Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:42:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần quản gia đưa lên một danh sách lễ vật, năng khách khí: “Đây là lễ vật của Trần gia chúng , xin hãy nhận lấy.”
Một chiếc xe ngựa, hai giường nệm, mười thất lụa trắng, mười thất vải lụa, một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì. Đây đúng là những món bồi thường mà Mộc Vãn Tình yêu cầu khi từ hôn, thiếu một thứ.
Trần gia cũng ý, là bồi thường, mà gọi là "quà tiễn đường".
(Khi hữu xa, thường tặng một ít lộ phí, gọi là quà tiễn đường.)
Ông còn kéo rèm xe ngựa , bên trong chứa đầy vật tư đúng như trong danh sách. “Đến lúc đó, chiếc xe ngựa cũng sẽ để .”
Thành ý mười phần, gì để chê.
Mộc Nhị Gia đưa danh sách lễ vật cho con trai cả: “Con ý kiến gì ?”
“Tất cả do phụ quyết định.” Tâm trạng Mộc Tử Thành chút phức tạp. Dù nữa, cũng từng mong đợi, từng khao khát.
Hắn từng cùng thê tử cử án tề mi, sinh mấy đứa con đáng yêu.
thôi, vẫn là đừng liên lụy cô nương nhà .
Đại trượng phu lo gì vợ.
Mộc Nhị Gia khẽ thở dài: “Phu nhân, lấy hôn thư đây.”
Mộc Nhị phu nhân tuy chút tiếc nuối, nhưng trong tình huống , đôi bên tự do hôn thú mới là kết quả nhất.
Con gái nhà nuông chiều từ bé, dựa mà gả cho một phạm nhân lưu đày, còn cùng đày?
Kết , quan trọng nhất vẫn là môn đăng hộ đối, nếu cả hai đều sẽ thoải mái.
Mộc Nhị Gia đưa hôn thư cho Trần quản gia: “Từ nay về , nam cưới nữ gả, đôi bên còn liên quan. Chúc Trần gia tiểu thư gả tấm chồng như ý, cả đời bình an, vui vẻ.”
Trần quản gia chút cảm động. Người đều Mộc Nhị Gia tiền đồ, nhưng sự phóng khoáng và trí tuệ thật đúng là hiếm .
Ông cung kính hành lễ: “Đa tạ Mộc Nhị Gia. Lệnh lang là rồng trong loài , nhất định thể cưới vợ hiền thục, hạnh phúc mỹ mãn.”
Hai nhà hề to tiếng, giữ trọn thể diện mà hủy bỏ hôn sự.
Trần quản gia lui sang một bên, tỏ vẻ như ngoài cuộc.
Đến lượt Vu gia, đ.á.n.h xe ngựa còn nhảy xuống, mời trong xe.
Đó là một cặp chủ tớ. Một thiếu nữ xinh , dịu dàng, duyên dáng yêu kiều, toát khí chất u tĩnh, chỉ là giữa hai hàng lông mày ẩn giấu một nét sầu muộn.
Người còn là một v.ú già, mặt mày đầy lo lắng, chau mày, trông như sắp pháp trường.
Người đ.á.n.h xe chủ động giới thiệu: “Ta là quản gia của Vu gia, đây là Tứ tiểu thư nhà chúng .”
Vu Tứ tiểu thư chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cúi chào: “Cháu mắt Mộc bá phụ, Mộc bá mẫu.”
Lễ nghi hảo, cử chỉ đoan trang, đúng mực.
Mộc Nhị phu nhân đích tiến lên đỡ nàng dậy, kéo tay nàng đ.á.n.h giá từ xuống . là một tiểu cô nương xinh , mặt trái xoan, mày lá liễu, môi đào, mỏng manh yếu ớt, thấy thương.
, thần sắc vẻ u uất.
Lòng bà chợt thắt , khẽ nhíu mày.
Mộc Nhị Gia chút hiểu: “Đây là...?”
