Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 134: --- Lĩnh Châu tìm người

Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:43:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba Triệu Tiểu Ngọc thúc ngựa nhanh chóng đến huyện để hội họp với Triệu Đức Vượng.

 

Lúc Triệu Đức Vượng sự giới thiệu của Triệu Ngũ Lâm mà đàm phán xong với Giả Uy.

 

Triệu Tiểu Ngọc âm thầm đ.á.n.h giá Giả Uy. Người khác hẳn vẻ cao lớn dũng mãnh của Triệu Ngũ Lâm, nếu giới thiệu thì căn bản thể nhận cũng là tiêu sư.

 

Giả Uy chừng bốn mươi tuổi, đen gầy, tướng mạo thuộc loại chẳng mấy ai để ý giữa đám đông. Người như càng thích hợp cho việc theo dõi điều tra, sẽ gây sự chú ý của khác.

 

Giả Uy mỉm chào hỏi Triệu Tiểu Ngọc và Tần Tiêu, nhưng rõ ràng hứng thú với Tiểu Bạch. “Tiểu gia hỏa bao nhiêu tuổi ?” Hắn cố gắng bế Tiểu Bạch từ trong lòng Tần Tiêu qua, nhưng Tiểu Bạch nhe răng gầm gừ từ chối.

 

Mấy chỉnh đốn một lát, mang theo đuốc, t.h.u.ố.c bột xua đuổi côn trùng độc, rắn độc mà Giả Uy chuẩn khởi hành.

 

Sở dĩ mang theo những loại t.h.u.ố.c bột là vì Giả Uy đưa Triệu Tiểu Ngọc và họ đường tắt xuyên qua khu rừng rậm. Nơi đây rắn độc, côn trùng độc nhiều, thể đề phòng.

 

Có Giả Uy kinh nghiệm phong phú dẫn đường, đoàn Triệu Tiểu Ngọc kinh nhưng hiểm, đến Lĩnh Châu lúc trời hửng sáng.

 

Vừa vặn kịp lúc cổng thành Lĩnh Châu mở cửa, cổng thành xếp một hàng dài , chờ đợi quan binh kiểm tra.

 

Thanh Liễu đỡ Triệu Tiểu Ngọc xuống ngựa, đôi chân lơ lửng lâu ngày gần như mất hết cảm giác, Triệu Tiểu Ngọc suýt ngã quỵ, may mà Thanh Liễu kịp thời đỡ lấy nàng.

 

Mặt trong đùi đau rát, Triệu Tiểu Ngọc c.ắ.n răng chịu đựng. Vừa mệt buồn ngủ, nàng mắng c.h.ử.i Mã gia mấy lượt trong lòng mới thấy thoải mái hơn chút, theo đoàn thành chậm rãi tiến lên.

 

Giả Uy thường xuyên Lĩnh Châu, chút quen với quan binh ở cổng thành, nên mấy Triệu Tiểu Ngọc khó dễ mà thuận lợi Lĩnh Châu.

 

Những khác bạc để hối lộ quan binh, khó tránh khỏi khó đủ đường: đồ trong gói đồ đổ tung tóe khắp đất, những phụ nữ xinh lục soát, gánh sách của thư sinh cũng lật đổ...

 

Vào đến cổng thành, Triệu Tiểu Ngọc nhịn đầu .

 

Giả Uy thở dài, khẽ : “Thế đạo càng ngày càng loạn , đến Lĩnh Châu mua thêm ít lương thực về .”

 

Triệu Đức Vượng, Triệu Ngũ Lâm vội vàng đáp lời, đặc biệt là Triệu Đức Vượng. Hắn từng đến Lĩnh Châu, thấy thái độ hung ác của quan binh khỏi lo lắng, càng thêm lo cho Đại Ngọc.

 

Triệu Tiểu Ngọc bầu trời xám xịt, nghĩ rằng lúc trời âm u ngược thể khiến tràn đầy hy vọng, chỉ là định sẵn sẽ vui mừng hão huyền một phen.

 

Nàng khẽ hỏi Tiểu Bạch đang trong lòng: “Có thể tìm thấy vị trí của Đại Ngọc ?”

 

Tiểu Bạch lắc đầu.

