Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 8: --- Xin lỗi cũng cần có kỹ xảo

Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:40:58
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi dùng bữa trưa, Triệu Tiểu Ngọc như thường lệ trở về phòng ngủ trưa, chẳng hề lo lắng chút nào về việc lớn như bán heo.

 

Triệu Đại Trụ trằn trọc ngủ , chốc chốc lo Triệu Tiểu Ngọc ức hiếp, chốc chốc lo Tần Tiêu tay nàng thương, chốc chốc lo Triệu Tiểu Ngọc chịu nổi tủi nhục mà nghĩ quẩn.

 

Tóm nỡ để Triệu Tiểu Ngọc đến nhà họ Tần xin .

 

Thôi thị cũng lo lắng, bà lo nhà họ Tần nhận heo của Tiểu Ngọc.

 

Còn về việc mắng vài câu, Thôi thị nghĩ Triệu Tiểu Ngọc chịu , dù mấy năm nay ở nhà họ Vương, Vương Bà Tử thường xuyên mắng nhiếc Triệu Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đều nhẫn nhịn cũng .

 

để ý đến Đại Trụ, buổi sáng lên núi đào măng mệt lả , bà trở lưng về phía Triệu Đại Trụ ngủ .

 

Triệu Tiểu Ngọc tỉnh giấc, liền gọi Tam Trụ, Tứ Trụ đến mặt, “Hai xem xem thím nhà họ Tần ở nhà ? Hỏi xem thím thường ngoài lúc nào và Tần Tiêu khi nào thì trấn đưa thịt heo?”

 

Hai ứng tiếng chạy .

 

Đại Trụ, Nhị Trụ động cũng tới, Đại Trụ còn khuyên nhủ Triệu Tiểu Ngọc nữa.

 

Thôi thị lên tiếng , bà yên lòng dặn dò, “Đại Trụ, Nhị Trụ, các con nhất định bảo vệ Tiểu Ngọc cẩn thận, nếu nhà họ Tần lời khó , các con cứ về, thế nào cũng cách khác.” Thôi thị vẫn yên tâm, “Hay là, vẫn nên cùng các con .”

 

“Nương, thể để theo chịu ấm ức, vả còn .”

 

Triệu Tiểu Ngọc vội ngăn Thôi thị , việc xin cũng cần kỹ xảo, thể như kẻ khờ khạo mà trực tiếp đến nhà, chẳng là tự tìm lời mắng c.h.ử.i ?

 

Triệu Tiểu Ngọc dự tính thừa lúc Tần Tiêu nhà, tìm là Tôn Trân, dễ chuyện để tay. Chỉ cần Tôn thị tha thứ cho nàng, Tần Tiêu vốn là một con hiếu thảo, phần lớn sẽ lời , việc liền dễ xử lý.

 

Cho nên nàng mới bảo Tam Trụ và Tứ Trụ dò la động tĩnh của Tôn thị và Tần Tiêu.

 

Đại Trụ và Thôi thị Triệu Tiểu Ngọc xong liền gật đầu lia lịa, Thôi thị vội : “Vẫn là suy nghĩ chu đáo. Năm đó Tần Tiêu dùng roi quất con, vẫn là sức ngăn cản.”

 

Triệu Tiểu Ngọc nhớ những chuyện mà nguyên chủ năm xưa cũng thấy bất lực, nhưng nàng ý định chuộc tội nguyên chủ. Nàng chỉ cần chăm sóc bản nhà họ Triệu là , những việc khác nàng đều định quan tâm.

 

Hôm nay đến tận cửa xin cũng là vì cả nhà thịt ăn, tiền tiêu.

 

Chẳng mấy chốc, Tam Trụ và Tứ Trụ chạy về, Tam Trụ chống tay lên đùi thở hổn hển : “Tần Tiêu đều trấn giao thịt từ sáng sớm, giờ về . Thím ở nhà, thường ngày chẳng mấy khi ngoài.”

 

Triệu Tiểu Ngọc xong, thầm nghĩ việc chậm thì dễ thành, cũng chẳng vội vàng nhất thời, bèn : “Vậy thì sáng mai, khi Tần Tiêu ngoài, chúng hãy . Nuôi con heo thêm vài ngày cũng chẳng .”

 

Mọi đều thấy Triệu Tiểu Ngọc suy nghĩ chu đáo, tự giác tuân theo sự sắp xếp của nàng.

