Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 368: Đại hội gia tộc - Mặc quan phục ra oai
Cập nhật lúc: 2025-12-10 10:11:17
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không chỉ vợ chồng Mộc Bột, còn vài con cháu trong tộc lôi vì những việc phi pháp, ỷ thế h.i.ế.p , xằng bậy.
Bất kể nhắc tới tên ai, Mộc Vãn Tình đều lệnh cho thủ hạ áp giải đó tới, thẩm vấn ngay tại chỗ.
Những tộc nhân bắt tự nhiên chịu nhận tội, ai nấy đều kêu oan, cứ như thể oan ức tày trời.
"Tộc trưởng, Mộc gia chúng quá nổi bật, khiến nhiều gai mắt, bọn họ đều hận thể hủy hoại Mộc gia, ngài thể trúng kế !"
"Ta thật sự , tất cả là do lũ điêu dân cố ý hãm hại!"
"Tộc trưởng, chúng nào dám gây chuyện, nhưng luôn kẻ hại chúng , ngài che chở cho chúng a!"
Các chủ chi (phòng đầu) trong tộc theo cũng nhao nhao đỡ: "Tộc trưởng, đám trẻ trong tộc đều do một tay ngài bồi dưỡng, chúng ngoan lắm."
"Bọn chúng đều lời ngài, tuân thủ tộc quy, dám vượt rào ."
Trong mắt Mộc Vãn Tình tràn đầy thất vọng. Đây vấn đề của một cá nhân, mà là vấn đề của cả một tập thể. Những gì nàng thấy hôm nay chỉ là một góc của tảng băng chìm.
"Các thật sự cho rằng ở tận kinh thành xa xôi thì tai mắt bịt kín, cái gì cũng ? Khi rời Tây Lương dặn dò thế nào? Tộc nhân giữ trong sạch, an phận thủ thường, nếu phạm tội, tuyệt đối tha."
Nàng đặt tộc quy chi tiết, mục đích là để ràng buộc tộc nhân. tộc quy là c.h.ế.t, con là sống.
"Mới mấy năm mà các coi lời như gió thoảng bên tai, để mắt ?"
Khí thế của nàng quá mạnh, uy áp khiến sắc mặt các tộc nhân đại biến: "Không , , chúng ..."
Thực , nhiều trong tộc Mộc thị xuất bần hàn, còn tiền học, chỉ chi chính là sống sung túc. Kẻ nghèo hèn chợt giàu dễ sinh tâm lý bành trướng, tự cao tự đại. Lại thêm xung quanh tâng bốc nịnh nọt, đầu óc liền mụ mị cả . Khi Mộc Vãn Tình ở đây còn thể kìm kẹp họ, nhưng nàng xa ngàn dặm, đám liền giữ .
"Ta thất vọng về các . Các quên mất gốc gác, quên mất những ngày tháng gian nan dễ dàng gì mới vượt qua, cũng quên mất nền tảng của Mộc thị là gì. Không , mà là đông đảo bá tánh."
"Bá tánh Tây Lương mới là cha áo cơm của tộc Mộc thị chúng . Là họ giúp Mộc thị thể dựa phố ăn vặt mà vững, từng bước phát triển. Khó khăn lắm mới tiền, vốn nên báo đáp bá tánh, nhưng các gì? Cường hào ác bá, ức h.i.ế.p dân lành!"
"Ta tuyên bố mặt : Ta tuyệt đối sẽ bao che cho bất kỳ tội phạm nào!"
Sắc mặt tộc nhân Mộc thị trắng bệch, xanh xao, vô cùng đặc sắc.
"Tôn đại nhân, ngài thẩm án ." Mộc Vãn Tình dù đang giận dữ nhưng vẫn chừng mực. Nàng nhúng tay công việc của quan phủ địa phương, tránh để điều tiếng. Chỉ quan phủ mới tư cách thẩm án, còn nàng thì cung cấp bằng chứng.
Thủ đoạn của nàng cực cao, tra chuyện gì là tra chuyện đó, dù giấu giếm kỹ đến cũng nàng lôi ánh sáng. Chỉ cần là sẽ để dấu vết.
Hơn nữa, mắt bá tánh sáng như đuốc. Ngày thường họ dám đắc tội Mộc gia, nhưng nay thấy Mộc Vãn Tình quyết tâm thanh lý môn hộ, họ tự nhiên lượt chứng. Nhân chứng vật chứng đều đủ, chứng cứ xác thực, thể chối cãi.
