Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 375: Sống sót sau tai họa và ngôi làng biệt lập
Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:26:31
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sườn núi gần đó sạt lở, đất đá trộn lẫn với nước mưa tạo thành một dòng lũ bùn cuồn cuộn đổ xuống, trong nháy mắt nuốt chửng sinh vật đường của nó.
Mọi cảnh tượng hủy thiên diệt địa , sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Thiên tai thực sự quá đáng sợ.
Mộc Vãn Tình hít sâu một , vớt lấy chiếc ba lô đeo lên lưng, khoác thêm áo mưa, buộc chặt d.a.o găm bên hông và kiểm tra nỏ tay. Nàng bình tĩnh : "Tất cả chuẩn sẵn sàng. Đừng sợ, tin 'nhân định thắng thiên'. Ta càng tin hồng phúc tề thiên, mạng lớn lắm, sẽ bỏ mạng ở chỗ ."
Sự bình tĩnh vững vàng và giọng điệu kiên định của nàng trấn an nhiều. Nàng là tâm phúc, là chỗ dựa của họ, thái độ của nàng tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cả đội.
Mặt đất chân bắt đầu rung chuyển. Mọi biến sắc. Không , chỗ cũng sắp sập .
Mộc Vãn Tình c.ắ.n răng lệnh: "Đi!"
A Đại cõng nàng chạy vụt ngoài, những khác bám sát phía . Vừa khỏi hang động nơi họ ẩn náu ba ngày qua, mưa càng lúc càng nặng hạt. Màn mưa trắng xóa nối liền trời đất che khuất tầm , khiến phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Mưa đá và hạt mưa quất đau rát, nhưng ai còn tâm trí để ý. Họ chạy thục mạng sang hai bên sườn núi để thoát khỏi dòng lũ bùn. Ai nấy đều võ công cao cường, phản ứng nhanh nhạy, chạy như bay trong cuộc đua sinh t.ử . Trong đầu họ chỉ một ý niệm duy nhất: Chạy càng xa càng .
Không chạy bao lâu, cuối cùng họ cũng thoát khỏi dòng lũ bùn đá bám riết phía . chạy loạn xạ trong mưa khiến lạc . Bên cạnh Mộc Vãn Tình giờ chỉ còn A Đại và A Nhị.
Mưa vẫn rơi nhưng ngớt nhiều. Cả ba đều lấm lem bùn đất, mặt mũi nhem nhuốc.
A Nhị quanh quất: "Chủ tử, giờ tính ạ?"
Mộc Vãn Tình lấy thịt bò khô trong túi chia cho : "Ăn lót , tìm xem hang động nào để trú mưa . Những khác... đành xem vận may của họ ."
Hiện tại cách nào tìm , cũng chẳng phương thức liên lạc.
Thịt bò khô cay tê đầu lưỡi trôi xuống bụng, vị cay nồng khiến tỉnh táo hơn hẳn. Mộc Vãn Tình gặm thịt bò lấy la bàn xem xét, liếc đồng hồ. 4 giờ 35 phút sáng? Vậy là họ chạy trốn suốt cả đêm.
Đợi khi nàng trở về tra kẻ nào vụ , nhất định bắt trả cái giá thật thê thảm.
"Chủ tử! Chủ tử!" Giọng A Đại phấn khích vọng từ xa. "Bên ở!"
Tinh thần Mộc Vãn Tình chấn động, kéo A Nhị chạy nhanh về phía đó. Vòng qua khe núi, hiện mắt là một ngôi làng nhỏ, khói bếp đang lượn lờ bay lên.
"Đi, chúng qua đó xem ."
Ba dìu xuống. Đường núi gập ghềnh, trơn trượt cực kỳ khó . Nhìn thì gần nhưng mất hơn hai tiếng đồng hồ họ mới đến đầu thôn.
Lúc trời sáng, dân làng đều dậy. Thấy ba "tượng đất" xuất hiện, họ giật nảy , ánh mắt đầy phòng : "Các là ai?"
