Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

BÍ MẬT SINH CON - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:42:35
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với tôi lúc này, công việc dường như là điều bận tâm duy nhất. Cách làm việc của tôi cũng khá độc lập, cầu toàn. Công việc phần lớn dựa vào nền tảng kiến thức mà tôi có được trong thời gian làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Điều này khiến cho đồng nghiệp và khách hàng luôn thấy ở tôi một nguồn năng lượng dồi dào, một cá tính mạnh mẽ. Cũng bởi thế, họ có phần kiêng dè tôi.

Ba mươi ba tuổi, có sự nghiệp ở một độ tuổi không còn trẻ với người phụ nữ. Nhưng tôi chưa lập gia đình. Đó là lời mọi người hay nói về tôi trong những bữa tiệc khi bắt đầu câu chuyện. Họ hay chọc ghẹo, rồi nhiệt tình mai mối cho tôi. Họ nói tôi khó tính, nói tôi kén chọn và mưu cầu quá cao về người đàn ông của đời mình nên tôi mới ế. Nhưng không ai biết rằng, người đàn ông tôi yêu lại thật sự rất bình thường. Chỉ là do họ không muốn có tôi nên tôi mới ế.

Thế nhưng mặc cho mọi lời nói bên tai mình tôi không hết lưu tâm chút nào vì tôi đã trải qua. Đã nếm trải vị của đau là thế nào. Đã từng không khóc nhưng tim đau thắt như bị bóp nghẹn ra từng mãnh nên bây giờ đàn ông với tôi không còn bất cứ điểm nào thú vị để tôi khám phá.

Và tôi ngày hôm nay đã hài lòng với lựa chọn cô đơn.

.

Sài Gòn những ngày nắng oi bức, mặt đường ủ nhiệt đến nóng bỏng cả người. Xung quanh đặc quánh mùi nhựa đường, tiếng ồn inh ỏi của nhiều động cơ.

Hết thảy như chỉ chực chờ để xộc thẳng vào khoang mũi của tôi.

Đã từng có lúc khi nhớ lại chuyện cũ, tôi đã dặn lòng mình sẽ không quay lại Sài Gòn khi quyết định ra nước ngoài học gần mười năm về trước. Nhưng rồi, duyên số khiến tôi phải xóa bỏ những dự tính của mình và quay lại với lời đề nghị cộng tác từ dự án hỗ trợ tâm lý cho những người phụ nữ không còn khả năng sinh con.

Với dự án này tôi vô thức tự dưng cảm thấy thật thích thú cho nên tôi quyết định quay về để hỗ trợ họ và tìm một cơ hội làm mới bản thân tại vùng đất cũ. Vùng đất mà với tôi, hạnh phúc nhiều nhưng cũng lắm đau thương.

Trên đường về nhà, giữa dòng xe tấp nập tôi bỗng khựng lại khi thấy một bóng người khá quen thuộc vừa lước qua.

Giây phút đó khiến tôi trở nên bối rối và loạng quạng tay lái đôi chút. Định thần lại, tôi lập tức quay xe rẽ ngang để đuổi theo dáng người mà tôi vừa trông thấy, không ngại chạy tắt vào những con hẻm nhỏ chưa từng một lần đi qua nhằm kịp đón đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-mat-sinh-con/chuong-2.html.]

Đến ngã tư thứ năm, tôi thấy người mà mình đang đuổi theo đang dừng đèn đỏ cách tôi khoảng năm mét. Đang định vui mừng nhưng khi nhìn kỹ lại không phải là người mà tôi đang tìm kiếm. Đến tận lúc đó, tôi khá thấm mệt, mồ hôi trên người đỗ đầy sau lớp áo khoác áo nhưng bất chợt tôi không còn vội vã nửa mà chỉ bật cười vô thức vì trong con tim mình đang nhói lên đau đến khó thở.