Vu quản gia chắp tay, thái độ kính cẩn: “Phụng mệnh gia chủ, đưa Tứ tiểu thư đến đây thành hôn, để thành hôn ước định .”
Mộc Nhị Gia chấn kinh, chuyện quá bất ngờ.
Nhà bình thường, hoặc là dứt khoát từ hôn như Trần gia, ai nợ ai.
Hoặc là cứ kéo dài mấy năm, xem xét thế cục phát triển tính .
đưa đến tận nơi thành hôn như thế , vẫn là đầu tiên ông thấy.
Mộc Nhị phu nhân càng kinh ngạc hơn. Hôn nhân đại sự thể đùa giỡn như ? Tam thư lục lễ, kiệu hoa rước dâu, mỗi bước đều thể thiếu.
“Cái gì? Thành hôn? Có ông nhầm ?”
Vu Tứ tiểu thư là nữ tử trong sạch đàng hoàng, còn Mộc gia là phạm nhân lưu đày, một khi gả Mộc gia cũng sẽ trở thành vợ của phạm nhân.
Cái gọi là lấy chồng theo chồng, nhưng sự chênh lệch ai chịu nổi? Bọn họ thật sự suy nghĩ kỹ ?
Vu quản gia thần sắc nghiêm túc: “Vu gia chúng gia phong ngay thẳng, tuân thủ hứa hẹn, tuyệt kẻ thất tín bội nghĩa.”
Mộc Nhị Gia nhịn lộ vẻ khâm phục: “Không ngờ Vu Ngự Sử cao thượng như , thật khiến nể phục.”
Nãy giờ xem bộ quá trình, Mộc Vãn Tình vểnh tai lên. Có chút thú vị đây.
Vị Vu Tứ tiểu thư con vợ cả, nhưng ruột sủng ái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-36.html.]
Mẹ ruột nàng là biểu ruột của Vu Ngự Sử, thanh mai trúc mã, sớm hôn ước. Chẳng may tạo hóa trêu ngươi, Vu Ngự Sử con gái của một vị quan lớn để mắt...
Kết quả cuối cùng là mỗi bên nhường một bước, Vu Ngự Sử cưới con gái quan lớn vợ cả, còn biểu thì sủng . Thê hòa thuận, trở thành một đoạn giai thoại hiếm , đời ca tụng.
Khi Mộc Vãn Tình đoạn , liền khịt mũi coi thường vị Ngự Sử . Giai thoại gì chứ, rõ ràng là một tên ngụy quân tử.
Ngự Sử tuy chỉ là quan thất phẩm, nhưng thể trực tiếp luận tội các quan viên.
Nhị phòng Mộc gia thể trèo lên mối hôn sự , là do Mộc Lão thái thái dốc sức thúc đẩy.
Cứ nghĩ mà xem, với tính cách chèn ép Nhị phòng của Mộc Lão thái thái, thể sắp xếp cho họ một mối hôn sự .
Trong đó chắc chắn uẩn khúc.
Nàng phân tích sơ qua, khả năng lớn nhất là, phu nhân của Ngự Sử (vợ cả) giở trò gì đó.
Thê hòa thuận chỉ là ảo tưởng của đàn ông. Vì lợi ích, vì con cái, vì sủng ái, họ đấu đá đến c.h.ế.t.
Vu Tứ tiểu thư xếp hàng thứ tư. Trước nàng một tỷ tỷ và hai ca ca đều là con vợ cả. Người ( nàng) sinh một trai một gái, con trai là út.
Nhìn qua thì vẻ đúng quy củ, nhưng ngẫm kỹ thì đúng lắm.
Vu quản gia mặt mày giấu vẻ đắc ý: “Vậy xin giao Tứ tiểu thư cho Mộc gia, mong ngài đối xử với Tứ tiểu thư nhà chúng .”
Vợ chồng Mộc Nhị Gia , chút mờ mịt, nên thế nào.
Vợ của con cả mới hủy hôn, giờ vợ của con thứ đến ? Điều hợp quy củ.