Mộc Vãn Tình mặt mũi lấm lem, đáp: "Chúng là thương nhân buôn d.ư.ợ.c liệu, vốn định núi thu mua t.h.u.ố.c của dân tộc, ai ngờ gặp sạt lở đất..."
Nàng khẽ thở dài: "Chúng chạy loạn nên lạc thôn các vị, xin cho chúng tá túc vài ngày, đợi tình hình định sẽ rời ngay."
Bị truy sát suốt chặng đường dài khiến nàng cảnh giác cao độ, cố ý bịa một phận hợp lý để đề phòng. Nàng cố tình thu khí thế sắc sảo, vẻ yếu đuối mệt mỏi.
Dân làng dám tin: "Buôn d.ư.ợ.c liệu? Cô là phụ nữ mà?"
Giọng Mộc Vãn Tình mềm mỏng: "Bây giờ phụ nữ đều thể thi khoa cử quan, nữ giáo viên, nữ đại phu, nữ kỹ thuật viên đều cả, nữ thương nhân buôn t.h.u.ố.c thì gì lạ ."
Dân làng nghi ngờ tai vấn đề: "Cái gì? Phụ nữ quan? Sao thể?"
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ còn ngạc nhiên hơn họ: "Ơ, tin tức lớn như mà các vị ? Đã từ mấy năm , triều đình quy định con gái đều học miễn phí đấy."
Dân làng trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ ngoài một chuyến khó khăn nên hầu như rời khỏi thôn, mù tịt về thế giới bên ngoài. Có thể là sống biệt lập với thế gian. Trong thôn duy nhất ngoài là thôn trưởng, mà một năm cũng chỉ hai .
Thôn trưởng tin vội vàng chạy tới, dò hỏi một hồi, thấy ba họ giống kẻ gian, đối đáp trôi chảy, liền đưa về nhà cho ở tạm.
Nhà thôn trưởng cũng chỉ là mấy gian nhà tranh vách đất rách nát, mười mấy miệng ăn chen chúc bên trong. Vợ con thôn trưởng tò mò xem, xì xào bàn tán nhưng dám gần.
Mộc Vãn Tình liếc A Đại một cái. A Đại hiểu ý, lập tức móc một thỏi bạc: "Thôn trưởng, đây là chi phí ăn ở của chúng ."
Thôn trưởng cũng thật thà, xua tay lia lịa lấy tiền. A Đại kiên trì mãi ông mới nhận, đầu bảo vợ con dọn dẹp một gian phòng sạch sẽ, đun nước nóng, thịt gà thết đãi khách quý.
Mộc Vãn Tình ăn một bát mì gà lớn, thêm mấy miếng thịt gà, tắm nước nóng xong xuôi, cuối cùng chịu nổi nữa mà ngã vật ngủ. A Đại và A Nhị phiên canh gác. Ở nơi xa lạ, cẩn thận bao giờ thừa.
Mộc Vãn Tình ngủ li bì hai ngày hai đêm mới tỉnh. Đầu đau như búa bổ, nàng ngơ ngác quanh. Tường đất loang lổ, căn phòng chật hẹp tối tăm, nệm trải cứng ngắc.
Nàng từ từ dậy. A Nhị đang canh bên cạnh bừng tỉnh: "Chủ tử, ngài tỉnh . Đói bụng ? Để thuộc hạ lấy chút gì cho ngài ăn."
Mộc Vãn Tình xoa trán: "Mưa tạnh ?"
"Tạnh ạ."
Không khí trong núi mưa tươi mát, hít sâu một cảm thấy sảng khoái vô cùng. Mộc Vãn Tình thầm thở phào, cuối cùng trời cũng tạnh. Tình thế rõ ràng, nàng nên chạy lung tung, cứ ở yên đây chờ đội cứu viện đến. Hoàng thượng chắc chắn tin, sẽ phái tới.
