Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 366: Dọn dẹp lũ sâu mọt

Cập nhật lúc: 2025-12-10 10:11:15
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thị vệ kịp thời cứu trở về.

Du thị sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, ánh mắt đờ đẫn.

Mọi mặt tại hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ cô ả kiều mị là khẽ cau mày vẻ vui. Mộc Vãn Tình thu hết mắt, khẽ lắc đầu ngán ngẩm.

Mộc Du Tuấn định bước tới đỡ Du thị dậy, nhưng nàng đẩy mạnh . Nàng phẫn uất tột độ: "Vợ chồng một hồi, mà vì một đàn bà, lấy mạng ?"

"Không , đó là tai nạn." Sắc mặt Mộc Du Tuấn đầy vẻ lo lắng, "Nàng tin ."

Lòng Du thị nguội lạnh : "Cút."

Mộc Du Tuấn còn gì đó, nhưng cô ả kiều mị nhanh nhảu chen : "Du tỷ tỷ, tỷ thể lạnh lùng vô tình như ? Sao thể mất mặt đàn ông ở chốn đông chứ?"

"Phụt." Mộc Vãn Tình nhịn bật . "Buồn thật, đây là giọng điệu của con hát xuất ?"

Nghe thấy giọng quen thuộc, Mộc Du Tuấn phắt , về phía phụ nữ đang che mặt trong đám đông. Tuy nàng che mặt, nhưng giọng ... đ.á.n.h c.h.ế.t cũng dám quên.

Cô ả cũng sang. Tuy mặt Mộc Vãn Tình che khuất, nhưng khí chất và vóc dáng đều cực kỳ xuất chúng, trong mắt ả khỏi hiện lên tia ghen tị.

ả quấn lấy cánh tay Mộc Du Tuấn, giọng nũng nịu cáo trạng: "Mộc ca, phụ nữ giấu đầu lòi đuôi bắt nạt ."

Mộc Du Tuấn sợ vỡ mật, theo bản năng đẩy mạnh ả : "Tộc... Tộc trưởng."

Tiêu đời , bây giờ?

Du thị kinh ngạc vạn phần. Trùng hợp ? Nàng thấy tất cả?

Mộc Vãn Tình nhướng mày: "Mộc Du Tuấn, ngươi cũng tiền đồ lắm."

Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng khiến Mộc Du Tuấn run b.ắ.n , xua tay điên cuồng: "Không , ngài hiểu lầm , cô chỉ là ân nhân cứu mạng của , và cô ..."

Tuy lớn tuổi hơn Mộc Vãn Tình, nhưng nỗi kính sợ đối với nàng khắc sâu xương tủy. Đây chính là nhân vật tàn nhẫn từng oai phong một cõi, mắt chớp mà đ.á.n.h gãy gân chân bác ruột .

Mộc Vãn Tình phất tay, giải thích: "Truyền lệnh xuống, 7 giờ tối nay họp gia tộc tại chỗ cũ, tất cả những ai bảy tuổi đều tham gia. , mang cả phụ nữ theo."

"Cô Mộc thị chúng , cần ..." Mộc Du Tuấn mồ hôi đầm đìa, đầu óc xoay chuyển liên hồi tìm cách thoát .

Khí thế Mộc Vãn Tình đổi, uy áp của bậc bề bao trùm trường: "Ngươi chống mệnh lệnh của ? Đã suy xét hậu quả ?"

Mộc Du Tuấn nhắm mắt tuyệt vọng: " dám."

Hắn đúng là mụ mẫm đầu óc , rõ nàng về Lương Thành mà vẫn quản bản ...

Mộc Vãn Tình về phía đương sự còn : "Du thị, thím về nghỉ ngơi . Đến giờ thì dẫn cả mấy đứa nhỏ theo, chúng đều bảy tuổi, mở mang tầm mắt nhiều một chút cũng cho chúng."

Du thị ngơ ngác, lòng rối như tơ vò, trong đầu chỉ là những điều tộc quy nghiêm ngặt, theo bản năng đáp: "Vâng, Tộc trưởng."

Mộc Vãn Tình phất tay: "Giải tán ."

Bỏ câu đó, nàng dẫn tiếp tục dạo trung tâm thương mại, từ đầu đến cuối thèm liếc cô ả kiều mị lấy một cái.