Hơn nữa, đường lưu đày thì tổ chức hôn lễ? Chẳng lẽ cứ tùy tiện hành lễ là xong ?
Hôn lễ là chuyện trọng đại cả đời, thể qua loa?
Cục diện nhất thời cứng . Mộc Vãn Tình về phía nữ tử nãy giờ một lời, khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Vu Tứ tiểu thư, cô bằng lòng gả cho Nhị ca của ?”
Mọi đồng loạt sang. Mắt Mộc Tử Ngang sáng lên. Đây là vị hôn thê của , xinh dịu dàng, đúng kiểu thích.
Vu Tứ tiểu thư chỉ cúi đầu .
Mộc Vãn Tình khẽ thở dài. Người !
Ánh sáng trong mắt Mộc Tử Ngang dần lụi tàn, nhẹ giọng : “Cha, , dưa hái xanh ngọt, vẫn là đừng miễn cưỡng.”
Chuyện cũng thể trách cô nương nhà . Đường đày đầy rẫy nguy hiểm, tùy thời mất mạng, nữ tử yếu đuối chịu nổi khổ cực đó?
“Vu quản gia, mang Tứ tiểu thư nhà ông về . Đi theo chỉ chịu khổ thôi.”
Vu Tứ tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc.
Thấy con trai thái độ kiên quyết, vợ chồng Mộc Nhị Gia thương lượng một chút: “Vu quản gia, thái độ của Vu gia chúng hiểu, cảm tạ sự nhân nghĩa của Vu gia. Mối hôn sự cứ mà bỏ , ông mang về .”
Không cần bồi thường cũng , dù điều kiện của họ bây giờ khá hơn, nhất thiết dựa mấy thứ đó để sống.
Vu quản gia kiên quyết đồng ý: “Đây là mệnh lệnh của chủ nhân, quyền tự quyết.”
Thư Sách
“Tứ tiểu thư, ngài bảo trọng.” Ông hành lễ, đưa hai cái bọc quần áo cho bà vú, nhảy lên xe ngựa, vẫy vẫy tay với Trần quản gia. Trần quản gia cũng nhảy lên theo.
Cứ như , hai lái xe nghênh ngang rời .
Vu Tứ tiểu thư hốc mắt đỏ hoe, theo chiếc xe ngựa rời , run lẩy bẩy trong gió thu.
Bà v.ú bên cạnh nàng, sắc mặt trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng vì bỏ rơi.
Mộc Vãn Tình khóe miệng co giật. Đây là gả con gái là vứt gánh nặng ? Ngay cả của hồi môn cũng một chút?
Người Nhị phòng đều luống cuống. Ném chạy? Đây là cái chuyện quái quỷ gì ?
Mộc Nhị phu nhân thấy đành lòng: “Vu Tứ tiểu thư, cho đưa cô về.”
Vu Tứ tiểu thư khóe mắt ươn ướt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Rốt cuộc cũng về nữa .”
Từ khoảnh khắc nàng rời khỏi nhà, nàng là bát nước hắt .
Nàng cố gắng vực dậy tinh thần, nặn một nụ dịu dàng: “Bá mẫu, đời con sinh là Mộc gia, c.h.ế.t là quỷ Mộc gia. Sau con sẽ hiếu thảo với bá phụ và .”
Đây là con đường phụ sắp đặt cho nàng, nàng lựa chọn.
Mộc Nhị phu nhân trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, chỉ vỗ nhẹ tay nàng: “Đừng sợ, nhà chúng đều cay nghiệt. Có một ngụm cơm ăn, cũng sẽ chia cho cô nửa bát.”
Vu Tứ tiểu thư rưng rưng : “Cảm ơn bá mẫu.”
Mộc Nhị phu nhân mềm lòng thôi. Vẫn còn là một cô nương mới cập kê, tuổi còn trẻ rời xa cha , đơn độc đến bên cạnh họ, trong lòng chắc hẳn sợ hãi.
Sau đối xử với nàng hơn một chút.