Vấn đề là nơi cách kinh thành mười ngày đường. Nàng tính xem để tránh né sát thủ và liên lạc với cứu binh? Có lẽ, những dân trong thôn thể giúp .
Nàng trầm ngâm một lát, trong đầu tính toán.
Nàng quanh, thấy mấy cái đầu nhỏ đang thập thò trong bóng tối trộm , bèn vẫy tay: "Lại đây, cho kẹo nè."
Mấy đứa trẻ vốn còn rụt rè, nhưng kẹo ăn là chạy ùa tới ngay. Mộc Vãn Tình chia cho mỗi đứa một viên kẹo sữa. Lũ trẻ ăn kẹo thơm ngọt, hạnh phúc híp cả mắt .
"Trong thôn các cháu trường học ? Các cháu học ? Ở nhà sống bằng gì?"
Chỉ một lát , Mộc Vãn Tình moi hết thông tin cần thiết từ miệng lũ trẻ. Ngôi làng sống theo kiểu tự cấp tự túc, phương thức canh tác nguyên thủy, trồng hoa màu phụ (ngô, khoai...), nuôi thêm ít gà vịt, chỉ đủ để c.h.ế.t đói chứ ăn no. Trẻ con đều học, suốt ngày chạy nhảy khắp núi đồi.
"Ta ăn chút nấm, mộc nhĩ, nấm hương, hạt thông, hạt dẻ... những sản vật núi . Nếu các cháu chịu hái giúp , sẽ lấy kẹo sữa đổi cho các cháu, chịu ?"
Lũ trẻ rảnh rỗi, đương nhiên là đồng ý ngay.
" , nếu gặp lạ hỏi thăm thì đừng nhắc đến nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-375-song-sot-sau-tai-hoa-va-ngoi-lang-biet-lap.html.]
"Vâng ạ!" Bọn trẻ hiểu tại , nhưng hề gì? Quan trọng là kẹo sữa ăn!
Chẳng mấy chốc chúng hô hào chạy .
Trong thôn nhỏ, nên động tĩnh là cả làng đều .
Thôn trưởng dẫn theo một nhóm dân làng đến: "Tình cô nương, cô với bọn trẻ là thể dùng sản vật núi rừng đổi kẹo sữa ?"
Mộc Vãn Tình hào phóng đáp: " . Ta còn thu mua d.ư.ợ.c liệu nữa, nếu bà con nhân sâm núi lâu năm (lão sơn tham) thì thể mang đến bán cho , giá cả dễ thương lượng."
Dân làng kích động: "Thật ? Nhân sâm núi ba mươi năm bán bao nhiêu tiền?"
Họ thực sự nghèo, dù lao động cật lực cũng đủ ăn.
Mộc Vãn Tình mỉm : "Một trăm lượng. Nếu là nhân sâm trăm năm trở lên thì thể bán hơn một ngàn lượng bạc."
Mọi mắt sáng rực lên. Trước đây họ nhờ mang ngoài đổi lấy vật dụng sinh hoạt thường ngày, đều ép giá rẻ mạt. Rất nhiều còn từng thấy bạc.
Thôn trưởng khiếp sợ. Ông là thật thà, giỏi giao tiếp, bảo đổi bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu, chịu thiệt mà . "Đắt thế ? Cô nhầm chứ?"
Chỉ vài câu , Mộc Vãn Tình chiếm lòng tin của họ.
"Không nhầm . Nhà mở hiệu thuốc, nắm rõ giá cả nhất. Nhân sâm núi đều đưa về kinh thành cho các quan lớn quý nhân dùng, bọn họ nhiều tiền lắm."
Một dân phấn khích nhảy dựng lên: "Nhà ! lấy cho cô xem ngay!"
Chỉ lát . Mộc Vãn Tình xem xét, củ sâm bảo quản khá nguyên vẹn: "Củ sâm tệ, thể trả ba mươi lượng. Huynh lấy ngân phiếu đổi vật dụng sinh hoạt?"
