Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 357: Khảo sát dân tình

Cập nhật lúc: 2025-12-09 05:58:48
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Năm lạng bạc là đủ cho cả nhà ông ăn uống cả năm .

mà, nhiều thế thì lo liệu nổi?

Cậu con trai bên cạnh vội vàng nhận lời: "Không thành vấn đề, mời các vị đến nhà chơi ." Hắn kéo tay áo cha, nháy mắt liên tục.

Khi đoàn của Mộc Vãn Tình thôn, khói bếp tỏa nghi ngút, nhà nhà đều đang nấu cơm.

Mộc Vãn Tình dạo khắp nơi, đám trẻ con tò mò chạy theo . Nàng tươi vẫy tay gọi chúng , trả lời một câu hỏi thì thưởng một viên kẹo. Đám trẻ sướng rơn, nhao nhao đòi hỏi. Điều kiện sống tuy khá hơn chút, nhưng kẹo vẫn là thứ xa xỉ, thèm lắm.

Chỉ tốn vài viên kẹo, nàng nắm rõ tình hình trong thôn.

Đỗ Thiếu Huyên nàng, kìm mỉm . Dáng vẻ nghiêm túc của nàng thật .

"Quả thật điều kiện sống , bên giở trò bịp bợm, khổ tâm của nàng uổng phí."

Mộc Vãn Tình lắc đầu: "Là nỗ lực chung của vô . Đây mới chỉ giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, là bước cơ bản đầu tiên thôi."

Tiếp theo đẩy mạnh sự nghiệp giáo dục, bồi dưỡng nhiều nhân tài khoa học hơn nữa. Muốn thúc đẩy đất nước tiến bộ, chỉ dựa sức lực cá nhân là đủ. Giống như máy nước, nàng chỉ thể đưa phương hướng, còn những chi tiết kỹ thuật như xi lanh, piston, trục khuỷu... thì trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại theo kịp.

Đỗ Thiếu Huyên nàng âu yếm: "Cơm ăn từng miếng, vội . Mấy năm nay nàng ."

Phần lớn tâm huyết của Mộc Vãn Tình đều dồn kinh tế dân sinh, khai phá giống cây trồng mới, những lĩnh vực khác nàng kịp đụng tới.

"Hy vọng 50 năm khi nghỉ hưu, đất nước đổi long trời lở đất."

Đỗ Thiếu Huyên bật ha hả: "Lúc đó cứ để bọn trẻ tiếp, chúng ngao du sơn thủy."

Mộc Vãn Tình nhướng mày: "Bọn trẻ?"

Thư Sách

Mặt Đỗ Thiếu Huyên ửng đỏ: "Nàng nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi như mà? Bồi dưỡng chúng thành kế thừa lý tưởng chính trị của nàng."

" mà... khi cưới chúng sinh một đứa , trai gái đều , con lớn lên gì cũng , nàng thấy ?"

Mộc Vãn Tình chằm chằm: "Chàng đặt tên sẵn đấy chứ?"

"Không , , quyền đặt tên thuộc về nàng." Đỗ Thiếu Huyên dám , thậm chí còn nghĩ sẵn tên cho cháu trai cháu gái cơ.

Mộc Vãn Tình đám trẻ con đang nô đùa phía xa, khóe miệng khẽ nhếch. Nàng cũng khá thích trẻ con, nhưng gặp đứa nào nghịch ngợm quá thì chỉ ném . Sinh một đứa con chỉ thông minh của nàng, võ lực của Đỗ Thiếu Huyên... cũng là ý kiến tồi. Sinh một đứa là đủ .

"Con trai thì đặt là Đỗ Mộc, con gái thì đặt là Mộc Nhất Nhất."

Niềm vui ập đến quá bất ngờ khiến Đỗ Thiếu Huyên mừng rỡ như điên: "Được ! Nghe nàng tất! Cứ quyết định thế nhé!"

Vui quá, trong kế hoạch tương lai của Mộc Vãn Tình và con của bọn họ.

Tiếng gọi vang lên từ phía xa: "Chủ tử, Đỗ công tử, ăn cơm thôi!"

Đỗ Thiếu Huyên cẩn trọng nắm lấy tay Mộc Vãn Tình. Nàng liếc nhưng từ chối. Đỗ Thiếu Huyên sướng rơn, trong lòng như đang nhảy múa, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

Người nhà nông cũng khá nhanh trí, mỗi nhà góp hai món, một mặn một chay, đủ cho mấy trăm ăn. Họ đều thật thà chất phác, trong lúc vội vàng mang hết những gì ngon nhất trong nhà đãi khách. Gà vịt cá, thịt khô, thịt muối đều đủ, rau dưa nhà trồng , mâm cơm cũng coi như phong phú.

Trước khi , Mộc Vãn Tình thưởng thêm năm mươi lạng bạc, khiến dân làng vui mừng khôn xiết.

Đoàn ngày đêm nghỉ, trọ ở những thị trấn sầm uất nhất. Tùy tùng luôn chuẩn , đến nơi là ở ngay.

Vào phòng, Mộc Vãn Tình tắm nước nóng thoải mái, gột rửa hết mệt mỏi một ngày đường. Nàng bàn trang điểm, để mặc thị tỳ lau khô tóc cho .

"Chủ tử, bày cơm ở ạ?"

Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút: "Đi thuê một gian phòng yên tĩnh, gọi Quách Nhị tới đây."

"Vâng."

Khi Mộc Vãn Tình và Đỗ Thiếu Huyên bước phòng, Quách Nhị đợi sẵn: "Tham kiến quận chúa... , Mộc đại tiểu thư, tham kiến Đỗ công tử."