đảo mắt, cất tiếng gọi: "Thanh Bình..."

Lời còn dứt Mộc Du Tuấn bịt chặt miệng, lôi xềnh xệch sang một bên. Người lộ diện, ngươi cứ nhất quyết vạch trần gì, c.h.ế.t ? Ngươi c.h.ế.t thì c.h.ế.t một , đừng liên lụy !

Ả trơ mắt Mộc Vãn Tình xa, trong lòng bực bội thôi. ngoài mặt vẫn dám lộ : "Mộc ca, chỉ đỡ cho vài câu thôi. Muội tin Thanh Bình quận chúa là hiểu lý lẽ."

"Vẫn nên nghĩ cách để qua kiếp nạn ." Đầu Mộc Du Tuấn nổ tung. Hắn chẳng sợ ai, chỉ sợ vị tộc trưởng tàn nhẫn độc địa . "Mị Nương, Thanh Bình quận chúa nữ t.ử tầm thường , tối nay năng cẩn thận một chút."

Hắn trịnh trọng cảnh cáo: "Nhớ kỹ, cái gì nên thì đừng bậy."

Còn một thời gian nữa mới đến 7 giờ, vẫn kịp để sắp xếp chuyện, nhanh chóng trở về.

"Huynh rốt cuộc sợ cái gì chứ?" Mị Nương thấy sắc mặt ngưng trọng, dám thêm gì nữa. "Được , tất."

Tuy Mộc Vãn Tình công khai phận đám đông, nhưng một thông minh đoán , cố tình tạo những cuộc gặp gỡ "tình cờ" để lân la quen.

Mộc Vãn Tình thấy phiền phức, trung tâm thương mại lâu. Nàng tìm một cửa hàng bộ quần áo khác, cải trang chạy đến nhà đấu giá dạo chơi, vớ bảo bối.

Nàng tới cửa nhà đấu giá thì thấy một thiếu nữ thất thần bước , tay ôm một chiếc hộp dài.

Hai gã đàn ông đuổi theo, chặn đường cô gái: "Miêu tiểu thư, trả một ngàn lượng bạc mua bức tranh của cô."

Thiếu nữ trừng to mắt, vẻ mặt dám tin: "Ngươi cái gì? Một ngàn lượng? Giám định sư ít nhất cũng trị giá năm ngàn lượng." Nàng chỉ đến hỏi giá, việc bán còn về bàn bạc .

Một gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt bĩu môi: "Biết thế nào là ' giá nhưng mua' ? Giá trị cao đến mấy mà ai mua thì ích gì? Ta thấy cô đáng thương nên mới trả một ngàn, chứ là khác thì một trăm lượng cũng chê đắt."

"Cô hỏi thăm xem, nhà họ Mộc mua đồ bao giờ cần trả tiền ?"

Bước chân Mộc Vãn Tình khựng . Nhà họ Mộc?

Thư Sách

Sắc mặt Miêu tiểu thư đổi liên tục, vô cùng kiêng dè: "Ngươi là Mộc gia?"

Gã đàn ông ngẩng cao đầu, vênh váo khoe khoang: "Ta họ Đổng, gọi là Đổng Tam gia. Chị gái là con dâu Mộc gia. Chị chỉ là em ruột, ngày thường thương nhất. Đừng một bức tranh, cho dù là kỳ trân dị bảo chị cũng thể kiếm cho ."

Mộc Vãn Tình: "..." Tâm mệt quá, là thứ gì , danh tiếng Mộc gia cứ thế mà hủy hoại.

Miêu tiểu thư c.ắ.n răng: "Ta bán, tránh ."

Đổng Tam hùng hổ dọa : "Đừng rượu mời uống uống rượu phạt. Đắc tội Mộc gia, cô quả ngon để ăn ."

Lời đe dọa của khiến Miêu tiểu thư trắng bệch mặt mày: "Ngươi... ngươi gì?"

"Không cửa nát nhà tan thì đưa bức tranh cho ." Đổng Tam ngang ngược vô lý. "A Kim, đưa cho ả một trăm lượng."

Miêu tiểu thư tức giận: "Không một ngàn lượng ?" Nếu cùng đường, nàng cũng chẳng nỡ bán bức tranh cổ gia truyền . Không đúng, cha nàng chắc nỡ bán.

