tuyết đè sập xe ngựa, thường xuyên đội gió tuyết ngoài quét tuyết nóc xe." Mộc Vãn Tình hồi tưởng chuyện cũ, thứ vẫn rõ mồn một mắt. "Có bỏ mạng giữa đường trong cơn bão tuyết mịt mù ."

Người nhà họ Mộc thì còn đỡ, chứ nhà họ Phương c.h.ế.t mấy . Mùa đông khắc nghiệt, đường gian nan, đường xá gập ghềnh, gió lạnh thấu xương, tai họa rình rập. Nếu nhờ nàng kiếm xe ngựa và quần áo ấm, chỉ dựa đôi chân trần thì bao nhiêu c.h.ế.t cóng đường.

Trong trận bão tuyết đó, xe ngựa của nàng còn lạc đàn nữa chứ.

Đỗ Thiếu Huyên ngẩn ngơ nàng, khiếp sợ đau lòng: "Nàng bao giờ kể những chuyện . Gian nan như thế, nàng thể dẫn dắt cả tộc vượt qua ?"

Mộc Vãn Tình hiếm khi nhắc quá khứ, thi thoảng nhắc cũng chỉ qua loa. Mọi chỉ nàng giàu đường lưu đày, chứ những gian khổ và nguy hiểm đằng .

Nàng lấy một tấm lệnh bài: "Nè, xem, đây là hy vọng để cho đấy."

Đỗ Thiếu Huyên nhận ngay đó là lệnh bài tặng nàng, thần sắc chút phức tạp: "Nàng vẫn luôn mang theo bên ?"

Giờ đây quyền lực đổi, tấm lệnh bài mang ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn là thực quyền. Với danh tiếng của Mộc Vãn Tình hiện tại, nàng chỉ cần "quẹt mặt" là xong chuyện.

"Ừ, giá trị kỷ niệm. Lúc đó nghĩ, nếu trụ nữa, sẽ cầm lệnh bài tìm quan phủ cầu cứu, việc."

Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên chua xót: "Nàng dùng đến nó nào, dù chỉ một ."

Mộc Vãn Tình mân mê tấm lệnh bài. Nó giống như một vật nhắc nhở nàng về quãng thời gian gian khổ qua, để nàng luôn cảnh tỉnh và thúc giục bản tiến lên.

"Chưa đến mức sơn cùng thủy tận mà. Sau tìm đường kiếm tiền thì chuyện ngày càng thuận lợi hơn."

"Nếu sớm ..." Đỗ Thiếu Huyên càng nghĩ càng hụt hẫng, tràn đầy thương tiếc. "Ta sẽ cùng nàng con đường lưu đày đó." Hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật , để nàng chịu chút khổ cực nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-342-loi-hua-ben-duong.html.]

Mộc Vãn Tình cần ai cứu vớt, nhưng điều đó ngăn cản nàng những lời ngọt ngào: "Trải qua thăng trầm mới quý trọng những ngày tháng bình yên. Gặp là sự sắp đặt nhất ."

Mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng rực lên, dám tin nàng: "Nàng thật sự nghĩ ?"

Mộc Vãn Tình nhướng mày, tủm tỉm: "Ừ. Chờ chịu tang xong ba năm, chúng thành nhé."

Thư Sách

Niềm vui bất ngờ ập đến khiến đầu óc Đỗ Thiếu Huyên nổ tung, nghi ngờ đang mơ: "Thành ? Nàng thật chứ?"

"Hay là để suy nghĩ nhé?" Mộc Vãn Tình xoa cằm. Thời cơ cũng chín muồi , chuyện hôn nhân cũng nên đưa lịch trình thôi.

Trước đây, Hoàng thượng thấy một Thanh Bình quận chúa độc , liên hôn với quyền quý, điều đó phù hợp với lợi ích của ngài. nay tình thế khác. Khi nàng ở vị trí cực nhân thần (quyền cao chức trọng tột đỉnh), dù liên hôn với ai cũng chẳng thể so sánh với quyền thế của nàng.

Mấy năm nay, hình tượng cô thần (bề cô độc, trung thành) của nàng ăn sâu lòng . Giữa một thần t.ử mỹ tì vết, uy vọng ngày càng cao và một cô thần gia đình, chút uy hiếp, cái nào dùng yên tâm hơn? Tự bôi đen bản thì nàng chắc chắn , thì chọn thành thôi.

Đã thành thì đương nhiên chọn thích, tam quan hợp .

Đỗ Thiếu Huyên cuối cùng cũng phản ứng , nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộc Vãn Tình, nỗi buồn trong mắt tan biến, niềm vui sướng tràn ngập: "Không ! Chính miệng nàng đấy nhé, đổi ý! Ba năm chúng thành !"

Niềm vui của lây sang cả Mộc Vãn Tình, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên. Thế cũng tệ.

Ánh trăng sáng như dát bạc, cả đại lộ Huyền Vũ đèn đuốc sáng trưng. Cửa tiệm hai bên đường treo đèn lồng cao ngất, rực rỡ sắc màu. Tiếng chiêng trống vang trời, đội múa rồng diễu hành náo nhiệt, tiếng rộn ràng, đúng là cảnh tượng thái bình thịnh trị.

