Anh   từng chữ, từng chữ, đạp  xuống tận đáy của vũng bùn đen.
 
 ,  đến nỗi   run rẩy.
 
Rồi đột nhiên,  bật .
 
Thì , trong mắt  ,  là loại  như .
 
 lau  mấy giọt nước mắt vô nghĩa , giọng lạnh như băng:
 
"Đồ ngu   não, chia tay."
 
Ném  một câu,  dứt khoát cúp máy.
 
 còn  kịp lấy , điện thoại  reo  nữa.
 
Giọng giảng viên hướng dẫn nghiêm túc vang lên:
 
"Lý Dao Dao, Lâm Thiên Ý  ở ký túc xá ? Bảo cô  đến văn phòng gặp  ngay. Chuyện tối gây  qua ảnh hưởng  , nếu   xử lý  thỏa,  thể tất cả đều sẽ  kỷ luật đấy."
 
 và giảng viên hướng dẫn vốn  quan hệ khá .
 
Chuyện hôm nay lớn đến mức cô  cũng   , nghĩa là chuyện  thực sự toang .
 
Lúc ,   răm rắp  theo sẽ  đổi   sự trong sạch, chỉ  phát điên lên mới  tác dụng.
 
 giật lấy điện thoại, gào  nức nở:
 
"Hu hu hu, cô ơi, em   sống nữa!”
 
“Cả đêm hôm qua em ở phòng thí nghiệm  thí nghiệm đến kiệt sức, thế mà  về ký túc xá,   vu oan là  dắt đàn ông lên giường!”
 
“Giờ khắp nơi đều đang đồn em là đứa con gái lăng loàn   liêm sỉ!”
 
“Từ nhỏ đến giờ, em  bao giờ  chịu ấm ức như thế !”
 
“Em chịu  nổi nữa cô ơi! Có  chỉ  c.h.ế.t  thì em mới chứng minh  sự trong sạch của  ?"
 
Vừa ,   đ.ấ.m mạnh xuống giường, phát  tiếng "bộp bộp" dữ dội.
 
Âm thanh vang dội truyền thẳng qua điện thoại, khiến giảng viên ngay lập tức hoảng loạn:
 
"Em bình tĩnh  gì từ từ , em đừng   chuyện dại dột!"
 
Đối với giảng viên đại học, điểm kém  đáng sợ, sinh viên đòi tự tử mới thực sự là cơn ác mộng.
 
 thừa cơ đánh mạnh một đòn:
 
"Vậy cô giúp em xin đoạn camera giám sát ở khu thí nghiệm !"
 
Bảo vệ trường sẽ  cho sinh viên tùy tiện xem camera,  chỉ  thể nhờ giảng viên  mặt.
 
Sau khi kết thúc cuộc gọi,  nhanh chóng   một đoạn video về chiếc giường hỗn độn,  cẩn thận bỏ ga giường  túi niêm phong.
 
Sau đó,  bật nguồn điện thoại.
 
Pin  sạc lên 20%,  đủ để gọi 110 báo cảnh sát.
 
 ngay khoảnh khắc ngón tay  gần chạm  nút gọi, một bóng  đột ngột lao tới, đẩy mạnh  !
 
"RẦM!"
 
Chiếc điện thoại  văng  khỏi tay, rơi xuống đất, màn hình đập mạnh  sàn, lớp kính cường lực vỡ nát.
 
Còn ,  hất mạnh  khung giường sắt, đau đến tê dại tận xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-nguoi-vu-hai-ta-lien-bao-canh-sat/chuong-3.html.]
 
 nghiến răng, gào lên:
 
"Nghiêm Tiếu! Mày  điên ?!"
 
Nghiêm Tiếu –  cuối cùng trong phòng ký túc xá bốn  của chúng , cũng là  duy nhất  thể ở ký túc xá tối hôm qua.
 
Cô  hoảng hốt nhặt điện thoại lên,  thấy màn hình   về giao diện chính, lúc  mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Đến khi xác nhận điện thoại   vấn đề gì, cô  mới nhớ   giả vờ xin :
 
"Thiên Ý, xin  nha, tớ chỉ vô tình vấp chân thôi."
 
Một cô gái sắc sảo và quyến rũ như Nghiêm Tiếu, khi tỏ  ăn năn,  càng   khác dễ mềm lòng.
 
Cô  luôn như  rõ ràng bản  sai , nhưng  thể hiện  như  mới là   tổn thương nhất.
 
Mà  công nhận,   nhiều   vẻ ngoài  của cô  lừa gạt.
 
Ví dụ như…   .
 
Còn nhớ hồi mới  đại học,  và cô     nhất.
 
Nghiêm Tiếu luôn thích  nũng, bám .
 
Mà  thì  dễ mềm lòng  những cô gái xinh   nũng nịu.
 
Lúc đó,  cái gì   cũng nghĩ đến cô  đầu tiên.
 
Sau  vì  xa cách?
 
Là vì   thấy cô     lưng ?
 
Hay là vì  bắt gặp cô  lén lút quyến rũ bạn trai ?
 
Quá nhiều  , giờ  cũng  nhớ nổi nữa.
 
Khoảng cách giữa  và cô ,   vì một chuyện lớn, mà là vì  nhiều chuyện nhỏ chất chồng lên .
 
Với tất cả những gì cô   ,    nghi ngờ cũng khó.
 
Cánh tay và sườn vẫn đau buốt,   chằm chằm  cô ,  vòng vo nữa:
 
"Người  dắt đàn ông lên giường  tối qua,   là mày ?"
 
Sự hoảng loạn lóe lên trong mắt Nghiêm Tiếu— rõ ràng, nhưng chỉ hiện thoáng qua trong chớp mắt.
 
Cô  siết chặt vạt áo, đôi mắt long lanh như sắp :
 
"Đó là giường của  mà,  tớ  thể lên đó ?”
 
“Tớ    thích tớ, nhưng cũng  thể bịa đặt hãm hại tớ như !"
 
  lạnh:
 
"Thế ? Nếu , mày  thể báo cảnh sát kiện tao tội vu khống đó."
 
Nghiêm Tiếu đơ .
 
Vẻ đáng thương  mặt suýt nữa  giữ nổi.
 
Cô  nuốt nước bọt, căng thẳng tăng âm lượng, cố tỏ  phẫn nộ:
 
"Mày tưởng ai cũng vô lý như mày ?”
 
“Cảnh sát còn bao nhiêu chuyện quan trọng  , chuyện nhỏ nhặt thế ,  cần thiết  phí phạm tài nguyên đất nước ?"