Tôi tấp xe vào lề để không vì cảm xúc của mình mà ảnh hưởng mọi người, đưa tay kéo chiếc kính trên mắt xuống tôi chạm nhẹ vào má rồi gạc nhanh đi dòng lệ vô tri đang vừa rơi ướt mặt.

Tôi tự hỏi, tại sao tôi lại trở nên lúng túng như thế này và mục đích mình chạy theo người ta để làm gì khi mà vốn dĩ ngày đó người chọn cách buông tay rời đi chẳng phải là anh ta hay sao?

Trời chiều đổ xuống một cách tham lam. Chưa hẳn là tối, cũng chẳng còn sáng. Khoảng thời gian chiều tối của Sài Gòn là khoảnh khắc bắt đầu của những nhá nhem trong sự hối hả của dòng người tan tầm, của đèn đường lởm chởm chỗ bật chỗ chưa.

Và tôi bây giờ dù cho đã trải qua bao nhiêu thời gian dài chạy trốn thì khi trở lại trong tim mình vô thức vết thương đã cũ vẫn nhức nhối đến lạ thường

Đời người kể ra cũng lạ. Dù cho tôi có tập sống cứng rắn đến mấy, có lao vào công việc đến mấy đi nữa, trong sâu thẳm vẫn còn những lỗ hổng khó mà chạm tới.

Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn, đôi lúc chúng ta đã lựa chọn việc cách xa nhau như một lẽ dĩ nhiên, mặc dù trong cả hai vẫn còn quá nhiều thương nhớ. Nhưng quên thì lại là một chuyện khác. Xa mặt, liệu có cách được lòng? Như tôi đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh. Nhưng đồng thời, thế giới cũng quá nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống anh".

Tôi trở về đến nhà, dùng xong với mẹ bữa tối và vào phòng ngó Bin một chút, con trai tôi đã 9 tuổi, nhìn con nằm ngủ, bài vở trên bàn được gẩp gọn, vô thức tôi thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì ngày đó đã không phạm sai lầm. Hạnh phúc vì ngày tôi trở lại mẹ đã chấp nhận và chào đón thương yêu Bin của tôi.

Tôi đứng trong phòng con một lúc rồi về phòng mình. Tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường lúc 11h đêm. Tự dưng tôi lại không ngủ được, ngồi tựa lưng vào vách tường, những suy nghĩ tự mình cho là chông chênh trong một khoảnh khắc ngắn lại ùa về, đủ để tôi biết rằng có thể một lúc nào đó sẽ vô tình gặp lại người xưa. Hoặc là, vào chính thời khắc này đây, tôi nhận ra mình vẫn chưa quên đi được.

Tôi gặp Minh cách đây mười năm có lẻ.

Ngày đó, tôi vừa hoàn tất chương trình học đại học. Minh làm nghề sửa xe mô tô. Chính sự đôn hậu và tử tế của anh trong vài lần giúp đỡ lúc xe tôi gặp trục trặc đã khiến tôi cảm mến chàng trai này.

Ngày đó, tôi không nghĩ nhiều về địa vị hay học thức, tôi cũng chưa từng hỏi Minh nghĩ gì về tôi. Cũng đúng thôi, tôi ngày đó đơn giản chỉ là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, làm sao biết được mười năm sau mình sẽ cầm trên tay học vị tiến sĩ để so bì hơn thiệt với người ta.

Tôi và anh quen biết nhau như một sự tình cờ được sắp đặt của định mệnh. Tôi có tình cảm thầm kín với anh chàng sửa xe mô tô có nước da ngăm ngăm rắn rỏi trong suốt hơn một năm trời. Thỉnh thoảng là những cuộc hẹn cà phê để trò chuyện. Đôi khi là những dòng tin nhắn hỏi han về công việc, về cuộc sống. Kể cả khi công việc mới của tôi không còn bắt tôi phải đi vào con đường ngang qua trước cửa tiệm của anh nhưng tôi vẫn không ngần ngại kéo dài thêm hai mươi phút mỗi ngày chỉ để được nhìn thấy người ta.

Loading...