Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 358: Kim gia ép cưới
Cập nhật lúc: 2025-12-09 05:58:49
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại đại sảnh, Kim ngũ gia chễm chệ ghế chủ vị, vẻ đây là chủ nhân.
Bà mối cài bông hoa hồng to tướng đầu, sức nịnh nọt lấy lòng Kim ngũ gia. Đây chính là em trai ruột của Thông phán Khâm Châu, phận cao quý. Bà tâng bốc Kim ngũ gia lên tận mây xanh, khiến tít mắt.
"Được , ngươi khéo mồm khéo miệng lắm. Sự thành sẽ thưởng thêm cho ngươi một bao lì xì."
Bà mối cẩn thận cầu xin: "Tiểu nhân dám nhận bao lì xì, chỉ mong một ân điển. Thằng con nhà tiểu nhân cũng dăm ba chữ, khổ nỗi tìm thầy giỏi. Nó phủ học mà cửa, xin Ngũ gia rủ lòng thương. Cả nhà tiểu nhân nguyện vì ngài lên núi đao xuống biển lửa, sống là của ngài, c.h.ế.t là ma của ngài."
Chỉ cần bám cái đùi to của Kim gia thì bảo bà gì cũng . Bà lờ quy định con cháu tiện dân tham gia khoa cử, và Kim ngũ gia cũng vờ như nhớ.
"Thấy ngươi thương con cháu như , thưởng cho ngươi một suất."
Bà mối quỳ rạp xuống đất, dập đầu binh binh, : "Đa tạ Ngũ gia! Từ nay về ngài chính là chủ nhân của cả nhà tiểu nhân."
Kim ngũ gia vốn chẳng coi trọng loại tôm tép , nhưng hạng buôn chuyện đầu đường xó chợ như bà nắm tin tức nhanh nhạy nhất, cái gì cũng .
"Được , lên . Ngươi chắc chắn Mộc phu nhân chỗ dựa chứ?"
Bà mối vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Ngài cứ yên tâm 120 phần trăm. Cẩm phu nhân chỉ là góa phụ của một thương gia giàu , con cái, chút tiền mua nông trang để dưỡng già thôi. Mấy năm nay chẳng thấy bà qua với thích bạn bè nào cả."
Kim ngũ gia hài lòng gật đầu. Người đàn bà thể trồng cao lương đất mặn, ủ rượu ngon và đường mạch nha, đúng là tài. tài đến mấy cũng chỉ là một đàn bà chồng.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn: "Sao còn tới? Mau giục ."
Bà mối cáo mượn oai hùm quát tháo: "Còn ngây đó gì? Mau với Cẩm phu nhân, Kim ngũ gia để mắt tới là phúc phận tày đình, qua thôn là còn quán trọ nào nữa ."
Một giọng lạnh lùng vang lên: "Phúc phận đó nhường cho khác ."
Mộc Cẩm Dao bước , sắc mặt lạnh tanh.
Kim ngũ gia nhíu mày. Người đàn bà dáng thướt tha hấp dẫn, nhưng khuôn mặt thì chán quá, đầy mụn nhọt khiến mất hết hứng thú.
"Cẩm phu nhân, chúng gặp . Đây là sính lễ, ba ngày là ngày lành tháng , sẽ cho kiệu đến đón nàng phủ."
Mộc Cẩm Dao khẩy: "Vào phủ?"
Ý là tiểu danh phận chỉ là thông phòng? Tóm cưới hỏi đàng hoàng. Lão già cũng dám nghĩ thật, hơn bốn mươi tuổi đầu, bụng phệ, mặt như đầu heo mà còn vẻ đây, thôi thấy ghê tởm.
Bà mối la toáng lên: "Chẳng lẽ ngươi còn chính thất phu nhân ? Cũng tự soi gương xem là ai. Một quả phụ mà dám si tâm vọng tưởng? Làm là trèo cao đấy, đây chính là em ruột cùng sinh của Thông phán đại nhân."
Bà đúng là con ch.ó săn, phát huy khả năng nịnh bợ đến mức thượng thừa.