"Cô đồ dùng ?" Người dân chắc chắn đổi đồ dùng, trong thôn bạc cũng chẳng tiêu .
"Tạm thời ." Mộc Vãn Tình tủm tỉm. " chân núi thì gạo, mì, dầu, muối, đường, vải vóc, chăn bông... cái gì cũng , chỉ cần một câu là xong."
Thư Sách
"Một lượng bạc đổi cái gì?" Họ quen kiểu hàng đổi hàng.
Mộc Vãn Tình cần suy nghĩ: "Có thể đổi hai thất vải bông, hoặc 50 cân lương thực."
Dân làng ồ lên kinh ngạc. Thôn trưởng vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, hóa giờ ông núi lừa lọc c.ắ.t c.ổ ?
"Cô gì cơ? Cô đùa chứ?"
"Không đùa . Triều đình mới tung loại vải bông thấm mồ hôi, giữ ấm bền, mặc thoải mái." Mộc Vãn Tình chỉ A Nhị. "Đấy, chính là loại cô đang mặc."
Mấy thôn nữ mặc áo vải bố thô bạo dạn sờ thử, lập tức thích mê: "Vải mềm thật, sờ thích quá, thấy loại nào thế . rẻ ?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của dân làng, A Nhị vui: "Đây là loại vải mới do Thanh Bình quận chúa nghiên cứu , ép lợi nhuận xuống mức thấp nhất để tranh thủ cho dân đều mặc."
"Có như ?"
A Nhị lén chủ t.ử một cái, vẻ mặt đầy tự hào: "Đương nhiên là . Ngài giỏi lắm, còn trồng loại khoai tây mẫu sản mấy ngàn cân, lương thực chính thức ăn , thích lắm. Ngài giúp bá tánh nghèo khổ đều cơm ăn, dân chúng kính yêu ngài vô cùng."
Mọi mà ngẩn ngơ. Thế giới bên ngoài đến thế ?
"Cô lương thực chính là khoai tây ?"
Giọng điệu thiết tự nhiên của Mộc Vãn Tình khiến tự chủ mà tin tưởng nàng: " . Nếu đổi, thể cho sắp xếp."
Thôn trưởng vẫn còn ám ảnh với núi: "Đổi thế nào? Chúng theo các cô xuống núi ?"
Mộc Vãn Tình day trán thở dài: "Đường núi gập ghềnh, chủ tớ ba chúng dầm mưa ốm dậy, đầu óc choáng váng nổi. Trong thành hiệu t.h.u.ố.c Mộc Tống Đường là của nhà , phiền các vị giúp đưa một bức thư, tiện thể bốc vài thang thuốc."
Mộc Tống Đường là hiệu t.h.u.ố.c nàng hùn vốn mở cùng Tống thái y, thường mối quan hệ .
"Đồng thời, sẽ bảo đưa vật dụng các vị cần lên núi, hoặc các vị tự mang về, thấy thế nào?"
Mọi , bàn bạc hồi lâu. Đi một chuyến tuy vất vả nhưng đổi đồ thì cũng đáng. Lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt. Thôn dân cũng cưỡng sự nhiệt tình của : " thấy đấy."
"Vậy , các vị cần gì thì kê khai , giúp một cái danh sách. Đến lúc đó cứ cầm danh sách dùng nhân sâm núi để đổi, đỡ phiền phức cho cả hai bên."
Dân làng tích cực: " mấy cái chăn bông thật dày, cả áo bông nữa, già nhà đêm nào cũng kêu lạnh."
"Được, loại chăn sáu cân, đắp ấm lắm. Lại thêm mấy cái áo bông dày, cả mùa đông sợ lạnh."
Nghe , lòng càng thêm rạo rực, hận thể xuống núi ngay lập tức.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình khẽ nhếch lên. Thành công .
Mục tiêu của nàng quá lớn, dễ phát hiện, nhưng ai chú ý đến mấy dân quê mùa bắt mắt chứ?