Những tộc nhân Mộc thị ngày thường cao ngạo nay quỳ rạp xuống đất, liên tục xin tha. Bá tánh hại cảm thấy vô cùng hả . Bọn họ cũng ngày hôm nay, đáng đời!
Cuối cùng, Tôn Đồng tri căn cứ vụ án đưa phán quyết: Đổng Tam, Mộc Bột, Mộc Đổng thị và những kẻ dính líu đến mạng đều tịch thu gia sản, lưu đày ba ngàn dặm; những kẻ tội nhẹ hơn thì đưa cải tạo lao động, đường, đang thiếu nhân lực. Số tiền tịch thu sẽ dùng để bồi thường cho các nạn nhân.
Mộc Bột như đ.ấ.m mạnh một cú, tinh thần sụp đổ . Hắn ngờ kết quả phán quyết nghiêm trọng đến thế.
Mộc Đổng thị sợ ngây . Chẳng bà gả một gia đình ? Chẳng chuyện gì tày đình cũng Thanh Bình quận chúa chống lưng ?
"Thanh Bình quận chúa, cầu xin ngài nể tình đứa trẻ vô tội, cứu chúng với!"
Nghe Thanh Bình quận chúa đặc biệt yêu thích trẻ con trong tộc.
Mộc Vãn Tình chút mềm lòng: "Gieo nhân nào gặt quả . Cha ác, con cái chịu vạ lây, đó là quy luật."
"Ngươi là đồ đàn bà đạo đức giả ích kỷ..." Đổng thị phẫn nộ c.h.ử.i ầm lên, nhưng mới vài câu nhét giẻ rách miệng.
"Kẻ phạm pháp đều trục xuất khỏi gia tộc." Mộc Vãn Tình vẫn xong, nàng cầm một danh sách, dùng bút lông gạch bỏ từng cái tên. "Đây là kết cục của việc tuân thủ tộc quy. Con cháu Mộc thị phạm tội một , đá một ."
Mộc Thất gia đứa con trai thần sắc xám ngoét, trong lòng thắt : "Tộc trưởng, bọn nó đủ t.h.ả.m , ngài còn đuổi bọn nó khỏi tộc, chính là tuyệt đường sống của bọn nó a. Có cần thiết tuyệt tình đến thế ?"
Lời chạm đến nỗi lòng của các chủ chi khác. Đều là những ông già tuổi, họ thường bao dung quá mức với con cháu. Mộc Vãn Tình sẽ chiều theo họ. Bọn họ dạy con nghiêm, cũng tội thể chối bỏ.
Đôi mắt nàng nheo nguy hiểm: "Các bất mãn với ? Được thôi, từ chức Tộc trưởng, chi của sẽ tách lập gia phả riêng."
Nàng vốn chẳng tình cảm gì với tông tộc. Nếu họ phục, đừng trách nàng rút củi đáy nồi, chơi với họ nữa. Sau khi phân tách, dù tộc nhân phạm pháp cũng sẽ liên lụy đến chi của nàng.
Lúc nàng còn suy xét đến chuyện đoàn kết sức mạnh, còn nghĩ đến cảm nhận của cha . Họ là truyền thống, tình cảm với gia tộc và cũng đủ tự tin. nay thời thế khác, Mộc Vãn Tình quyền cao chức trọng, nàng thừa tự tin.
Nàng nghiêm túc! Tộc nhân Mộc thị nhận điều , sắc mặt đại biến, kinh hoàng thất thố.
"Không ! Ngài quá đúng! Nên nghiêm khắc như , nếu con cháu trong tộc sẽ nhớ bài học ."
Một khi Mộc Vãn Tình mang theo nhà bỏ , ai thèm liếc mắt Mộc thị lấy một cái? Mộc thị căn bản đáng nhắc tới. Linh hồn của Mộc thị là Mộc Vãn Tình, điểm ai thể phủ nhận.
"Tộc trưởng, ngài đừng hiểu lầm, chúng vĩnh viễn ủng hộ quyết định của ngài."
Mộc Vãn Tình cũng vội tính sổ hết ngay bây giờ, tối nay còn đại hội gia tộc, cứ từ từ.
Nàng về phía những hại, ánh mắt đầy vẻ áy náy: "Các vị hương , là quản thúc tộc nhân nghiêm, hại chịu khổ chịu tội, thành thật xin ."