Kim ngũ gia hài lòng với biểu hiện của bà , hếch mũi lên trời: "Vào phủ thì thu cái tính ngang ngược , ngoan ngoãn hiền thê lương mẫu. Chỉ cần sinh một mụn con, lão gia sẽ bạc đãi nàng."
Thành của thì thứ của nàng đương nhiên thuộc về . Hiện tại là rượu cao lương và đường mạch nha, còn nhiều thứ hơn nữa. Người đàn bà tuy xí nhưng tài năng thì thừa.
Mộc Cẩm Dao xưa nay sống kín tiếng, ít khi ngoài, mà vẫn tránh khỏi lòng tham của kẻ khác.
"Mời về cho. Ta và ngài vô duyên, đừng đến nữa."
Sắc mặt Kim ngũ gia trầm xuống. Bà mối cuống lên, việc mà hỏng thì lấy gì "đầu danh trạng" để nương nhờ Kim gia?
"Cẩm nương tử, Kim ngũ gia đích đến đây là cho ngươi đủ mặt mũi , đừng rượu mời uống uống rượu phạt."
Mộc Cẩm Dao nếm trải đủ sự đời, lúc khó khăn nhất cũng vượt qua nên tâm lý vững vàng.
"Ta từng thề với trời, đời tái giá. Nếu vi phạm lời thề, tái giá thì chồng sẽ trộm cướp, vợ kỹ nữ."
Kim ngũ gia: "..." Sao ngươi nguyền rủa chính mà nguyền rủa nhà ? Bị điên ?
Bà mối nhanh trí chữa cháy: "Cái cũng tính là gả, chỉ là nạp thôi, phạm lời thề . Cứ quyết định thế nhé, ngươi chuẩn , ba ngày kiệu hoa đến đón."
Đây là ép cưới trắng trợn? Trong lòng Mộc Cẩm Dao bực bội: "Kim ngũ gia, khuyên ngài nên bỏ ý định cướp cướp tài . Có những ngài đắc tội nổi ."
Nàng tự tay gây dựng nên sơn trang , từ việc xuống đồng cày cấy đến thí nghiệm, sớm còn là cô gái yếu đuối gặp chuyện là luống cuống tay chân như nữa.
Kim ngũ gia quyết tâm nàng: "Không đắc tội nổi? Nực !"
Mộc Cẩm Dao hít sâu một : "Ngài họ gì ?"
"Quản ngươi họ gì..." Kim ngũ gia thấy nàng cậy tài khinh , quyết định dạy dỗ cho ngoan ngoãn lời, còn việc cho .
Mộc Cẩm Dao gây chuyện, nhưng ép đến đường cùng, nàng đành liều mạng: "Họ Mộc! Thanh Bình quận chúa cũng họ Mộc..."
Chưa đợi nàng hết, Kim ngũ gia phá lên: "Ha ha ha! Ngươi định các ngươi là chị em đấy chứ? Cười c.h.ế.t mất! Không tự soi gương xem xứng ? Cùng họ Mộc là một nhà ? Thế thì còn là bà con với Các lão đấy."
Hắn dậy, xuống nàng đầy khinh miệt: "Ngoan ngoãn chờ ."
Thư Sách
Bỏ câu đó, dẫn đám tùy tùng nghênh ngang rời . Bà mối định ở thuyết phục thêm nhưng Mộc Cẩm Dao đuổi thẳng cổ.
Đám , Mộc Cẩm Dao hai rương sính lễ, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc. Chẳng chút tôn trọng nào, chỉ là ỷ thế h.i.ế.p . ở cái đất , Kim gia là thổ địa.
Nàng suy nghĩ một chút, phòng lục lọi trong hộp gấm sâu nhất lấy một tấm danh cũ kỹ. Đó là danh của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình từng dặn, gặp chuyện khó khăn hoặc thành tích thì cứ cầm mời đến tìm Tri phủ địa phương, bất kể ai đang tại nhiệm cũng sẽ nể mặt nàng vài phần. Khi đó, Mộc Vãn Tình mới chỉ là quan viên Tây Lương, giờ là nhị phẩm quan lớn, ai dám nể mặt?
Mấy năm qua nàng ru rú trong nhà, dốc lòng nông trang, cũng chẳng giao thiệp với ai. Đương nhiên, nàng cũng chút kiêu ngạo của riêng . Nàng cứ ngỡ hai hộ vệ võ công cao cường bên cạnh là đủ bảo vệ , nàng vẫn còn quá ngây thơ.
