Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 1008
Cập nhật lúc: 2024-11-14 12:57:28
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Thất về, Liên Mạn Nhi liền lập tức bắt tay sắp xếp chuyện về Tam Thập Lý Doanh Tử thăm cha . Bởi vì lên kế hoạch từ sớm, công sự của Trầm Lục và việc nhà của Liên Mạn Nhi sớm xử lý xong. Liên Mạn Nhi báo ngày lên đường cho Tiểu Thất. Hôm nay ăn điểm tâm xong, hai vợ chồng từ biệt trong Trầm gia, mang theo hai đứa bé, cùng Tiểu Thất về hướng Tam Thập Lý Doanh Tử .
Liên Mạn Nhi vẫn cỗ xe ngựa theo quy cách huyện chủ của , xe ngựa hết sức rộng rãi, thoải mái, mang theo hai đứa bé bên trong cũng thấy bất tiện. Trời thu mát mẻ, Trầm Lục và Tiểu Thất cưỡi ngựa phía xe ngựa. Tranh thủ lúc mặt trời còn nắng gắt, Trầm Lục liền bế Tiểu Kỳ Lân Nhi lên cưỡi ngựa cùng. Tiểu gia hỏa vô cùng thích thú.
Mặc dù Tiểu Kỳ Lân Nhi mới ba tuổi, nhưng mấy thứ đồ chơi trẻ con thể thỏa mãn bé. Có lẽ thật sự là di truyền, hoặc cũng thể là Trầm Lục cố ý hướng dẫn, dù tuổi còn nhỏ, Tiểu Kỳ Lân Nhi thích vung kiếm múa đao, bé cũng thích ngựa. Mấy Trầm Lục, Tiểu Thất, Trầm Cửu đều ngựa cho bé cưỡi.
Bây giờ thể cưỡi ngựa thật, Tiểu Kỳ Lân Nhi thích thú ngoác đến tận mang tai.
“Chờ con lớn thêm chút nữa, phụ sẽ chọn cho con một chú ngựa con khỏe mạnh, dạy con cỡi ngựa.” Trầm Lục thấy Tiểu Kỳ Lân Nhi sợ ngựa, lưng ngựa còn vui vẻ như , cảm thấy hổ là con trai , vì vô cùng vui mừng, hứa hẹn với con trai.
“Phụ giữ lời nha” Tiểu Kỳ Lân Nhi phấn khích, lập tức lớn tiếng , sang vẫy tay với Tiểu Thất: “Cậu út, bảo đảm cho cháu nhé?”
“Còn cả bảo đảm cơ đấy” Tiểu Thất ngựa ngừng . Tiểu Kỳ Lân Nhi nhờ chứng, mà bảo bảo đảm, chút cẩn thận của tiểu gia hỏa đương nhiên thể gạt Tiểu Thất. “Chỉ giỏi học theo cháu thôi. Được , út đảm bảo với cháu. Đến lúc đó cha cháu cho cháu, út sẽ cho.”
“Sao nào, tin phụ của con ?” Trầm Lục cố ý nghiêm mặt, hỏi Tiểu Kỳ Lân Nhi: “Có khi nào phụ mà giữ lời ?”
Trầm Lục thật sự chú ý đến phương diện . Hắn luôn cố gắng để trở thành một phụ uy tín, . Dù là mặt con trai mới chỉ mấy tuổi, cũng dễ dàng đồng ý, mà một khi đồng ý sẽ nuốt lời.
“Không …” Tiểu Kỳ Lân Nhi trong n.g.ự.c Trầm Lục, mấp máy miệng, mấy ngón tay đan với , hai mắt vụt sáng út của bé.
“Đệ hiểu ý của Tiểu Kỳ Lân Nhi.” Tiểu Thất cháu trai như , khỏi mềm lòng, vội vàng giải vây cho cháu trai: “Cha nhất định sẽ cho cháu một con ngựa con, đến lúc đó út cho cháu thêm một con nữa, đảm bảo hề kém con ngựa mà cha cháu cho.”
Việc buôn bán của Liên gia đang ngày càng phát triển, Tiểu Thất giao du rộng, kiếm một con ngựa là việc khó.
Nói xong, Tiểu Thất còn sang nháy mắt với Tiểu Kỳ Lân Nhi, giống như đây là một bí mật nho nhỏ giữa hai cháu.
Tiểu Kỳ Lân Nhi liền đến hai mắt cong cong, đáp một tiếng giòn tan.
“Chuyện , phụ chứng cho con.” Trầm Lục ôm ghì lấy Tiểu Kỳ Lân Nhi, chậm rãi . Là chứng, mà bảo đảm. Tiểu Kỳ Lân Nhi và Tiểu Thất đều mỉm .
