Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 5: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:40:55
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Heo của , ngỗng của
Sau bữa trưa, Triệu Tiểu Ngọc ngủ một giấc, dưỡng sức xong liền gọi nhà cùng đến nhà Vương Tú Tài.
Nhà Vương Tú Tài là một trong những hộ giàu nhất thôn Thái Bình, bức tường cao vút, cánh cổng đóng chặt ngăn cách Triệu Tiểu Ngọc ở bên ngoài.
Triệu Tiểu Ngọc chằm chằm cánh cổng mà nàng mấy năm trời, trong lòng dâng lên nỗi chua xót tên, ký ức của nguyên chủ khuấy động khiến nàng càng thêm bất cam và đau đớn.
Tiền thị lo lắng Triệu Tiểu Ngọc đổi ý, nhắc nhở: “Tiểu Ngọc, đó là con heo vất vả nuôi hơn nửa năm, thể để tiện nghi cho tên bạc tình .”
Lời của Tiền thị kéo Triệu Tiểu Ngọc trở về với dòng suy nghĩ, nàng cũng hiểu đại tẩu đang lo lắng nàng một nữa chấp mê bất ngộ.
Mèo Dịch Truyện
Dù đây, nàng dốc hết lòng vì Vương Tú Tài, hận thể cắt thịt mà đút cho Vương Tú Tài, ai tin nàng thể triệt để đoạn tuyệt với sự si mê Vương Tú Tài cũng là lẽ thường tình.
Triệu Tiểu Ngọc hít sâu một , siết tay thành nắm đ.ấ.m đập mạnh cửa, “Rầm! Rầm!...”
Triệu Tiểu Ngọc càng đập càng mạnh, trút bỏ sự phẫn hận của nguyên chủ. Giờ phút , nàng đập là cánh cửa, mà là Vương Phong Lâm, tên bạc tình . Tiếng động thậm chí còn át cả tiếng ve sầu vang dội cuối hè.
Tiếng Vương bà tử c.h.ử.i bới vọng : “Kẻ đòi mạng nào đó, còn mau dừng tay, đập hư cửa nhà , xem ngươi mạng mà đền ?”
Vương bà tử chạy lóc cóc mở cửa, tiếng đập cửa tựa như tiếng chuông đòi mạng, bà giật đến nỗi tim nhảy ngoài, tay mở cửa vô thức run rẩy.
Cửa chốt mở, Triệu Tiểu Ngọc liền đẩy mạnh cửa sân.
“Á!” Bị bất ngờ, Vương bà tử chính cánh cửa nhà đẩy ngã chổng vó, ôm m.ô.n.g kêu rên: “Ối giời, ối giời.”
“Đau c.h.ế.t mất thôi, Triệu Tiểu Ngọc, cái con ranh con nhà ngươi, ngươi còn dám đến ư? Con trai từ hôn với ngươi , ngươi còn mặt mũi nào mà đến nữa!”
Triệu Tiểu Ngọc liếc xéo Vương bà tử đang đất, thẳng về phía chuồng heo nhà: “Cái lão già vô liêm sỉ nhà ngươi còn dám nhắc đến cái thằng con trai vô liêm sỉ của ngươi ư, đúng là một nhà phường vô liêm sỉ!”
Vương Tú Tài lúc đẩy cửa , vặn thấy câu của Triệu Tiểu Ngọc, liền mở miệng mắng nhiếc: “Thật là thô tục bất kham, nhục sĩ diện, Triệu Tiểu Ngọc, ngươi lời dơ bẩn như thật sự là cần thể diện nữa ?”
Triệu Tiểu Ngọc liền dừng bước, ánh mắt như máy quét từ chân lên dò xét Vương Tú Tài một lượt. Vương Phong Lâm cao, da dẻ trắng bệch, là do phóng túng quá độ. “Đức hạnh gì chứ, Triệu Tiểu Ngọc thật sự là mắt mở, trúng cái thứ đồ bỏ như ngươi.”
Nàng xong liền gọi: “Đại ca, Nhị ca, mau đến dắt con heo nhà về. Tam Trụ, con ôm con ngỗng lớn về, cả trứng ngỗng nữa.”
“Vâng, nhị tỷ.” Tam Trụ vui vẻ chạy bắt ngỗng lớn, Tứ Trụ theo sát phía Tam Trụ.
Vương bà tử cũng bận tâm đến cái m.ô.n.g đang đau nữa, bật phắt dậy từ đất, định lao tới ngăn cản.
Tiền thị nhanh tay lẹ mắt, túm chặt Vương bà tử: “Vương thím, thím đừng kích động chứ, con heo là tiểu nhà nuôi, thím gấp gáp gì?”
Vương bà tử đanh đá cả đời, há chịu dễ dàng khuất phục, bà giơ tay liền tóm lấy cánh tay Tiền thị, mấy vết cào đỏ tươi lập tức hiện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-5.html.]
Triệu Tiểu Ngọc thấy đau lòng kêu lớn: “Đại tẩu, động thủ !”