Nàng một bức thư giao cho hộ vệ, bảo tìm Tri phủ đại nhân cầu cứu.
Chỉ chốc lát , chạy bẩm báo: "Cẩm phu nhân, cửa cửa đều canh gác, nội bất xuất ngoại bất nhập. Tiền thị vệ rút kiếm xông ngoài nhưng hình như thương ."
Sắc mặt Mộc Cẩm Dao xanh mét. Khinh quá đáng! mắt chỉ thể chờ đợi.
Ngày đầu tiên, nàng vẫn bình tĩnh.
Ngày thứ hai, bắt đầu hoảng hốt. Rốt cuộc xảy chuyện gì? Dù chậm thế nào thì cũng về chứ.
Ngày thứ ba.
Không đợi Tiền thị vệ, đợi kiệu nhỏ màu hồng của Kim gia. Mộc Cẩm Dao tức giận công tâm: "Ta sẽ Kim gia! Cút !"
Nàng gọi tất cả hạ nhân và tá điền trong nhà , vây quanh bảo vệ .
"Chuyện do ngươi quyết định ." Bà mối lạnh, sớm chuẩn , phất tay một cái. Đám gia đinh mang theo ùa lên đ.á.n.h với của nông trang.
Gia đinh Kim gia chút võ nghệ nên dần chiếm thế thượng phong. Có mấy kẻ phá vỡ vòng vây, xông bắt Mộc Cẩm Dao, khiêng thẳng ngoài.
Bà mối bên chỉ huy: "Khống chế ả ! Trói ! Nhanh lên!"
Mộc Cẩm Dao nhét trong kiệu, tay chân trói chặt, miệng bịt kín, kêu trời thấu, gọi đất , tức đến phát . Nàng tưởng rằng thể chủ vận mệnh của , nhưng hiện thực giáng cho nàng một đòn chí mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-358-kim-gia-ep-cuoi.html.]
Nàng hận! Hận hủy diệt cả thế giới ! Tại sống yên cũng khó khăn đến thế?
Kim phủ chẳng chút khí hỉ sự nào.
Năm em Kim gia tụ tập uống rượu nhạt.
"Lão ngũ, phụ nữ là dỗ dành, tốn chút tâm tư, nên cho thể diện thì cho."
"Cho cái gì mà cho, thấy cứ đ.á.n.h cho một trận, lời thì đ.á.n.h tiếp."
"Đàn bà con gái mà, con là an phận ngay. Ngươi cứ thưởng cho ả một đứa con, bảo gì nấy."
Mấy ông thi hiến kế, thể cả nhà họ Kim đang cùng tính kế Mộc Cẩm Dao.
Kim ngũ gia uống đến mặt mày hồng hào: "Yên tâm , nhất định sẽ khiến Cẩm nương phục tùng chúng ."
Thứ họ là con nàng, mà là tài năng của nàng.
Bên ngoài bẩm báo: "Lão gia, đưa tới ."
Kim ngũ gia thèm dậy đón, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Đưa thẳng tiểu viện ."
"Vâng."
Kim lão đại chợt nhớ một chuyện: "Lão tam, tên thị vệ xử lý sạch sẽ ?"
Lão tam vỗ ngực: "Đại ca yên tâm, việc đấy."
Anh em nâng ly cạn chén, uống đến say sưa. Kim lão đại là đầu Kim gia, cũng là Thông phán đại nhân, chủ ý là do nghĩ . Thấy giờ lành điểm, nhẹ giọng thúc giục: "Lão ngũ, qua đó ."
Kim ngũ gia vẻ mặt chán ghét: "Haizz, mụ đàn bà đó ma chê quỷ hờn, uống say thì nuốt trôi. Đại ca, hy sinh vì gia tộc đấy nhé."
Kim lão đại : "Ta nhớ công của mà."
Kim ngũ gia lúc mới loạng choạng dậy, hạ nhân dìu về tân phòng. Những khác ở tiếp tục uống rượu.
