Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:54:07
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Mạn Nhi gọi một tiếng Vương Ấu Hằng. Vì lúc Vương chưởng quỹ đem Vương Ấu Hằng mời đến bên cạnh chuyện, giọng lúc thấp lúc cao, mấy câu phía nàng đã . Nếu như Vương Ấu Hằng an bài như , nàng dường như cũng cái gì để oán giận. nàng mơ hồ chờ mong Vương Ấu Hằng nhiều hơn, hiện tại ở thời điểm này, nàng có thể dựa , chỉ .
Vương Ấu Hằng nghiêng đầu , liền thấy Liên Mạn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mắt to nhấp nháy vụt sáng mà . Lông mi Liên Mạn Nhi dày dài, giống như cây quạt nhỏ, phía còn mang theo bọt nước, là nước mắt, là mồ hôi. Tim của Vương Ấu Hằng tựa hồ trong phút chốc run rẩy.
DTV
“Vương chưởng quỹ, ngươi lập tức chuẩn xe, đưa Lục Tam Thập Lý doanh tử.” Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ phân phó .
Vương chưởng quỹ ngớt lời đáp ứng, liền tiểu nhị lập tức dắt xe ngựa tới, Lục lang trung cũng chuẩn xong tất cả đồ vật, từ trong Tế Sinh đường .
“Liên gia cô nương cũng theo xe trở về chứ?” Vương chưởng quỹ hỏi Liên Mạn Nhi.
“Không, một hồi nàng sẽ cùng .” Vương Ấu Hằng .
Vương chưởng quỹ khó hiểu, “Thiếu đông gia về trong huyện, như thế nào…”
“Ta tạm thời về.” Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ , “Ngươi tranh thủ thời gian chuẩn mời của lão gia, mặt khác chuẩn bốn dạng lễ trọng, ngõ hẻm cây hòe.”
“Thiếu đông gia, ngài đây là …” Vương chưởng quỹ kinh ngạc mà Vương Ấu Hằng, hình như là đã chuyện gì thể tưởng tượng nổi.
“Đúng, nhân mạng quan thiên, chuẩn nhanh lên, xuất phát.” Vương Ấu Hằng .
“Thiếu đông gia, việc , nếu lão gia …”
“Ta sẽ với phụ , chuyện gì đều gánh hết trách nhiệm.” Vương Ấu Hằng .
“Đây như , ” Vương chưởng quỹ biểu tình đau khổ, “Thiếu đông gia, ngài là …”
“Ta quyết định chủ ý. Ngươi mau , lễ vật thể chậm trễ.” Vương Ấu Hằng vỗ vỗ vai Vương chưởng quỹ.
Vương chưởng quỹ vẻ mặt bất đắc dĩ. Vẫn là thu xếp.
Lúc Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng sớm đều đến gần.
“Ấu Hằng ca, ” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Vương Ấu Hằng.
“Đừng nóng vội, Mạn Nhi, hết để cho Lục , Ngũ Lang cùng tiểu Thất trở về, đem tình huống định . Ta mang mời một khác. Hắn là phương diện đại hành gia _ (giỏi nhất việc ) _ , tay, nhất định có thể cứu .” Vương Ấu Hằng đối với Liên Mạn Nhi nói. Hắn chỉ là Liên Mạn Nhi chuyện, đoán tình huống mười phần nguy cấp của Trương thị. Lúc , ôm nhiều việc như mà thật là sáng suốt. lấy Liên Mạn Nhi lo lắng, ánh mắt tin cậy, nghĩ nhiều, nhiều , để trấn an Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi hít hít cái mũi. Nhẹ gật đầu. Lo lắng trong mắt theo thời gian dần qua hi vọng thế.
Vương Ấu Hằng hỏi Lục lang trung cần đem theo thuốc thường dùng , Lục lang trung gật đầu, đều mang theo.
“Vậy là . Đến đó, vô luận như thế nào cũng cố hết sức, dùng thuốc gì, lập tức bảo tiểu nhị trở về lấy, cho dù… Cũng định, lập tức mời vị ở hẻm cây hòe tới.” Vương Ấu Hằng dặn dò một phen với Lục lang trung. Liền để cho Lục lang trung, tính cả Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều lên xe ngựa. Hướng Tam Thập Lý doanh tử .
Vương chưởng quỹ cũng chuẩn xong mời cùng bốn dạng lễ trọng cho Vương thái y, bảo mang .
“Liên cô nương lau mặt a.” Một tiểu nhị bưng chậu nước , khăn mặt màu trắng đặt mép chậu.
Liên Mạn Nhi một lòng nghĩ tìm lang trung giỏi, cứu mạng Trương thị, những thứ khác đều quên . Bây giờ thấy tiểu nhị đưa khăn mặt cùng nước tới, nàng mới nhớ tới chính . Chạy một mạch tới, mồ hôi, bụi đất, hiện tại bộ dạng của nàng còn xí như thế nào.