Đổng Tam hừ lạnh: "Ta đổi ý . Ai bảo cô điều."

Miêu tiểu thư tức đỏ mặt, thể nhịn nữa: "Ngươi rõ ràng là cướp trắng trợn!"

Gã đàn ông chút sợ hãi, đặc biệt kiêu ngạo: " đấy, cô kiện . Ta xem ai dám động . Chị là con dâu Mộc gia coi trọng nhất, ai cũng nể mặt chị ."

"Còn mau đưa đây!" Nhìn động tác thành thạo của , rõ ràng ngày thường ít chuyện .

Miêu tiểu thư mồ hôi đầy đầu, hoảng loạn tột độ, theo bản năng quanh cầu cứu. đều dám rước họa , tránh còn kịp.

Lòng Miêu tiểu thư lạnh ngắt, tuyệt vọng cùng cực. Một trăm lượng đủ mua t.h.u.ố.c cho cha đang bệnh nặng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-366-don-dep-lu-sau-mot.html.]

Một giọng trong trẻo vang lên: "Một vạn lượng, bức tranh lấy."

Miêu tiểu thư ngơ ngác sang. Là một cô gái yểu điệu mảnh mai, rõ mặt nhưng lộ đôi mắt như tranh vẽ, là một mỹ nhân.

"Một vạn lượng? Cô chắc chứ?"

Đổng Tam nổi trận lôi đình, chỉ tay Mộc Vãn Tình quát: "Ngươi là thứ gì mà dám cướp tranh của Đổng Tam gia ?"

Mộc Vãn Tình chẳng thèm liếc lấy một cái, tủm tỉm đưa ngân phiếu qua: "Đưa tranh cho , tiền cất kỹ, về nhà sớm thôi."

Miêu tiểu thư nghi ngờ đang mơ. Sao chuyện như ? Có tiền là mua nhân sâm nhất thuốc, cha nàng cứu .

Nàng vô cùng động lòng nhưng vẫn do dự: "Cái ... thể hại cô ."

Thấy nàng hành xử như , trong mắt Mộc Vãn Tình thêm vài phần ý . Cô nương đáng giúp.

Nàng chỉ đám thị vệ phía : "Không , yêu ma quỷ quái cũng dám chọc ."

Hốc mắt Miêu tiểu thư nóng lên, cúi chào thật sâu: "Cảm ơn ngài."

Nàng hai tay dâng bức tranh cho Mộc Vãn Tình. Đổng Tam đỏ ngầu mắt lao tới cướp tranh, nhưng thị vệ đá văng một cách nhẹ nhàng.

Mộc Vãn Tình cầm lấy tranh, phẩy tay với Miêu tiểu thư. Cô gái nhanh chóng chạy .

Nàng mở tranh xem, là bức "Hoa điểu đồ" của một danh gia thi họa tiền triều, tính đại diện. Cũng , lỗ nhiều lắm, dù cũng chỗ bù .

Đổng Tam bò dậy từ đất, mặt mũi lấm lem trừng mắt Mộc Vãn Tình. Hắn cậy chỗ dựa, sợ hãi gì, thêm tuổi trẻ khí thịnh, chịu bỏ qua dễ dàng như .

"Các ngươi là xứ khác, đấu Mộc gia . Mộc gia chỉ cần một câu là quan phủ đến bắt ngay. Dân đấu với quan, c.h.ế.t thì giao bức tranh đây."

Ăn thiệt thòi mà chạy, còn đó buông lời hung ác, đây là thao tác gì ? Mộc Vãn Tình tỏ vẻ hiểu, những kẻ đầu óc úng nước thật .

Nàng cẩn thận cất bức tranh cũ , về tìm bồi . "Ngươi rời ngay bây giờ, tha cho ngươi một mạng."

"To gan! Chưa ai dám chuyện với như ! Ngươi..." Đổng Tam bỗng phát hiện đôi mắt của nữ t.ử mặt cực , sáng như trời, long lanh như nước mùa xuân.

Hắn giật , mắt lộ vẻ tham lam: "Ngươi chịu đưa tranh thì dùng để gán nợ . Gia đây còn thiếu một phòng bát di nương... Á!!!"

Cánh tay vươn vang lên tiếng "rắc", bẻ gãy, phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương.