 

Triệu Tiểu Ngọc cũng hề ảo tưởng Tiểu Bạch thể dễ dàng tìm thấy Đại Ngọc, Tiểu Bạch -đa.

 

Chỉ là vẫn nóng ruột, nàng lo lắng cuối cùng vẫn cứu Triệu Đại Ngọc, Đại Ngọc vẫn sẽ Mã Xuân Sinh hại c.h.ế.t.

 

Mấy chẳng kịp nghỉ ngơi, liền thúc ngựa thẳng đến nơi ở của vị thần y Tề Lâm Lập mà Mã Xuân Sinh nhắc đến trong gia thư.

 

Chẳng ngoài dự liệu, nơi chẳng còn bóng dáng Tề Lâm Lập, hiện giờ đang một gia đình bốn miệng từ nơi khác đến Lĩnh Châu buôn bán nhỏ, gồm hai ông bà lão cùng con trai và con dâu.

 

Giả Uy đưa một xâu tiền, hỏi: "Chúng đến đây ngưỡng mộ danh tiếng để tìm vị thần y chữa bệnh, lão ca thần y ở ?"

 

Lão hán cũng chẳng từ chối, thản nhiên nhận lấy tiền nhét thẳng ngực, lời cũng thật thà: "Lúc chúng đến thì căn nhà trống , chủ nhà từng mở y quán, nhưng chữa c.h.ế.t , tên lừa đảo liền bỏ trốn, công văn truy nã của quan phủ dán đầy khắp nơi, các ngươi đến muộn ngược là chuyện , đúng là thoát một kiếp nạn, tên lừa đảo đó lừa gạt tiền bạc, lừa gạt sắc ..."

 

Tâm Triệu Tiểu Ngọc chìm xuống đáy vực, thần y chữa c.h.ế.t , Triệu Đại Ngọc bặt vô âm tín, hai tin tức liên kết với , Triệu Tiểu Ngọc dám nghĩ thêm nữa.

 

Tần Tiêu khẽ an ủi: "Đừng nghĩ theo hướng , nếu thật sự chuyện may, Mã Xuân Sinh sẽ cần ở Lĩnh Châu nữa, chúng cứ tìm hãy ."

 

Giả Uy hỏi thêm vài chi tiết, thấy quả thật hỏi thêm thông tin hữu ích nào, mấy liền rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-134-linh-chau-tim-nguoi.html.]

 

Triệu Đức Vượng lo lắng đến đỏ cả vành mắt, Triệu Tiểu Ngọc chau mày thật chặt, cả hai đều buồn rầu thê thảm, lòng nóng như lửa đốt.

 

Để kịp đường , mấy đều thức trắng một đêm, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Triệu Tiểu Ngọc càng thêm tái nhợt.

 

Giả Uy : "Triệu lão ca cùng các vị cứ nghỉ ngơi nửa ngày , nửa ngày sẽ đến nha môn hỏi thăm , trưa mai sẽ đến tìm các vị hội họp, chứ?"

 

Triệu Đức Vượng xong theo thói quen về phía Triệu Tiểu Ngọc, chờ Triệu Tiểu Ngọc đưa chủ ý.

 

Triệu Tiểu Ngọc cũng tán thành như , các nàng cũng thể cùng nha môn, cũng vô ích, chi bằng tiên tìm một khách điếm để nghỉ ngơi, ngủ bù lấy thể lực.

 

Triệu Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút lấy hai mươi lạng bạc: "Giả ca, cái cứ nhận lấy , tìm hỏi chuyện lúc nào cũng chút tiền thù lao."

 

Mèo Dịch Truyện

Mặc dù đó thống nhất là tìm thì trả tiền, nhưng hiện giờ xem Lĩnh Châu hiển nhiên còn hỗn loạn và phức tạp hơn dự kiến, quan binh sánh ngang thổ phỉ, Giả Uy thì mấy bọn họ căn bản thể tìm , nếu cho thêm bạc thể khiến Giả Uy việc tận lực hơn, Triệu Tiểu Ngọc cũng ngại.

