Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 43:43
Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:50:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục thẩm vui mừng cầm bát cơm về phòng, mấy đứa cháu trai cháu gái mừng rỡ vây , mắt long lanh.
Lục thẩm cũng ăn, bà trộn đều nước canh lên cầm thìa đút cho mấy đứa nhỏ. Mỗi đứa một ngụm, bọn trẻ ăn vui vẻ, chép miệng, hạnh phúc nheo cả mắt.
“Cơm ngon quá, bà nội cũng ăn , cha cũng ăn .”
Chỉ một bát cơm, lớn nỡ giành ăn với trẻ con. Thấy bọn nhỏ ăn ngon lành như , trong lòng họ còn vui hơn ai hết.
“Chúng ăn no , các con ăn .”
Chờ bọn nhỏ ăn xong, Lục thúc nhặt một hạt cơm rơi vãi bỏ miệng. Ngon thật!
“Tay nghề của nha đầu Vãn Tình mà thế, thật bất ngờ.”
Lục thẩm lườm ông: “Một hạt cơm thì vị gì? Ông tưởng tượng mùi thơm ?”
Cũng , bọn họ lâu ăn thứ gì ngon, thèm quá !
“Lần cơ hội mua của nó. Đứa bé đó thiện tâm.”
Cô con dâu út chút bất mãn: “Chúng bỏ tiền mua mà, là nó thiện tâm?”
Lục thẩm khịt mũi: “Con cái gì. Nếu nó nể tình lấy tiền, thì ai cũng sẽ đến xin ăn. Không cho thì đắc tội, thà rằng ngay từ đầu đặt quy củ. Nó là thông minh. Ngày thường đối xử với chúng là may lắm . Bố chồng con mà lên quản sự ?”
Làm quản sự, mỗi tháng thêm 50 văn, còn thưởng.
Con dâu út lẩm bẩm: “Quan hệ hai nhà chúng vốn dĩ mà.”
Lục thẩm nghiêm mặt: “Tốt đến mấy cũng lý do để chiếm lợi của . Chúng cũng chẳng gì để cho , bằng tiền bạc sòng phẳng, như mới thể qua lâu dài.”
Bà thích chiếm lợi vặt. Người cho mớ hành, trả mấy củ tỏi.
Ai cũng ngốc, nếu cứ luôn chiếm lợi, ai còn qua với ?
Huống chi đây là đường lưu đày, vật tư khan hiếm, thứ gì cũng cần tiền.
Con trai con dâu gật đầu . Nhà già đúng là báu vật, đạo lý đối nhân xử thế đều thấu.
Bên , Mộc Nhị phu nhân việc đột xuất gọi , Mộc Vãn Tình bưng một bát cơm còn về phòng.
Nghe tiếng gõ cửa, chủ tớ Vu Tứ tiểu thư cẩn thận hỏi: “Ai ?”
“Là .”
Bà v.ú vội vàng mở cửa, sốt sắng : “Mộc Tam tiểu thư, bữa tối sắp xếp thế nào? Chúng ăn gì? Giờ , tiểu thư nhà đói lả .”
Mộc Vãn Tình lúc định rủ Vu Tứ tiểu thư ăn cùng, nhưng , còn cái gì mà nam nữ thụ thụ bất .
Vậy thì thôi, nàng cũng miễn cưỡng.
Nàng đưa bát cơm qua: “Ăn , lấy tiền.”
Bà v.ú bát cơm trắng chan nước, sững sờ: “Đây là cơm thừa? Cho tiểu thư nhà ăn cơm thừa canh cặn?! Sao thể sỉ nhục như !”
Mộc Vãn Tình bận rộn cả ngày, mệt mỏi, day day trán giải thích: “Là cơm chan nước dùng, sạch sẽ.”
Vu Tứ tiểu thư nhíu mày, vẻ tin.
Bà v.ú đột nhiên nhảy dựng lên, tức giận la lối: “Đây là ngược đãi! Tiểu thư nhà bao giờ ăn cơm canh đạm bạc như . Mộc Tam tiểu thư, cô đến oai phủ đầu, tâm địa cũng quá xa...”
Mộc Vãn Tình ghét bà ồn ào: “Câm miệng.”
“Vu Tứ tiểu thư, cô cũng nghĩ như ?”
Vu Tứ tiểu thư thôi. Thật sự cơm thừa ?