Tiểu Thất một lúc, đột nhiên ngừng , nghi ngờ về phía Trầm Lục và Tiểu Kỳ Lân Nhi.
Tiểu Kỳ Lân Nhi đang ngẩng cái mặt bánh bao sang với Trầm Lục. Trầm Lục cúi đầu, cũng với Tiểu Kỳ Lân Nhi.
“Hình như… Bị tính kế…” Tiểu Thất đảo đảo mắt, lông mày cụp xuống, kéo dài giọng .
Liên Mạn Nhi trong xe ngựa mấy cha con cháu bên ngoài chuyện với , bất giác theo. Đáng thương cục bột Bàn Bàn còn quá nhỏ, thấy ca ca ôm ngoài cưỡi ngựa, chỉ thể ngóng theo. Cũng bởi vì bé còn nhỏ, Liên Mạn Nhi tiện tay cầm mấy món đồ chơi dỗ dành một chút đánh lạc hướng.
Từ phủ thành đến Tam Thập Lý Doanh Tử, đường vô cùng náo nhiệt. Lần trở về, cả Trầm Lục lẫn Liên Mạn Nhi đều kinh động đến các địa phương. Tuy nhiên, các quan cùng hào nông thôn các nơi dọc đường đều theo lệ đến nghênh tiếp. Cũng chuyện quan trọng gì, Liên Mạn Nhi và Trầm Lục liền ai cũng gặp, chỉ sai quản sự dẫn đường, nhận tiện dẹp yên, đuổi những .
Bởi vì đoạn đường từ phủ thành đến Tam Thập Lý Doanh Tử ngắn, Liên Mạn Nhi còn mang theo Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn, nên đoàn cũng quá gấp gáp lên đường, dọc đường xe ngựa chậm rãi, như cũ nghỉ ở huyện thành Cẩm Dương một đêm, sáng hôm mới tới Tam Thập Lý Doanh Tử.
Xe ngựa khỏi cổng trấn Thanh Dương, Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nhấc màn xe lên. Xa xa, thấy Liên Thủ Tín và Trương thị giữa đám đông đúc bên cạnh đường cái, đang trông ngóng sang phía bên .
“Bà ngoại, ông ngoại đến đón chúng .” Liên Mạn Nhi cảm thấy trong lòng nóng lên, một tay bế Bàn Bàn, một tay ôm vai Tiểu Kỳ Lân Nhi, nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa gặp bà ngoại, ông ngoại, hành lễ chào hỏi, bác cả, dượng cả của các con nữa…”
Tiểu Kỳ Lân Nhi nghiêm túc gật đầu, cục bột Bàn Bàn cũng ê a trả lời.
“Mẹ, còn Đại Bảo ca với Kỷ Viễn ca nữa…” Tiểu Kỳ Lân Nhi hào hứng bổ sung với Liên Mạn Nhi.
“ , còn Đại Bảo ca với Kỷ Viễn ca của con nữa.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-1008.html.]
Xe ngựa tới, cách đám Liên Thủ Tín, Trương thị một , Tiểu Thất phía lập tức xuống ngựa, chạy đến mặt Liên Thủ Tín và Trương thị, phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu với hai .
“Cha, , con trai về!”
“Ôi… Ôi…” Liên Thủ Tín cùng Trương thị , vội vàng đưa tay đỡ Tiểu Thất: “Dưới đất bẩn lắm, sạn cát, cấn đau thì …”
Tiểu Thất lên Trương thị kéo ôm trong ngực. Trương thị ôm Tiểu Thất, bắt đầu lau nước mắt, vành mắt Tiểu Thất cũng đỏ, Liên Thủ Tín ở bên cạnh khuyên giải: “Con nó về , chuyện vui mừng như thế, với bà bao nhiêu , vẫn còn hả?” Thế nhưng khóe mắt ông cũng ươn ướt.
Lúc , Trầm Lục dẫn theo xe ngựa của Liên Mạn Nhi đến gần. Trầm Lục xuống ngựa, tiến đến hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị, phía nha bà tử theo hầu hạ cũng đỡ con Liên Mạn Nhi bước xuống xe.
“Đừng xuống xe, còn thêm một đoạn nữa. Đợi khi nào đến cổng mấy con hãy xuống xe.” Trương thị vội vàng ngăn Liên Mạn Nhi xuống xe.
Trong lòng Liên Mạn Nhi thấy buồn , cảm động. Từ đường cái đến nhà cũ xa lắm. Liên Thủ Tín và Trương thị lo nàng với hai đứa bé mệt. Mẹ con các nàng gì yếu ớt như . Liên Thủ Tín và Trương thị thật sự quá lo lắng, quá cẩn thận .