 

Giả Uy cũng chẳng từ chối, nhận lấy bạc : "Triệu cô nương cứ yên tâm, Giả Uy những chuyện khác dám , nhưng tìm thì một bộ phương pháp, chỉ cần còn ở Lĩnh Châu thì nhất định sẽ tìm ."

 

Giả Uy dẫn Triệu Ngũ Lâm đến nha môn.

 

Triệu Tiểu Ngọc cùng mấy đến khách điếm.

 

Thanh Liễu gọi tiểu nhị mang nước nóng đến, Triệu Tiểu Ngọc tắm rửa một phen, cảm xúc lo âu cuối cùng cũng dịu phần nào, rõ ràng buồn ngủ nhưng tài nào ngủ , nàng bóc tách từng lớp phân tích tình hình hiện tại.

 

Lúc , Tần Tiêu gõ cửa bước , dịu giọng hỏi: "Không ngủ ? Đừng quá lo lắng."

 

Triệu Tiểu Ngọc Tần Tiêu với mái tóc vẫn còn nhỏ nước, quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng vì làn da trắng nõn, đang lo lắng cho , mím môi : "Huynh cũng ngủ một lát , đêm qua cũng ngủ."

 

Tần Tiêu từ trong lòng lấy một hộp t.h.u.ố.c mỡ: "Chân nàng đau ? Ta tiệm t.h.u.ố.c mua, bôi thể giảm đau."

 

Triệu Tiểu Ngọc t.h.u.ố.c mỡ Tần Tiêu, quả thực quan tâm nàng đến từng chi tiết nhỏ, nàng chỉ khẽ cau mày vì đau chân khi xuống ngựa ở cổng thành, phát hiện , ngay cả Thanh Liễu đang đỡ nàng bên cạnh cũng hề .

 

Bản rõ ràng cũng mệt buồn ngủ, mà vẫn ưu tiên mua t.h.u.ố.c mỡ cho nàng, Triệu Tiểu Ngọc đầu tiên khác chăm sóc tỉ mỉ như , nàng cảm động nghĩ rằng dù nàng vẫn nhớ những chuyện qua, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy, bất kể thế nào, thể trùng phùng với Tần Tiêu, nàng mãn nguyện .

 

Tần Tiêu thấy Triệu Tiểu Ngọc gì, nhẹ nhàng ôm nàng an ủi: "Sẽ , ngủ một giấc thật ngon, chúng cùng ngoài tìm."

 

Triệu Tiểu Ngọc chậm rãi : "Tần Tiêu, sợ thể đổi kết cục, Đại Ngọc vẫn sẽ Xuân Sinh hại c.h.ế.t, đây là kết cục trong sách, sợ kết cục đều định , vô lực đổi."

 

Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm Triệu Tiểu Ngọc: "Đừng sợ, sẽ . Nàng thể sống sót trở về, kết cục đổi , chúng đều sẽ ."

 

Lời tưởng chừng nhợt nhạt, nhưng thực chất đáng giá ngàn quân vạn mã, Triệu Tiểu Ngọc cảm thấy yên tâm ít.

 

Tần Tiêu đúng, nàng còn sống, chuyện khác .

 

Mãi đến giữa trưa, Giả Uy mới trở về, tin cũng tin .

 

Tin là Tề Lâm Lập rời khỏi Lĩnh Châu và bỏ trốn, quan phủ cũng đang tìm nhưng manh mối.

 

Tin là Mã Xuân Sinh cũng báo quan, Triệu Đại Ngọc c.h.ế.t, nhưng ghi chép chi tiết hơn.

 

Manh mối cũng từ đó mà đứt đoạn, Giả Uy vẫn điều tra Mã Xuân Sinh và Triệu Đại Ngọc hiện đang ở .

 

Triệu Tiểu Ngọc cùng mấy xong đều cảm thấy đây là cái may mắn trong bất hạnh, chỉ cần Triệu Đại Ngọc c.h.ế.t thì vẫn còn hy vọng.

 

Giả Uy con đường riêng của , tung tin tìm ngoài, đồng thời chiều nay còn đến chỗ quan phủ canh giữ cổng thành để hỏi thăm tin tức, xem Triệu Đại Ngọc và Mã Xuân Sinh liệu rời khỏi Lĩnh Châu .

 

 

Loading...