Nàng cúi hành đại lễ. Nhóm nạn nhân thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ: "Thanh Bình quận chúa, chuyện thể trách ngài? Ngài ở bên ngoài đại sự, lên tiếng vì bá tánh, thời gian quản lý đám , là do bọn họ điều."
"Thanh Bình quận chúa, ngài ngàn vạn đừng , liên quan đến ngài."
Họ hận đến mấy cũng hận Thanh Bình quận chúa. Nàng ở xa ngàn dặm thì gì? Huống chi, nàng bao che cho tộc nhân, còn giải oan cho họ, trả công bằng cho họ.
"Ta vẫn thấy hổ thẹn. Ta sẽ bồi thường thêm cho mỗi nhà một ngàn lạng bạc, mong đừng từ chối, đây là chút tấm lòng của ."
Nhận tiền thì tự nhiên bớt giận, công chúng cũng bới sai nào.
Nhóm năm vị quân sư ("nhóm túi khôn") , trao đổi ánh mắt. Vẫn là công thức quen thuộc. Thanh Bình quận chúa vẫn là như thế, giữ vững bản tâm nhưng thủ đoạn và tâm cơ cũng thiếu. Nàng nhẹ nhàng hóa giải một cơn sóng gió, loại bỏ hậu họa, thanh lý môn hộ, cắt bỏ phần thịt thối, còn tranh thủ nâng cao uy tín một đợt nữa.
Cuối cùng, Mộc Vãn Tình còn công khai tuyên bố: "Ta sẽ ở Tây Lương một thời gian. Nếu còn ai oan khuất gì, cứ việc đến phủ Thanh Bình quận chúa cáo trạng bất cứ lúc nào, sẽ lên tiếng cho các vị. Ta cũng hoan nghênh các bên giám sát tộc Mộc thị của , chỉ cần bịa đặt vu khống, đều hoan nghênh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-368-dai-hoi-gia-toc-mac-quan-phuc-ra-oai.html.]
Bá tánh tâm phục khẩu phục, vỗ tay nhiệt liệt.
Thư Sách
Mộc Vãn Tình còn cảm tạ nhóm năm vị quân sư đặc biệt đến một chuyến, quả nhiên là chu đáo bề. Tôn Đồng tri đặc biệt nể phục: "Xin Quận chúa thứ tội, là hạ quan tròn trách nhiệm..."
Thân là quan chủ quản, để xảy chuyện như , cũng trách nhiệm thể trốn tránh.
Mộc Vãn Tình thể hiểu cái khó của . Nạn nhân tố cáo thì cũng chẳng cách nào xử lý. "Sao thể trách ngài , là do tộc nhân Mộc thị điều. Tối nay còn dọn dẹp đợt hai nữa, hôm khác sẽ mời ăn cơm."
Tôn Đồng tri khóe miệng giật giật. Còn đợt hai nữa á? Dành vài giây đồng cảm cho con cháu Mộc thị. Đáng đời!
Đỗ đại tiểu thư mật kéo tay Mộc Vãn Tình: "Vãn Tình , Trạch quân doanh , việc gì cứ đến tìm tỷ nhé."
"Vâng ạ."
6 giờ rưỡi tối, phòng hội nghị Thư viện Mộc thị.
Người nhà họ Mộc lục tục , ai nấy mặt mày nghiêm trọng, trong lòng bất an cực độ. Mỗi mở đại hội gia tộc là y như rằng biến lớn. Ngay cả lũ trẻ con hiếu động cũng dám quậy phá, ngoan ngoãn im thin thít.
Bất luận là quản lý cấp cao, quản sự nhỏ chủ tiệm bé xíu, một ai dám vắng mặt. Mọi tốp năm tốp ba tụ dò hỏi tin tức.
Vu Uyển Nhu đầu tiên tham gia đại hội gia tộc thế , sát bên chồng dám chạy lung tung. Mộc Tế là kẻ thích hóng hớt, chạy một vòng từ nhóm bạn học sang nhóm bô lão.
"Chuyện ban ngày ? Xử lý một lèo hơn hai mươi đấy. Haizz, chẳng nể tình cùng tộc chút nào."
Chuyện sớm lan truyền khắp thành, Mộc thị giữa tâm bão thể ? Có tránh khỏi cảm giác "môi hở răng lạnh", cũng sợ đến mức run rẩy.
Mộc Tế lạnh châm chọc: "Không bắt chúng chịu tội liên đới cùng lưu đày là may lắm , còn ở đó mà trách móc."
Người sợ hãi: "Ta , đừng bậy."
