Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 47: --- Đồng hương không lấy tiền

Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:41:38
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tam Trụ chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc mua cá và gà vịt về.

 

Dân làng trong lúc Tam Trụ chạy vội vã cũng hiểu rõ, hóa cỗ xe ngựa đậu cửa nhà Triệu Tiểu Ngọc là của Cố gia, gia tộc giàu nhất vùng.

 

Tiểu công tử Cố gia cùng biểu ca tới Triệu gia dùng bữa, đích danh ăn món Triệu Tiểu Ngọc nấu.

 

Cả thôn xôn xao.

 

Những nông hộ lớn nhất chỉ thấy qua lý chính, ngày thường thấy xe ngựa nhà phú quý đều nhanh chóng tránh xa thật xa, sợ lỡ hỏng xe của , kinh động ngựa của , e rằng đền nổi.

 

Triệu Tiểu Ngọc quá đỗi phi thường, thế mà kết giao với nhà giàu nhất.

 

Mọi ngừng cảm thán, đồng thời chợt nhận Triệu Tiểu Ngọc chẳng còn là cô gái ngốc nghếch ngày ngày quẩn quanh Vương Tú Tài nữa.

 

Nàng dứt khoát cắt đứt quá khứ với Vương Tú Tài, kiên quyết đòi con heo và con ngỗng mà vất vả nuôi lớn, càng dũng cảm trấn bày quán…

 

Giờ đây, Cố công tử thành khách quý của Triệu gia.

 

Mái tranh nóc nhà Triệu gia tựa hồ cũng trở nên bất phàm.

 

Khi Thôi thị và Triệu Đức Vượng mang rau dại về đến nhà, Triệu Đại Trụ vội vàng tiến lên giải thích cặn kẽ.

 

Thôi thị tất bật lo liệu mượn bàn ghế, ấm chén đĩa ở nhà lý chính, một hồi xoay sở rốt cuộc cũng dáng.

 

Sau đó, hai vợ chồng già, Triệu Đại Trụ và Tiền thị liền ngượng ngùng dám thở mạnh, ôm củi, gánh nước, vịt… thế mà chẳng dám phát chút tiếng động nào.

 

Tam Trụ, Tứ Trụ, Bảo Căn thiết như em với Cố Thanh Lâm, ríu rít trò chuyện rôm rả.

 

Nhị Trụ lặng lẽ theo sát Tôn Cẩn An từng bước.

 

Triệu Tiểu Ngọc tính toán kỹ lượng món ăn, bắt đầu xào nấu.

 

Bắc chảo phi dầu, Triệu Tiểu Ngọc bếp lò, tay cầm cái muỗng lớn múa may mạnh mẽ như hổ.

 

Khí thế “một trấn ải vạn khó qua” cứ thế đường hoàng xông thẳng lòng Tôn Cẩn An.

 

Cố Thanh Nhuận và Tần Tiêu bước sân cũng chấn động tâm thần tương tự.

 

Triệu Tiểu Ngọc , giữa làn khói bếp chuyên tâm nấu nướng bữa trưa trị giá hai mươi lạng .

 

Nghĩ đến hai mươi lạng, Triệu Tiểu Ngọc tinh thần hăng hái ngút trời, như thể thể đội cả mái nhà lên.

 

Tần Tiêu phản ứng đầu tiên, lịch sự tiến lên chào hỏi Thôi thị cùng , giới thiệu Cố Thanh Nhuận.

 

Sau khi chào hỏi xã giao, Tần Tiêu, Cố Thanh Nhuận, Tôn Cẩn An một bên nhàn đàm.

 

Chỉ là tâm tư ba đều phiêu đãng đến Triệu Tiểu Ngọc, từng đợt hương món ăn còn quyến rũ hơn cả hương trong màn trướng phù dung.

 

Bị mùi hương quyến rũ tới còn Cố Thanh Lâm, Tam Trụ, Tứ Trụ và Bảo Căn, một đĩa chả viên chiên giòn kịp bưng lên bàn bốn ăn gần hết.

 

Thôi thị thấy sốt ruột, nàng dám ngăn Cố Thanh Lâm, nhưng thể kéo con cháu .