Trong tân phòng, hai ngọn nến đỏ cháy tí tách, cửa sổ dán chữ hỷ, giường trải chăn gấm đỏ rực. Mộc Cẩm Dao tứ chi vẫn trói, ném lên giường. Nước mắt cạn khô đường , đôi mắt đen láy giờ rực lửa hận thù, sáng đến đáng sợ.
Hiện giờ cá thớt, nhưng sẽ ngày nàng khiến cả nhà họ Kim c.h.ế.t thây! Quân t.ử báo thù mười năm muộn, cứ từ từ, nỗi nhục ngày hôm nay nàng sẽ trả gấp trăm ngàn .
Tự sát? Không đời nào. Người khác c.h.ế.t hết nàng cũng sẽ c.h.ế.t. C.h.ế.t là sự lựa chọn của kẻ hèn nhát. C.h.ế.t còn sợ, tại kéo lũ kẻ thù xuống địa ngục cùng?
"Thỉnh an Ngũ gia." Tiếng nha vấn an vang lên bên ngoài.
Mộc Cẩm Dao rũ mi xuống, đè nén hận thù sâu tận đáy lòng.
"Cót két." Cửa phòng đẩy , Kim ngũ gia loạng choạng dìu , đặt xuống mép giường. Hạ nhân lui ngoài.
Hắn như mù, thấy dây trói Mộc Cẩm Dao, cứ thế lao nàng: "Cẩm nương, đêm khuya, chúng nghỉ ngơi thôi..."
lúc .
"Ầm ầm ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Kim ngũ gia sợ bay cả rượu, theo bản năng chạy thục mạng ngoài: "Động đất! Động đất !"
Hắn mặc kệ sống c.h.ế.t của Mộc Cẩm Dao mà bỏ chạy. Mộc Cẩm Dao thể cử động, tuyệt vọng nhắm mắt. Trời diệt nàng ?
Cả Kim gia loạn như cào cào, già trẻ lớn bé điên cuồng chạy ngoài như ruồi mất đầu.
hình như gì đó đúng.
Có hét lên thất thanh: "Không động đất! Có kẻ dùng t.h.u.ố.c nổ phá cổng xông !"
"Xông ?" Người nhà họ Kim nghi ngờ tai vấn đề. "Thuốc nổ? Chắc nhầm chứ?"
Đó thứ thường ? Chẳng lẽ là quân đội nào đó? quân đội tấn công quan viên? Muốn tạo phản ?
Trong lúc họ còn đang kinh nghi bất định, một đám phụ nữ mặc áo xanh xông , tay lăm lăm nỏ nhắm thẳng nhà họ Kim: "Cấm kêu la! Muốn sống thì rạp xuống đất hết!"
Có kẻ định bỏ chạy liền mũi tên b.ắ.n xuyên , đóng đinh xuống đất như hồ lô máu.
"Nhắc nữa: Không kêu la, chạy loạn! Nằm xuống!"
Đám nhà họ Kim sợ mất mật, ôm đầu rạp xuống đất. Chỉ Kim Thông phán cố giữ bình tĩnh vững, định lý: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Sao dám tự tiện xông nhà quan triều đình? Đây là tội c.h.ế.t đấy!"
Đám nữ binh áo xanh xếp thành đội hình chỉnh tề, ai thèm để ý đến , chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Tim Kim Thông phán treo lơ lửng, mồ hôi tuôn như suối, đầu óc cuồng. Kim gia đắc tội với ai thế ? Đám nữ binh huấn luyện bài bản, rốt cuộc là của thế lực nào?
Trong sự chờ đợi thấp thỏm của nhà họ Kim, một chiếc xe ngựa từ từ tiến như chốn . Xe dừng , một bóng nhẹ nhàng nhảy xuống, đưa tay đỡ một nữ t.ử xinh bước xuống xe.
Đám nữ binh đồng loạt khom hành lễ.
Kim Thông phán ngây mới đến. Nàng mặc bộ cẩm y màu xanh lam sẫm, tóc buộc đuôi ngựa cao, dáng vẻ hiên ngang, toát khí thế của bậc bề .
"Ngươi là ai?"
Mộc Vãn Tình lạnh lùng liếc một cái, đám đang rạp đất.
"Ai là Kim ngũ gia?"