Liên Mạn Nhi đang tiến lên, Vương Ấu Hằng tiến lên nàng, đem khăn mặt trắng trong chậu nước thấm ướt. Kế tiếp, đem khăn mặt ẩm ướt trực tiếp dán tại mặt Liên Mạn Nhi.
Vương Ấu Hằng Liên Mạn Nhi lau mặt một hồi, thấy, hài lòng, lúc mới đem khăn mặt thả trong chậu nước.
“Cái , cám ơn Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi nhịn ngẩng đầu cực kỳ nhanh liếc mắt Vương Ấu Hằng, cực kỳ nhanh cúi đầu xuống. Cũng may nàng bây giờ còn là một tiểu nha đầu, hình tượng a, e lệ a cùng nàng còn quan hệ gì, ừm, hẳn là quan hệ gì.
“Mạn Nhi, chúng thôi.”
Liên Mạn Nhi theo Vương Ấu Hằng lên xe ngựa.
“Ấu Hằng ca, chúng tìm, y thuật cao minh ?”
Vương Ấu Hằng nhẹ gật đầu, “Người họ Thạch, từng trong Thái y viện ở kinh thành hơn hai mươi năm, chuyên bắt mạch an thai cho Tần phi trong hậu cung, xưng là thánh thủ. Cũng may, cáo lão hồi hương, hai ngày đang ở tại trấn . Mạn Nhi, vận khí của .”
Thì là từng ở trong cung phụ khoa thánh thủ, như nhất định có thể cứu Trương thị a.
Liên Mạn Nhi nghĩ tới đoạn đối thoại của Vương Ấu Hằng cùng Vương chưởng quỹ.
“Ấu Hằng ca, Thạch thái y , khó mời . Huynh.. là chút bất tiện cùng khó xử ?”
Vương Ấu Hằng cúi đầu Liên Mạn Nhi, liền nở nụ .
“Đừng lo lắng, khác mời , hẳn chịu tay, mời , là nhất định chịu .”
“Thật sự?” Liên Mạn Nhi Vương Ấu Hằng giống dối, nhưng ý tứ của Vương chưởng quỷ rõ ràng là ngược .
“Đương nhiên là sự thật.” Vương Ấu Hằng .
“Cái , Ấu Hằng ca, còn chuyện quan trọng cần ?.” Liên Mạn Nhi cẩn thận mà hỏi thăm. Thời điểm nàng đuổi theo xe ngựa, lời phu xe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-47.html.]
“Ừ, gì, đại sự.” Vương Ấu Hằng .
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, đem tâm để xuống. Đương nhiên, nàng là thật lâu về mới , ngày mai là đại thọ sáu mươi của tổ mẫu Vương Ấu Hằng, Vương Ấu Hằng bởi vì chuyện của Trương thị mà ở trong trấn, chúc thọ cho lão thái thái.
Xe ngựa một đoạn, quẹo một phố nhỏ vắng vẻ, tới một cửa gỗ sơn son tiểu viện thì ngừng . Vương chưởng quỹ phái đem mời cùng lễ vật đưa , bởi thời điểm bọn họ xuống xe, quản gia Thạch gia tới cửa nghênh đón.
“Vương Tam gia mời, lão gia chúng đang ở trong phòng khách đợi ngài.”
Quản gia ở phía dẫn đường, đưa Vương Ấu Hằng cùng Liên Mạn Nhi tiến trong hoa viên, xuyên qua một cánh cửa hình bán nguyệt, phía bên trái dọc theo đường lót đá cuội, là một căn phòng lớn. Trong phòng lớn bên cạnh cái bàn đá, một lão giả mặc y phục mà xanh lam nhạt đang . Lão giả dáng nhỏ gầy, râu tóc trắng tinh, sắc mặt mười phần hồng nhuận. Đang uống .
“Bái kiến Thạch bá bá.” Vương Ấu Hằng mang theo Liên Mạn Nhi phía , đối với Thạch thái y thi lễ.
Thạch thái y lúc mới chậm rãi buông chén xuống, về phía Vương Ấu Hằng.
“Là hiền chất Vương gia a. Phụ ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc Thạch bá bá, gia phụ thể khoẻ mạnh. Gia phụ thường xuyên ở mặt vãn bối nhắc tới Thạch bá bá. Nói Thạch bá bá chỉ y thuật cao siêu, hơn nữa chân thực nhiệt tình, hạnh lâm mẫu mực.”
Thạch thái y liền ha ha .
“Ngươi đứa nhỏ chuyện, chỉ sợ phụ ngươi như .”
“Gia phụ đúng là đặc biệt tôn sùng y thuật của Thạch bá bá.”
“Ngươi tìm , phụ ngươi ?” Thạch thái y vẫy tay một cái, liền gã sai vặt đem mời Vương gia đưa lên, Thạch thái y , liền đem mời giao cho gã sai vặt khác cầm lấy.
“Thạch bá bá thấy bái ?” Vương Ấu Hằng .