Mộc Vãn Tình đường kín tiếng, giương cờ hiệu, phô trương chút nào. Không còn cách nào khác, nếu rầm rộ, quan viên dọc đường theo quy củ quan trường đều đến bái kiến, chỉ riêng việc xã giao thôi cũng đủ khiến nàng đau đầu, thời gian việc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-357-khao-sat-dan-tinh.html.]

Chuyến nàng chủ yếu là khảo sát dân tình, thị trường, đồng thời kiêm luôn công tác thanh tra giám sát, về còn báo cáo điều tra nữa, thật là sầu. Nói trắng là mượn cớ nghỉ phép để che giấu mục đích thực sự.

"Thành trì sầm uất, dân cư đông đúc nhất trong vòng trăm dặm. Ngươi khảo sát xem thể mở một cửa hàng chuyên doanh Quan Xuân Trai và xưởng thực phẩm ở đây ."

Nàng định xây dựng thương hiệu Quan Xuân Trai để dễ dàng quảng bá. Mở xưởng ở đây cũng giải quyết một phần công ăn việc cho dân.

Quách Nhị nàng đang nhiệm vụ, nàng trọng dụng là chuyện ngàn năm một. Hắn lên dây cót tinh thần mười hai phần, còn mang theo cả mấy con cháu xuất sắc trong nhà theo học hỏi.

"Vâng, lát nữa sẽ tìm hiểu ngay, tổng hợp báo cáo cho ngài."

Mọi nhanh chóng ăn xong bữa cơm ai lo việc nấy. Đỗ Thiếu Huyên nhịn : "Nàng coi trọng ."

"Biết tiến lui, hiểu chuyện, ơn, năng lực, thủ đoạn, là một tay buôn bán giỏi." Mộc Vãn Tình bày tỏ thích thông minh điều.

"Nàng nâng đỡ tộc nhân ?"

Mộc Vãn Tình nhàn nhạt: "Ta tạo cơ hội cho họ . 'Đấu gạo ơn, thăng gạo thù' (giúp ít thì mang ơn, giúp nhiều sinh oán hận)."

Đám tộc nhân ở kinh thành nàng giám sát chặt chẽ nên dám lộng hành. đám ở Tây Lương thì bắt đầu "phiêu" , Mộc nhị gia tạm chức tộc trưởng sắp quản nổi nữa. Một kẻ cậy họ Mộc mà ngang ngược hống hách, tưởng bở. Một nàng dâu mới về nhà chồng cũng mượn danh Mộc gia để nâng đỡ nhà đẻ, ỷ thế h.i.ế.p .

Lần trở về, nàng quyết tâm chỉnh đốn một trận trò, kẻ nào lời thì tống cổ thẳng. Thời buổi gia tộc liên đới trách nhiệm, một phạm tội cả họ chịu vạ lây, nàng thể cứ theo dọn dẹp hậu quả mãi ? Dựa chứ?

Đỗ Thiếu Huyên cảm thán: "Mộc nhị gia cái gì cũng , chỉ là mềm lòng. Hai vị trưởng thì bận tối mắt tối mũi, ít khi về nhà nên chẳng quản mảng ."

Mộc Vãn Tình bình luận gì, tính cha nàng là thế mà. Nàng sớm tuyên bố: Hoàng t.ử phạm pháp xử như thứ dân, tộc nhân Mộc thị phạm cũng xử phạt công bằng theo quy củ.

"Đi qua chỗ là đến Khâm Châu ?"

Đỗ Thiếu Huyên ngơ ngác: " , thế?"

Mộc Vãn Tình chợt nhớ tới một : "Mộc Cẩm Dao đang ở Khâm Châu, chúng ghé qua xem thử ."

"Nàng ?" Đỗ Thiếu Huyên ngạc nhiên, hề chuyện .

Mộc Vãn Tình chỉ nhắc qua với nhà một , hai cũng thư từ qua . Không mấy năm nay Mộc Cẩm Dao nên trò trống gì ? Trồng lúa nước đất phèn mặn thể, nhưng độ khó cao.

Nàng nào , Mộc Cẩm Dao đang đối mặt với một cơn sóng gió.

Khâm Châu, nông trang Cẩm Tú.

Một nữ t.ử trẻ tuổi xinh đang soi gương, bôi thứ nước t.h.u.ố.c gì đó lên khuôn mặt trắng nõn của . Chỉ chốc lát , mặt nàng nổi lên một lớp mụn đỏ, da dẻ vàng vọt, cả khuôn mặt trở nên tầm thường vô cùng.

Nàng hài lòng gật đầu. Gương mặt là mầm tai họa, nàng nỡ hủy hoại nó nên đành dùng t.h.u.ố.c để che giấu. Nàng thực sự lấy sắc thờ nữa.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Nữ t.ử bình tĩnh cất lọ t.h.u.ố.c ngăn kéo sâu nhất, soi gương nữa mới mở cửa.

Người đến là Triệu nhị nương, tá điền trong trang: "Cẩm Nương! Kim ngũ gia đích mang bà mối và sính lễ đến !"

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trầm xuống. Chẳng từ chối rõ ràng ? Sao còn đến nữa? Chẳng lẽ cưỡng ép?

Kim ngũ gia đương nhiên ham sắc của nàng, mà là nhắm công thức rượu cao lương và mạch nha cao lương do nàng . Thế đạo , phụ nữ độc nên sự nghiệp thật quá khó khăn, hễ chút thành tựu là rước lấy lũ sói đói dòm ngó...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...