Tiền thị kịp phản ứng, sức đ.á.n.h Vương bà tử, chuyên chọn những chỗ Triệu Tiểu Ngọc chỉ cho nàng. Tiểu Ngọc những chỗ đ.á.n.h mạnh cũng để dấu vết, quan trọng là còn đặc biệt đau, đến lúc đó Vương bà tử kiện cũng chẳng bằng chứng.
Vương bà tử đ.á.n.h mấy cái liền đau đến nên lời, chỉ còn nức nở thút thít.
Nhị Trụ một tay nhẹ nhàng đẩy Vương Tú Tài tường, khiến y thể động đậy. Vương Tú Tài siết đến khó thở, trừng mắt .
Triệu Tiểu Ngọc lấy tờ văn thư mua bán giả mạo từ , giũ giũ: “Đây là văn thư mua heo mua ngỗng, phía còn dấu tay của , đây chính là heo của . Dù kiện nha môn, cũng lý.”
Nàng xong liền lập tức gấp văn thư cất , khinh bỉ Vương Tú Tài: “Họ Vương , ngươi vong ân bội nghĩa, vô cớ từ hôn, chuyện nếu như truyền ngoài, ngươi xem ngươi còn mặt mũi nào mà ở thư viện nữa , cho dù ngươi mặt dày hơn tường thành màng danh tiếng, nhưng cái hành vi vứt bỏ thê tử tào khang như ngươi, e rằng khi thi đỗ triều đình cũng sẽ trọng dụng.”
Triệu Tiểu Ngọc chuyên chọn điểm yếu của Vương Tú Tài mà uy hiếp, xong liền bước tới vỗ vỗ mặt Vương Phong Lâm, tiếp tục hù dọa: “Ngươi xem, một kẻ vô học vô tài, thể thi cử thì sống đây. Hơn nữa, con heo và con ngỗng là đồ hồi môn của , nếu ngươi và từ hôn, đồ hồi môn đương nhiên trả cho .”
Vương bà tử thấy Triệu Đại Trụ đang dắt heo từ hậu viện , đau lòng kêu lớn: “Ngươi hồi môn thì là hồi môn ư, ngươi bằng chứng gì , rõ ràng là ngươi tự dâng tới nhà . Bây giờ đến nhà cướp, xem kiện ngươi !”
Triệu Tiểu Ngọc: “Tốt thôi, thím cứ kiện , xem là một con heo quan trọng hơn, danh tiếng của thằng con trai tú tài bảo bối của thím quan trọng hơn.”
Triệu Tiểu Ngọc , vẫn chăm chú Vương Tú Tài: “Vương Phong Lâm, ngươi hãy suy nghĩ kỹ . Cho dù ngươi và thành hôn, nhưng cả thôn Thái Bình đều mấy năm nay trâu ngựa cho lão Vương gia các ngươi, nếu thực sự lớn chuyện đến thư viện, ngươi nghĩ Tiêu sẽ tin ngươi tin ?”
Vương bà tử ôm bụng đau đến nỗi thở hổn hển, nhưng vẫn cố gân cổ cãi : “Ai thấy chứ, ai chứng cho ngươi thì ngươi cũng vô dụng.”
Lúc , Thôi thị và Thiết Trụ nương chạy tới, Thiết Trụ nương thấy liền lớn tiếng : “Ta chứng cho Tiểu Ngọc, bà con làng xóm cũng đều thấy cả đấy, Vương bà tử thím đừng quá đáng như .”
Thiết Trụ nương là do Triệu Tiểu Ngọc bảo Thôi thị mời, bà sống ngay cạnh nhà Vương Tú Tài, thường xuyên thể thấy Tiểu Ngọc bận rộn trong nhà họ Vương.
Vương bà tử còn phản bác, nhưng Vương Tú Tài hiểu rõ sự lợi hại trong đó, danh tiếng của sách còn quan trọng hơn cả mạng sống.
“Nương, đừng nữa.” Hắn xong về phía Triệu Tiểu Ngọc: “Heo và ngỗng cô cứ mang , cô và còn dính líu gì nữa.”
“Hừ. Ai thèm chứ.” Triệu Tiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lấy văn thư sẵn đưa tới mặt Vương Tú Tài: “Mau ký , gặp thì nhớ mà tránh đường.”
Bản văn thư là về quyền sở hữu của con heo và con ngỗng cái, Triệu Tiểu Ngọc thấu hiểu sự vô sỉ của nhà , để tránh phiền phức , hôm nay nàng giải quyết rõ ràng một .
Vương Tú Tài chằm chằm Triệu Tiểu Ngọc, mặt rõ ràng vẫn là Triệu Tiểu Ngọc gầy gò, thậm chí sắc mặt nàng vì tuyệt thực mà càng thêm tái nhợt, nhưng luôn cảm thấy Triệu Tiểu Ngọc mặt là Triệu Tiểu Ngọc ngày xưa.
Trước đây Triệu Tiểu Ngọc gặp luôn ngượng ngùng cúi đầu, đừng là lớn tiếng quát , chuyện đối mặt còn đếm đầu ngón tay.
“Nhìn cái gì mà , mau ký .” Triệu Tiểu Ngọc dí cây bút than gọt tay Vương Tú Tài giục.
Vương Tú Tài dí đến ngẩn , bất đắc dĩ tình nguyện ký.