Mộc Tế hiện đang quản lý xưởng quân lương, nhưng vẫn là fan cuồng nhiệt nhất của Mộc Vãn Tình. "Haizz, bọn họ quá đáng thật. Ta khuyên mà , nhất là mụ Đổng thị , cái vẻ tiểu nhân đắc chí mà ngứa mắt."
Thực nhiều tộc nhân đều ưa Đổng thị và gã em trai của bà .
"Lúc lẽ nên để bà bước chân cửa Mộc gia. Mộc Bột cứ như trúng tà, nhất quyết đòi cưới. Lúc đó là mầm tai họa ."
"Ta chỉ , tại Tộc trưởng triệu tập đại hội gia tộc?" Đây là điều mà nhiều .
"Chắc là để răn đe thôi, quả thực là quá trớn ."
"Ta cảm thấy sự việc đơn giản như ..." Mộc Tế kinh ngạc thốt lên. "Ủa, phụ nữ cùng Mộc Du Tuấn là ai thế? Sao gặp bao giờ?"
Sự xuất hiện của một lạ mặt khiến tò mò mãnh liệt.
"Ta cũng quen, hình như trong tộc."
"Không đến đây?"
Mộc Tế nổi m.á.u tò mò, kéo vợ là Vu Uyển Nhu tới: "Du Tuấn ca, đây là ai ?"
Sắc mặt Mộc Du Tuấn lắm, trông mệt mỏi: "Đây là ân nhân cứu mạng của , Diệp Mị Nương. Tộc trưởng chỉ đích danh cô đến."
Diệp Mị Nương ăn mặc giản dị, một bộ áo xanh, tô son điểm phấn, nhưng nét phong lưu vũ mị giữa hai hàng lông mày thì giấu .
Vợ chồng Mộc Tế , dám tin, nhưng cũng hỏi thêm. "Thế tẩu t.ử và bọn trẻ ? Sao cùng?"
Trước khi đến, Mộc Du Tuấn chuẩn tâm lý kỹ càng, nhưng nội tâm vẫn thấp thỏm bất an. Dù đối thủ của là Thanh Bình quận chúa thông minh tuyệt đỉnh.
"Họ việc bận chút, lát nữa sẽ đến ngay."
Hai bên trò chuyện xã giao vài câu. Diệp Mị Nương từ đầu đến cuối mím chặt môi, một lời, tất cả đều do Mộc Du Tuấn ứng đối.
Tiếng chiêng vang lên. Đám đông đang tản mát bỗng nhiên chuyển động, vội vã chạy về vị trí của .
Mộc Du Tuấn khó xử Diệp Mị Nương, cuối cùng vẫn dẫn cô về vị trí của chi nhà . Mỗi đều vị trí riêng, tương ứng với địa vị trong gia tộc.
Mộc Lục thúc sa sầm mặt, lạnh lùng liếc con trai một cái ngay, vẻ mặt như thấy . Mộc Lục thẩm con trai thôi, vẻ mặt hận sắt thành thép.
Trưởng t.ử của chi nhịn lên tiếng: "Tam , còn tới? Chỉ còn một phút nữa thôi, Tộc trưởng ghét nhất là đến muộn đấy."
Mộc Du Tuấn định mở miệng thì thấy vợ con từ bên ngoài , lặng lẽ chỗ. Mộc Du Tuấn yên tâm, hạ giọng cảnh cáo: "Du thị, lát nữa bà đừng lung tung."
Du thị phản ứng.
lúc , một giọng vang lên: "Thanh Bình quận chúa đến!"
Tất cả nghiêm chỉnh tại chỗ, chắp tay vẻ mặt nghiêm túc nghênh đón, động tác nhất tề hành lễ: "Tham kiến Tộc trưởng."
Mộc Vãn Tình cùng cha , vợ chồng cả và hai đứa cháu.
"Đều lên ."
Mọi lén lút ngẩng lên . Đã nhiều năm gặp Tộc trưởng, ai nấy đều hít một khí lạnh.
Nàng... thế mà mặc quan phục!
Mũ cánh chuồn, cổ áo tròn, n.g.ự.c thêu chim trĩ, bổ phục màu đỏ. Đây là quan phục của quan văn nhị phẩm (Chú thích: Bổ phục là tấm vải thêu hình chim thú may n.g.ự.c và lưng áo quan thời phong kiến để phân biệt phẩm cấp).
Bộ quan phục mà vô mơ ước! Biểu tượng của quyền lực tối cao!
Vừa xuất hiện oai phủ đầu .