A Kim sợ giận, lao tới đỡ Đổng Tam: "Các ngươi to gan thật, dám đắc tội với thông gia của Mộc gia! Các ngươi xong đời , Mộc gia sẽ tha cho các ngươi !"

Mộc Vãn Tình nhíu mày. Lúc ở kinh thành tộc nhân thói hư tật , nhưng tình hình nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng nhiều.

"Lột sạch túi bọn chúng."

Nàng lệnh một tiếng, thị vệ đè hai tên đó xuống soát , lôi hết tiền bọn chúng . Một xấp ngân phiếu, đếm qua cũng hơn một ngàn lượng, còn một nắm vàng lá và bạc vụn.

Mộc Vãn Tình liếc qua, thu hết tiền : "Cái coi như phí bồi thường tinh thần. Không phục chứ gì? Chiều nay ở nhà đấu giá, cứ việc gọi tới."

Chấp pháp câu cá (giăng bẫy bắt tội phạm), kẻ nào ngu thì dính câu.

Bỏ những lời đó, nàng nghênh ngang bước cửa lớn nhà đấu giá.

Đổng Tam mắt đầy oán độc: "Đi! Đến nhà chị ! Không báo thù thề !"

Thái độ phục vụ của nhà đấu giá thực sự , nào là bánh thượng hạng, nào là lời ngon tiếng ngọt, khiến khách hàng cảm thấy như ở nhà.

Mộc Vãn Tình khay bánh tinh xảo, nhướng mày, chủng loại cũng phong phú đấy chứ.

Nhà đấu giá ở Lương Thành do quan phủ mở, quy củ, vật phẩm đấu giá còn tranh vẽ minh họa để tham khảo.

Mộc Vãn Tình tùy ý lật xem, ưng món nào. "Có hàng Tây Vực ?"

Nhân viên mỉm : "Mới về mấy chậu cây, kịp vẽ hình, nhưng rốt cuộc là cây gì chúng cũng , chỉ thể đấu giá mù (blind box), dựa vận may. Nếu vớ thứ gì như cây bông thì cả đời ấm no ."

Nói trắng là mở hộp mù, ai cũng từng thấy qua, hên xui. Trào lưu cũng do Mộc Vãn Tình mang . Từ khi nàng dựa cây bông mà phong Huyện chúa, ai cũng bắt chước để đổi đời.

"Có hình ?"

Nhân viên lắc đầu: "Không , lát nữa sẽ đấu giá ngẫu nhiên." Loại đồ vật giá trị cao, đáng tốn công vẽ vời.

Được , Mộc Vãn Tình coi như g.i.ế.c thời gian .

Chỉ là, khi một chậu cây đưa lên đài, Mộc Vãn Tình thẳng dậy. Đây chẳng là hành tây ? Hành tây xào trứng, hành tây xào bò, hành tây chiên vòng, bít tết hành tây... món nào cũng ngon tuyệt.

"Giá khởi điểm một trăm lượng bạc, mỗi tăng giá ít nhất mười lượng."

Cuộc đấu giá bắt đầu, nhưng bên mấy nhiệt tình. Chủ yếu là chê mùi hăng hắc khó ngửi, trông giống thứ ăn . Lại còn chê giá khởi điểm đắt, đáng đồng tiền bát gạo.

"Hai trăm lượng." Mộc Vãn Tình báo giá trực tiếp, chẳng ai thèm tranh với nàng.

Nàng dễ dàng thu hành tây túi, quyết định vội ăn mà đem về nông trang nhân giống .

Những món khác nàng ưng mắt, chỉ xem náo nhiệt. Phải giàu ở Lương Thành nhiều, tài lực hùng hậu, đồ đấu giá cũng hoa hòe hoa sói, cái gì cũng .

Đợi buổi đấu giá kết thúc, Mộc Vãn Tình vươn vai: "Về thôi."

Nàng khỏi cửa liền thấy tiếng hét: "Tỷ! Tỷ phu! Chính là ả đ.á.n.h gãy tay , cướp bạc của !"

Là Đổng Tam dẫn tới. Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc . Đây là Mộc Bột, trưởng t.ử chi cả của thất phòng. Hóa chính là tỷ phu của Đổng Tam. Còn cô vợ trẻ bên cạnh chắc là chị gái của Đổng Tam, nàng từng gặp mặt.

Rất , đến đông đủ.

Lũ cặn bã, run rẩy !

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...