“Là bệnh bộc phát nặng, phụ ngươi thể . Cho nên ngươi đến mời ?”
“Thạch bá bá rõ, gia phụ am hiểu ngoại thương phong hàn, về phương diện phụ khoa, gia phụ đúng là sùng bái Thạch bá bá nhất. Coi như là gia phụ ở chỗ . Cũng khó như Thạch bá bá.” Vương Ấu Hăng .
“Vậy thì mời phụ ngươi đến là .” Thạch thái y nói.”Ta rửa tay gác kiếm.”
Lão đầu tính cách thật sự là cổ quái, căn bản giống đại phu trị bệnh cứu , đối đãi Vương Ấu Hằng cũng giống với vãn bối bình thường. Bộ dáng của giống như là đang khó dễ Vương Ấu Hằng.
Liên Mạn Nhi đến một bước.
“Thạch thái y, hiện tại nguy hiểm, xin ngài…”
Vương Ấu Hằng cực kỳ nhanh đón lời Liên Mạn Nhi mà , “Bệnh nhân đang thập phần nguy hiểm, nếu như gia phụ, mặc dù dám đảm bảo trở ngại. nhất định đến mức dám tay, mà kiếm cớ từ chối.”
Thạch thái y Liên Mạn Nhi. Lại Vương Ấu Hằng một chút, ha ha hai tiếng.
“Ngươi sử dụng phép khích tướng !”
“Xin hỏi Thạch bá bá là dám dám ? Dù , nếu như thất thủ, có thể phá hủy thanh danh mà những năm Thạch bá bá thật vất vả xây dựng.” Vương Ấu Hằng mỉm .
Thạch thái y lên, “Mà thôi, nếu , ngươi còn tưởng rằng sợ.”
Thạch thái y đây là đáp ứng, Liên Mạn Nhi lập tức trong lòng vui vẻ.
“Thạch bá bá quả nhiên nhiệt tình đối đãi.” Vương Ấu Hằng .
“Ngươi theo , đang kiểm tra năng lực của ngươi.” Thạch thái y hướng Vương Ấu Hằng ngoắc.
“Mạn Nhi, ở nơi chờ .” Vương Ấu Hằng đối với Liên Mạn Nhi nói.
“Ừm, Ấu Hằng ca cẩn thận.” Liên Mạn Nhi , đè thấp giọng , “Tính tình , chỉ ăn kích, ăn mềm, Ấu Hằng ca nếu cái gì nữa, cần nhẫn nhịn.” Nàng sợ Vương Ấu Hằng vì mời Thạch thái y mà khinh bỉ.
“Ta , Mạn Nhi.”
Vương Ấu hằng cùng Thạch thái y hướng thư phòng phía phòng khách , Liên Mạn Nhi ở trong khách sãnh chờ, một tiểu nha đầu đưa tới, rời .
Liên Mạn Nhi lên, đánh giá nơi trong hoa viên . Hoa viên cũng lớn, bố trí hứng thú nhà nông. Trong lòng nàng việc, hai mắt liền , kết quả hoảng sợ, một thiếu niên mập mạp lúc nào ở phía nàng.
“Chân to!” Cái tiểu tử béo cúi đầu thấy chân Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhíu mày, tiểu mập mập so với nàng còn thấp chút, mặc áo choàng tơ lụa xanh ngọc, thể tròn vo đem áo choàng xanh phình lên, thoạt so với nàng mập hơn hai vòng còn dư. Cái tiểu mập mạp tuy rằng đáng chán, nhưng cách ăn mặc, là quan hệ thế nào với Thạch thái y, nàng đại nhân đại lượng, nàng nhịn.
Liên Mạn Nhi né tránh tiểu mập mạp, hướng bàn đá bên cạnh đến. Nàng cho rằng tiểu mập cảm thấy mất mặt, sẽ bỏ . Thế nhưng nàng nghĩ lầm , tên tiểu mập chỉ cùng qua, còn một phát bắt b.í.m tóc của nàng.
“Tiểu Bình Quả, ngươi lớn bao nhiêu, cùng về nhà a, ăn ngon chơi đùa vui.” Tiểu mập nhếch môi, lộ một hàm răng trắng chói mắt. _ (nhóc quảng cáo kem đánh răng =)) _
Tiểu Bình Quả? Liên Mạn Nhi khiêu mi, cái tiểu béo Đôn chẳng lẽ là đang đùa giỡn nàng.
Tiểu mập nhếch miệng , mặt mập ục ục thịt, đem hai mắt đều híp thành một đường nhỏ. Hắn thấy Liên Mạn Nhi lời nào, liền giật giật b.í.m tóc của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cảm thấy da đầu tê rần, lập tức nổi trận lôi đình. Nàng đang lo lắng cho an nguy của Trương thị, tên tiểu mập khăng khăng đến trêu chọc nàng. Lão hổ phát uy , đem nàng thành con mèo bệnh ?