Thấy nàng cúi đầu , Mộc Vãn Tình mất hết kiên nhẫn, đẩy cửa phòng , cất giọng gọi: “Một bát hai mươi văn, ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-4343.html.]
Một đám ồn ào chạy tới: “Ta, , !”
“Cho , ai cũng đừng giành với .”
Mộc Vãn Tình bán bát cơm cho tộc nhân mở miệng đầu tiên, thong thả cất đồng tiền túi.
Chủ tớ Vu Tứ tiểu thư xem đến trợn mắt há hốc mồm. Như cũng ? Phong cách của Mộc thị nhất tộc thật kỳ quái.
Mộc Vãn Tình tình thương tràn lan. Có thể cho Vu Tứ một bát cơm là cực hạn.
Ai cũng tay chân, tự nghĩ cách .
Nàng cũng tin Vu Tứ tiểu thư tiền phòng .
Chỉ cần tiền, gì là giải quyết .
Nàng lấy quần áo tắm rửa của hai con , chuẩn tắm nước nóng.
Lúc nãy ở bếp, nàng tiện tay đun một nồi nước lớn. Chỉ cần điều kiện cho phép, nàng đều giữ cho sạch sẽ.
Chờ đến mùa đông, tắm cũng khó.
Nàng loay hoay việc của , quên mất hai cùng phòng.
Bụng Vu Tứ tiểu thư đói đến kêu òng ọc, trong lòng vô cùng ấm ức, nước mắt lưng tròng. Đáng tiếc, Mộc Vãn Tình chẳng thèm liếc một cái.
Bà v.ú đau lòng c.h.ế.t: “Mộc Tam tiểu thư, cô thể bắt nạt như ? Đây là tiểu thư của phủ Ngự Sử, là con gái mà lão gia nhà thương yêu nhất...”
Mộc Vãn Tình tủm tỉm đầu : “Cho nên, tại ở đây?”
Bà vú: ... Đau lòng quá!
“Đây chỉ là tạm thời, phủ Ngự Sử vĩnh viễn là chỗ dựa của tiểu thư, chờ ...”
Mộc Vãn Tình lạnh: “Cần gì chờ , bây giờ về kiều tiểu thư .”
Bà vú: ...
“Tiểu thư nhà trải qua bao cay đắng mới đến đây, cô thể nhường một chút ?”
Một khi nhường, thì sẽ nhường cả đời.
Có một việc thể mở đầu.
Mộc Vãn Tình vốn là sống vì bản , chỉ quan tâm đến nhà , sẽ để ý đến cảm xúc của ngoài.
“Dựa cái gì nhường? Nàng lớn, nhỏ. Nàng là kiều tiểu thư, chẳng lẽ ? Ai mà là bảo bối trong lòng cha ?”
Nàng nhướng mày, đôi mắt đen trắng phân minh sáng ngời: “Ồ, cô . Cô là quân cờ vứt bỏ, cha cô ném hòn đá lót đường.”
Lời quá đả thương . Vu Tứ tiểu thư vốn đang cố giữ bình tĩnh, cũng nhịn mà "oa" một tiếng, bật .
Bà v.ú tức đau lòng: “Cô khinh quá đáng, tìm phân xử...”
Mộc Vãn Tình bà như một kẻ ngốc: “Bà ngốc ? Ở đây, hoặc là họ Phương, hoặc là họ Mộc. Tiểu thư nhà bà họ Vu.”
Gia chủ họ Phương là thông minh, sẽ xen việc của khác. Còn Mộc gia, dù mâu thuẫn thế nào, cũng thể giúp ngoài đối phó với nhà .
Bà v.ú như một mũi tên đ.â.m ngực, lòng lạnh toát. Bà quên đây là địa bàn của Mộc thị nhất tộc.
bà cam lòng: “Nghe Nhị phòng các là con vợ lẽ, nhà chính coi trọng, Lão thái thái đặc biệt thích cô.”
“ , sai.” Mộc Vãn Tình hề tức giận. “Cho nên, mới đ.á.n.h Mộc Tử Phượng, chính là đích trưởng tử của Mộc gia, gia chủ tương lai. Đương nhiên, tiền đề là đ.á.n.h c.h.ế.t thì mới cơ hội kế thừa một gia tộc lưu đày.”
Mọi lời châm chọc đời đều nàng hết .
“Tên ranh đó dám lải nhải mặt , đúng là thiếu đòn.”
Nàng câu , là chằm chằm Vu Tứ tiểu thư, cố ý cho nàng .
Thư Sách