 

Cố Thanh Nhuận thấy nhẹ giọng khuyên can: “Hiếm khi chúng ăn vui vẻ như , cứ để mặc chúng .”

 

Thôi thị mặt đỏ bừng: “Không , chúng ăn hết cả .”

 

Tôn Cẩn An vốn dĩ còn giữ thể diện, thấy sắp mấy đứa trẻ nghịch ngợm ăn sạch, cũng chẳng màng lễ nghi quy củ gì nữa, vươn tay liền gắp lấy một viên chả.

 

Vừa định cho miệng, Triệu Tiểu Ngọc chỉ một đĩa nhỏ bên cạnh : “Đó là muối tiêu, chấm ăn .”

 

Hương thịt hòa quyện muối tiêu kích thích vị giác rung động.

 

Tôn Cẩn An nheo mắt: “Ngon quá mất.”

 

Triệu Tiểu Ngọc mắt cong cong: “Cứ ăn lúc còn nóng , Tôn công tử ngại là .”

 

Tôn Cẩn An miệng nhai chả viên, rõ lời: “Không ngại, ngại.”

 

Lúc còn dáng vẻ công tử nhà quyền quý kiêu căng lúc mới sân.

 

Triệu Tiểu Ngọc nhạt , xoay mới phát hiện Tần Tiêu và Cố Thanh Nhuận tới tự lúc nào.

 

Cố Thanh Nhuận mỉm tiến lên chào hỏi.

 

Triệu Tiểu Ngọc vẫn đang xào nấu, cũng câu nệ phép tắc, chào hỏi tay ngừng việc.

 

Tôn Cẩn An một bên đột nhiên : “Ta và biểu chỉ đưa tiền cơm của hai , hai mươi lạng.”

 

Cố Thanh Nhuận ngây một chút, ngờ Tôn Cẩn An giúp Triệu Tiểu Ngọc đòi hỏi, lập tức mỉm : “Không thành vấn đề, và Tần sẽ thêm hai mươi lạng nữa.”

 

Bốn mươi lạng?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-47-dong-huong-khong-lay-tien.html.]

Triệu Tiểu Ngọc vui đến khép miệng, bản tính ham tiền lộ rõ.

 

Thôi thị đang phụ việc một bên thấy suýt nữa đổ bát bột khuấy trong tay.

 

Cũng thật kỳ lạ, Tần Tiêu giờ phút những thấy dáng vẻ ham tiền của Triệu Tiểu Ngọc đáng ghét, ngược còn thấy nàng đáng yêu.

 

Triệu Tiểu Ngọc vui đến nỗi cất tiếng hát, nhưng cũng nhớ rằng nhất nên nhận tiền của Tần Tiêu, vội vàng mở lời : “Tần Tiêu là đồng hương của , ngày thường ít giúp đỡ. Ăn một bữa cơm mà còn đòi tiền , e rằng sẽ bà con lối xóm chỉ trích lưng.”

 

Lời nửa thật nửa giả, theo lẽ thường thì nàng tiện nhận nhiều tiền như của Tần Tiêu.

 

Tuy nhiên chủ yếu là vì tính cách thù dai, báo thù tận gốc của Tần Tiêu, nếu nàng thực sự nhận của mười lạng bạc, tên gia hỏa đầu sẽ tìm cách đòi từ nội tạng heo hoặc những chỗ khác.

 

Tốt nhất là nàng đừng chọc Tần Tiêu.

 

Hơn nữa, Tần Tiêu trí tuệ siêu phàm, dù thể thành bạn cũng đừng nên đắc tội.

 

Hơn nữa, hôm qua Tần Tiêu còn giúp Tam Trụ, Tứ Trụ bắt cá, nàng cũng tiện nhận tiền.

 

Triệu Tiểu Ngọc tâm tư tính toán nhanh nhạy.

 

Tần Tiêu thấy an lòng, mỉm , còn thật sự ngỡ hai họ là đồng hương thiết lắm.

 

Tôn Cẩn An lạnh lùng quan sát, trong lòng vui, bỏ mặc sân .

 

Triệu Tiểu Ngọc việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc thoăn thoắt xong tám món và một canh.