Mặc dù trong lòng nghĩ như , nhưng đồng thời Liên Mạn Nhi thể hiểu tâm trạng của Liên Thủ Tín và Trương thị, nhất là từ khi nàng Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn. Có câu “Nuôi con mới lòng cha ” quả sai chút nào.
“Mẹ, con của gì mảnh mai đến , mấy bước đường cũng nổi!” Liên Mạn Nhi , tiến lên, hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị.
Liên Thủ Tín và Trương thị Trầm Lục cùng Liên Mạn Nhi, mặt mày vui mừng.
“Ông ngoại, bà ngoại…” Tiểu Kỳ Lân Nhi theo tới, mặc cẩm bào màu xanh ngọc, cũng bắt chước hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị, gọi bằng giọng non nớt.
“Ôi trời, bảo bối của …” Liên Thủ Tín và Trương thị thấy Tiểu Kỳ Lân Nhi, vui mừng tả xiết. Đến khi Liên Mạn Nhi đích ôm cục bột nhỏ, cục bột nhỏ phát âm rõ mà gọi ông bà, Liên Thủ Tín và Trương thị đều đến thấy mắt . Mới bởi vì gặp con trai xa cách lâu ngày mà mừng đến rớt nước mắt, giờ đều biến thành vui mừng.
Trong ấn tượng của Liên Thủ Tín cùng Trương thị, những đứa bé con nhà giàu đều chiều chuộng, hơn nữa Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn là con trai Trầm Lục, còn kế thừa tước vị, Tiểu Kỳ Lân Nhi còn trở thành gia chủ của Trầm gia. Đối với hai đứa cháu trai , hai ông bà yêu thương, nâng niu.
Tiểu Kỳ Lân Nhi ba tuổi rồi, cho xa nhà cũng , Liên Mạn Nhi còn mang theo con trai nhỏ mới đầy một tuổi, Trương thị vui vẻ, thấy lo lắng, khỏi trách cứ con gái.
“… Đường xa như , thật là, cháu ngoại của mệt…”
Liên Mạn Nhi chỉ .
“Mẹ, đường xe ngựa, thời tiết mát mẻ, khác nhiều so với lúc ở nhà… Mang theo nhiều hầu hạ như , cho cháu ngoại của chịu khổ .” Liên Mạn Nhi với Trương thị.
Trương thị trách Liên Mạn Nhi mấy câu như , thật nghĩ một đằng một nẻo, hai cháu ngoại đều tới, bà vui còn kịp, mấy câu trách móc đó thể coi là thật, chẳng qua chỉ là những lời mật của hai con thôi.
“Tiểu Viễn, tới chào cô, dượng của con nào…” Liên Thủ Tín vội sang bên cạnh .
Tiểu Thất hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị xong, liền bế đứa bé phía hai ông bà lên, bảo đứa bé gọi thúc thúc, thơm lên mặt khiến đứa bé khanh khách, ngừng né tránh.
Đứa bé xấp xỉ với Tiểu Kỳ Lân Nhi, mặc cẩm bào màu xanh nhạt, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, chính là con trai đầu lòng của Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên, tên là Liên Kỷ Viễn. Năm đó Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi lượt thành , đầu tiên là Tần Nhược Quyên tin vui, lâu Liên Mạn Nhi cũng hỉ mạch. Hai cô tẩu sinh con, Tiểu Kỷ Viễn cùng tuổi với Tiểu Kỳ Lân Nhi, so ngày sinh thì lớn hơn Tiểu Kỳ Lân Nhi hai tháng.
DTV
Tiểu Thất thấy Liên Thủ Tín và Trương thị gọi, vội bế Tiểu Kỷ Viễn qua đó. Tiểu Kỷ Viễn Tiểu Thất đặt xuống đất, cũng quy củ hành lễ với Trầm Lục và Liên Mạn Nhi.
“Ngoan quá” Liên Mạn Nhi vội bế Tiểu Kỷ Viễn lên: “Hình như là cao hơn, nặng hơn đấy.”
Nghe Liên Mạn Nhi như , Liên Thủ Tín và Trương thị càng thêm rạng rỡ mặt mày, Tiểu Kỷ Viễn cũng vui vẻ đến gương mặt đỏ bừng.
“Đến gặp Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn của cháu .” Liên Mạn Nhi bế Tiểu Kỷ Viễn một lát, để bé xuống, chung một chỗ với Tiểu Kỳ Lân Nhi.
Hai đứa bé cũng hành lễ với giống như lớn, Tiểu Kỷ Viễn còn sờ sờ cái tay mập mạp của cục bột đang Trương thị ôm trong ngực, thiết gọi Bàn Bàn .
“Tỷ tỷ với tỷ phu các con cũng tới đấy.” Liên Thủ Tín với Trầm Lục và Liên Mạn Nhi.
Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi dắt tay Đại Bảo, tiến lên đón.