Bá tánh dắt già dắt trẻ, cả nhà cùng dạo hội đèn lồng, tiếng ngớt.

Mộc Vãn Tình và Đỗ Thiếu Huyên nắm tay dạo phố. Hai đều ăn mặc giản dị, chỉ mang theo vài thị vệ cùng. Thấy nhiều đeo mặt nạ, Mộc Vãn Tình cũng hứng thú dừng ở một sạp hàng, chọn một chiếc mặt nạ hình con hổ đeo lên che kín khuôn mặt. Đỗ Thiếu Huyên nàng, chọn một chiếc cùng kiểu nhưng to hơn dành cho nam.

Hai , thấy cũng thú vị. Thế thì quen cũng chẳng nhận . Tốt lắm, thể thoải mái vui chơi mà lo giữ gìn hình tượng.

Quan phủ tổ chức trò chơi đoán đố đèn. Một ngọn núi đèn lồng cao ngất ngưởng thu hút sự chú ý của vô . Chỉ cần đoán đúng đáp án là thể nhận một chiếc đèn lồng.

Thấy đang hào hứng giải đố, Đỗ Thiếu Huyên hỏi: "Nàng thích chiếc đèn nào?"

Mộc Vãn Tình lướt qua, ưng ý chiếc đèn hoa sen cùng, hờ hững chỉ tay: "Cái đó ."

Đỗ Thiếu Huyên tuy là võ tướng nhưng cũng giáo d.ụ.c trong cung, văn võ song . Hắn chỉ vài giây là đoán ngay. Ban tổ chức chút đau lòng gỡ chiếc đèn hoa sen nhất xuống đưa cho .

Hắn đang định đưa đèn cho Mộc Vãn Tình thì một đôi nam nữ đeo mặt nạ hồ ly tới: "Khoan ! Vị đài , thể nhường chiếc đèn đó cho ? Ta trả hai mươi lượng bạc."

Đỗ Thiếu Huyên thiếu tiền ? Hắn phất tay, đưa đèn lồng tay Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình giơ đèn lên ngắm nghía. Quả thực hơn những chiếc đèn lồng bình thường, từng lớp cánh hoa xếp chồng lên , mỗi lớp một màu, vô cùng tinh xảo.

Hai định bỏ , chẳng thèm để ý đến đối phương.

Gã đàn ông đeo mặt nạ hồ ly bước tới chặn đường, tự xưng: "Tại hạ là của Thanh Bình quận chúa, mong cô nương nhường vật yêu thích."

Giọng điệu ngang ngược là ý gì đây?

Đỗ Thiếu Huyên định lên tiếng ngăn cản nhưng xong câu thì khóe miệng giật giật.

Động tác của Mộc Vãn Tình cứng . Ha hả, , là Mộc Thập Thất, cái đồ khốn nạn . Dám mượn danh nghĩa nàng để cưỡng đoạt đồ của khác, gan to thật, coi lệnh cấm của nàng gì.

Nàng cố ý đổi giọng: "Nghe của Thanh Bình quận chúa đều ở Tây Lương cả mà, ngươi là cái thá gì?"

Mộc Thập Thất sững . Giọng của cô gái quen quen, hình như gặp ở ?

Cô ả đeo mặt nạ hồ ly nũng nịu lên tiếng: "Thập Thất ca, ả coi thường kìa." Giọng điệu õng ẹo, ngọt xớt đến phát ngấy.

Trong mắt Mộc Thập Thất hiện lên tia tức giận: "Ta trả năm mươi lượng bạc."

Mộc Vãn Tình khẩy. Cũng lắm tiền đấy nhỉ.

Nàng sang ả hồ ly tinh : "Ngươi là gì của ? Tình nhân? Ngoại thất? Hay là kỹ nữ thanh lâu?"

tức điên lên: "Làm càn! Ngươi dám sỉ nhục gia quyến của quan lớn ?"

Mộc Vãn Tình hứng thú hỏi: "Là gia quyến của vị đại nhân nào ? Nói thử xem, quen đấy."

Mộc Vãn Tình mặc bộ đồ vải bông, trang sức gì đáng giá, chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, chẳng chút dáng vẻ phú quý nào.

Ả khinh khỉnh : "Ta thể quen loại như ngươi?"

Mộc Vãn Tình sợ đông rơi mất đồ nên đeo trang sức, hơn nữa nàng ăn mặc giản dị để thoải mái chơi. Khổ nỗi cả cái phố từ lính tuần tra đến quan giám sát đều nhẵn mặt nàng .

"Chưa thỉnh giáo, là loại nào?"

"Tiện dân." Ả hồ ly tinh kiêu ngạo hất mặt lên trời.

Mộc Vãn Tình lắc đầu, tặc lưỡi: "Mộc Thập Thất, thiên kim tiểu thư cao quý đang mắng ngươi là tiện dân kìa."

tức giận: "Ta ngươi, Thập Thất ca! Đừng châm ngòi ly gián! Thập Thất ca, dùng danh nghĩa Thanh Bình quận chúa tống cổ ả quan phủ trị tội !"

Mộc Vãn Tình im lặng, để xem Mộc Thập Thất xử lý thế nào. Có những kẻ lòng tham đáy, quyền lực mờ mắt. Cành cao dễ trèo thế ?

Loading...