 

Mỗi món nàng đều hai phần.

 

Dù kiếm ba mươi lạng, nàng cũng thể nào khác ăn mà chịu đói .

 

Đối mặt với các món ăn đủ sắc hương vị, Cố Thanh Lâm là đầu tiên gắp thức ăn.

 

Cố Thanh Nhuận tư thế ăn uống tao nhã, từ tần suất gắp thức ăn cao của khó để nhận các món ăn ngon đến mức nào.

 

Tần Tiêu đây từng ăn nấm chiên giòn Triệu Tiểu Ngọc , lúc đó còn tưởng vì nàng chịu khó dùng dầu nên nấm mới giòn tan lạ thường.

 

Thế nhưng giờ đây, một món rau dại trộn bình thường vô vị thế mà cũng thể vẻ tuyệt diệu đến thế, Tần Tiêu kìm mà nghiêng đầu Triệu Tiểu Ngọc.

 

Chỉ thấy Triệu Tiểu Ngọc đang chằm chằm bàn của họ, ánh mắt dán chặt Tôn Cẩn An.

 

Tần Tiêu quan sát lộ vẻ gì, Tôn Cẩn An quả thực một vẻ ngoài tuấn tú.

 

Tôn Cẩn An rõ ràng thèm đến nuốt nước miếng ừng ực, nhưng mãi động đũa.

 

Triệu Tiểu Ngọc và Thôi thị cùng , mấy đứa trẻ ăn uống chẳng còn giữ thể diện, Triệu gia vẫn là đầu tiên thấy bữa ăn thịnh soạn đến .

 

Triệu Tiểu Ngọc nhai chậm nuốt kỹ, luôn chú ý đến Tôn Cẩn An.

 

Đối với Tôn Cẩn An, vị tài thần , Triệu Tiểu Ngọc quyết định dành cho sự quan tâm và chăm sóc ở mức cao nhất.

 

Thấy động đũa, Triệu Tiểu Ngọc trong lòng hiểu rõ.

 

Vị công tử đây chắc là chê bát đũa cũ, khác dùng.

 

Triệu Tiểu Ngọc nhà bếp, thoăn thoắt vài đường chẻ ống tre bát, đong đầy cơm trở , lấy đôi đũa tre mới mấy hôm , cùng lúc đó

 

đưa cho Tôn Cẩn An : “Chàng ăn bát , đũa cũng là mới.”

 

Mèo Dịch Truyện

Triệu Tiểu Ngọc đặt xuống bốn ống tre và bốn đôi đũa mới.

 

Tôn Cẩn An mắt sáng ngời, cảm thấy lòng.

 

Cũng thật tâm, là một cô nương cẩn thận, tiền đồ.

 

Chàng còn dài dòng một hồi, nhưng thấy chỉ trong chốc lát, đĩa cật heo xào cay gần như Cố Thanh Lâm đổ hết bát.

 

Tôn Cẩn An vội vàng tay giành : “Ngươi để cho một ít.”

 

“Hôm qua ngươi chẳng ăn ?” Cố Thanh Lâm đặt đĩa xuống, nhưng vẫn cam tâm.

 

“Hôm qua ăn hôm nay thì ăn nữa ư, cái lý lẽ đó.” Tôn Cẩn An khịt mũi coi thường.

 

Cố Thanh Nhuận thấy biểu hai giành giật , chút ngại ngùng mở lời: “Hai đứa mau đặt xuống, Tần vẫn ăn miếng nào .”

 

Tần Tiêu ẩn ý sâu xa : “Không , ngày mai tới tìm Tiểu Ngọc là , các ngươi cứ ăn .”

 

Lời thích đáng rộng lượng, nhưng thấy vẻ ẩn ý kiếm chuyện.

 

Tôn Cẩn An hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn đáp trả, vội vàng giành đồ ăn với Cố Thanh Lâm.

 

Cố Thanh Nhuận ngây Tần Tiêu, cứ nghĩ say nhầm, cái giọng điệu mang vẻ khoe khoang, Tần Tiêu thể tới tìm Tiểu Ngọc chứ.

 

 

Loading...