 

Sau khi việc định đoạt, Triệu Tiểu Ngọc bỏ hai quả trứng ngỗng lớn giỏ, định sáng mai mang theo trứng ngỗng đến nhà họ Tần, dù tay đến xin cũng quá thiếu thành ý.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, Tam Trụ đang ẩn nấp, khi thấy Tần Tiêu đ.á.n.h xe ngựa ngoài giao hàng liền vội vàng chạy về nhà báo tin cho Triệu Tiểu Ngọc.

 

Triệu Tiểu Ngọc mơ mơ màng màng đ.á.n.h thức, sắc trời bên ngoài còn sáng hẳn, trong lòng hiểu rõ Tần Tiêu đây là kịp đưa thịt đến tiệm khi chợ phiên mở cửa.

 

Triệu Tiểu Ngọc dám chần chừ, nàng tranh thủ bán heo khi Tần Tiêu trở về.

 

Bởi vì trong ấn tượng của nàng, Tần Tiêu dễ chuyện.

 

Triệu Tiểu Ngọc mặc y phục gọi: “Đại ca, chị dâu, chúng mau thôi.”

 

Tiền thị tiếng gọi liền lập tức dậy, nàng mơ cũng ăn một miếng thịt heo, bởi vô cùng tích cực.

 

Lúc trời mới hửng sáng.

 

Mấy cùng về phía nhà họ Tần chân núi.

 

Đến nhà họ Tần, Triệu Tiểu Ngọc những căn nhà ngói xanh của gia đình họ, khỏi ngưỡng mộ, đôi mắt sáng rực ngó khắp nơi.

 

Lúc , một tiểu nam hài mười một mười hai tuổi mặt lạnh tanh tới, khách khí hỏi: “Triệu Tiểu Ngọc, ngươi đến đây gì?”

 

Triệu Tiểu Ngọc ngẩn một lát, đó mới nhận , tiểu nam hài mặt là Tần Cẩn, của Tần Tiêu.

 

Triệu Tiểu Ngọc nhếch môi , trong lòng đ.á.n.h giá Tần Cẩn một phen, đứa trẻ tuổi lớn nhưng địch ý khá nặng.

 

Triệu Tiểu Ngọc thăm dò hỏi: “Nương của ngươi ở nhà ? Ta đến để xin và cũng để bán heo.”

 

Tần Cẩn hừ lạnh một tiếng, chuyện Triệu Tiểu Ngọc Vương Tú Tài từ hôn ầm ĩ khắp nơi, giống như năm xưa nàng ép đại ca từ hôn , ai ai cũng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-8-xin-loi-cung-can-co-ky-xao.html.]

Không liêm sỉ.

 

Tần Tiêu sớm đoán Triệu Tiểu Ngọc sẽ đến bán heo, nên sắp xếp ở nhà canh chừng cửa, để Triệu Tiểu Ngọc cơ hội gặp .

 

Triệu Tiểu Ngọc thấy Tần Cẩn vẻ mặt đầy cảnh giác, chợt hiểu , Tần Tiêu vẫn còn ghi hận nàng, thêm phòng nàng.

 

Thế nhưng, điều cũng gián tiếp cho thấy Tôn thị nhất định sẽ tha thứ cho nàng, còn sẽ bảo Tần Tiêu nhận heo của nàng, cho nên Tần Tiêu mới cảnh giác nàng đến .

 

Triệu Tiểu Ngọc hiểu rõ nguyên do, chợt lớn tiếng gọi: “Thím ơi, cháu là Tiểu Ngọc, cháu đến xin đây, thím gặp cháu một chút . Thím ơi…”

 

Triệu Tiểu Ngọc bất chấp tất cả mà lớn tiếng gọi, chẳng hề quan tâm đến thể diện.

 

Thôi thị thấy , cũng hùa theo gọi lớn.

 

Tần Cẩn tức đến dậm chân, “Ngươi câm miệng, ngươi mau câm miệng …”

 

Hắn kêu tiến lên kéo Triệu Tiểu Ngọc. Nhị Trụ thấy vội vàng xông lên ôm chặt lấy Tần Cẩn, Nhị Trụ cao lớn lực lưỡng, Tần Cẩn sức giãy giụa cũng thoát .

 

Tôn thị trong nhà thấy, bà sớm còn ghi hận Triệu Tiểu Ngọc nữa.

 

Năm đó, cả nhà bà nhà chồng đuổi ngoài, sống trong căn nhà tranh bữa đói bữa no, Tiểu Ngọc từ hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

 

Bà khi đó lo Tần Tiêu lấy vợ nên mới đồng ý từ hôn, điều mới chọc giận Triệu Tiểu Ngọc đến tìm bà đối chất.

 

Oan gia nên hóa giải chứ nên kết, nhân cơ hội mà hóa giải ân oán cũng là điều .

 

Tôn thị nghĩ đoạn liền sân mở cổng.

 

Cổng hé một khe, Triệu Tiểu Ngọc liền lao như tên b.ắ.n , tiến lên nắm lấy hai tay Tôn thị, vẻ mặt khẩn thiết vội vàng : “Thím ơi, năm xưa là cháu hiểu chuyện, nay cháu cũng gặp quả báo , thím lớn lòng rộng lượng hãy nhận heo nhà cháu ạ. Cháu bán heo cũng là để phụ giúp gia đình, cha , chị dâu cháu những năm qua đều theo cháu mà chịu khổ nhiều.”

 

Triệu Tiểu Ngọc tự bản đang đ.á.n.h tráo khái niệm, nguyên chủ ở nhà họ Vương chịu tội Vương Tú Tài từ hôn trắng chẳng liên quan chút nào đến Tôn thị, cũng thể bù đắp tổn thương nguyên chủ gây cho Tôn thị.

 

nếu như , thể cầu sự tha thứ của Tôn thị?

 

Tôn thị Triệu Tiểu Ngọc một phen lời lẽ tranh giành đến ngơ ngác, bà ngờ Triệu Tiểu Ngọc xin thẳng thừng đến thế.

 

Tiểu Ngọc trong ấn tượng của bà vốn chậm mồm ít , chỉ khi cãi mới bộc lộ cái vẻ bướng bỉnh ngang ngược của đứa trẻ hư nuông chiều.

 

Triệu Tiểu Ngọc xong thấy Tôn thị lên tiếng, liền trực tiếp nhét hai quả trứng ngỗng lòng bà, vội vàng : “Hai quả trứng ngỗng để thím bồi bổ thể ạ.”

 

Tôn thị vội vàng từ chối, “Không , thể công nhận đồ của con.”

 

“Chẳng là để thím giúp cháu nhận con heo mà cháu nuôi ? Cháu vất vả nuôi dưỡng hơn nửa năm đấy ạ.”

 

Tôn thị vốn định bảo con trai nhận heo của Triệu Tiểu Ngọc, tiện thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý, “Được, nhưng quả trứng ngỗng thể nhận.”

 

“Thím đồng ý ? Vậy cháu sẽ lùa heo đến ngay.” Triệu Tiểu Ngọc mừng rỡ gọi lớn, “Đại ca, mau lùa heo nhà chúng đến đây, thím thím sẽ nhận !”

 

Đại Trụ vui vẻ đáp lời, “Được thôi, về ngay đây.”

 

Tần Cẩn ở ngoài cổng thấy, tức vội, càng thêm oán hận Triệu Tiểu Ngọc.

 

Năm đó, Triệu Tiểu Ngọc chê nhà nghèo nàn kiên quyết từ hôn với đại ca , còn nhà họ mái nhà mọc đầy cỏ dại, chắc chắn là một gia đình tuyệt tự. Những lời khó đó, đều nhớ rõ mồn một.

 

Đôi mắt Tần Cẩn đỏ ngầu, tựa hồ giây phút tiếp theo sẽ phun lửa.

 

Triệu Tiểu Ngọc khô khan hai tiếng đầy ngượng ngùng, Tần Cẩn nữa mà kéo Tôn thị chuyện, “Thím ơi, con heo sống lớn quá thì mà cân nặng đây?”

 

Tôn thị giải thích, “Không cần lên cân, nhà chúng đều dùng sợi dây để đo chiều dài và chiều rộng .”

 

Tôn thị lấy sợi dây thắt nút.

 

Triệu Tiểu Ngọc nhận lấy sợi dây xem xét.

 

Tần Cẩn một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sạm châm chọc, “Ngươi đây là sợ nhà chiếm tiện nghi của ngươi , khuyên ngươi nên về sớm , kẻo đến gây rối vô cớ.”

 

Tôn thị vội vàng quát con trai, “Cẩn ca đừng bậy, Tiểu Ngọc ý đó.”

Mèo Dịch Truyện

 

, thím chịu nhận heo của cháu, cháu từ tận đáy lòng vô cùng cảm kích. Sau nếu nuôi heo, cháu vẫn sẽ đến tìm thím để nhận. Đây là chuyện đôi bên cùng lợi.” Triệu Tiểu Ngọc giải thích, nhưng trong lòng suy tính việc nuôi heo quá đỗi vất vả, Tam Trụ và Tứ Trụ cả ngày lên núi cắt cỏ heo mệt đến nỗi chẳng lớn nữa.

 

 

Loading...