Ta  cùng phu quân,  khâu đế giày,   sách.
 
Khi phu quân   sách,  trở nên trầm tĩnh và nghiêm trang, lúc   cách  khá xa. Ta thò đầu  chằm chằm  cuốn sách  tay ,  là chữ dày đặc,    một chữ nào.
 
Hắn  đầu    .
 
Ta hỏi: "Đây là chữ gì?"
 
Hắn : "Kỳ."
 
Ta  hỏi: "Đây  là chữ gì?"
 
Hắn : "Nhĩ."
 
Ta hỏi: "Câu   thế nào?"
 
Hắn : "Kỳ nhĩ vạn phương hữu tội, tại dư nhất nhân. Dư nhất nhân hữu tội, vô dĩ nhĩ vạn phương."
 
Ta : "Nghe  quá."
 
Hắn , đưa tay rút đế giày của , kéo   lên đầu gối: "Phu quân dạy nàng  chữ."
 
Ta cầm bút, từng ngón tay đều vụng về, lòng bàn tay  to và khỏe, nắm tay  thật chặt.
 
Hắn dẫn    một chữ.
 
Ta hỏi: "Đây là gì?"
 
Hắn : "Lý. Lý của Bích Đào."
 
Hắn  dẫn   Bích Đào,   thêm hai chữ.
 
Hắn : "Đoán xem đây là gì?"
 
Ta : "Cố Lân."
 
Hắn   lưng : "Đào Nhi thật thông minh, đây là tên của phu quân nàng."
 
Hắn  rút một tờ giấy khác,    nhiều hơn,    tên ,  tên phu quân.
 
Hắn chỉ  phía  : "Đây là tại, đây là gia."
 
Ta  nhẹ nhàng: "Bích Đào tại Lân gia."
 
Phu quân  dịu dàng : "Ừ, Bích Đào tại Lân gia."
 
Phu quân ở nhà  mười mấy ngày, ngày nào cũng  sách  chữ, còn dạy   chữ,  suốt ngày vẽ bùa.
 
Ta  bên bàn  gọi: "Phu quân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bich-dao-tai-lan-gia/chuong-7.html.]
 
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hắn lật sách, mặt lạnh tanh, mũi phát  âm thanh: "Ừ?"
 
Ta : "Ta  thêu hoa."
 
Hắn  hung dữ : "Vẽ cũng  vẽ xong bài tập hôm nay."
 
Ta đành cúi đầu vẽ bùa, vẽ đến mức tay  đau nhức.
 
Mẹ ơi, Bích Đào khổ quá, Bích Đào gặp    .
 
Phu quân  cuối cùng cũng   ngoài,  tháo dây xích của Đậu Hoàng ở sân và : "Đi nào, Đậu Hoàng, hôm nay theo cha  ngoài."
 
Đậu Hoàng vui mừng chạy vòng quanh tại chỗ, cái đuôi to  ngừng vẫy.
 
Ta hỏi: "Chàng   thế?"
 
Hắn : "Phu quân  thăm bạn."
 
Ta : "Chàng thăm bạn thì thăm bạn,   mang theo chó?"
 
Hắn dắt Đậu Hoàng,  tủi  trong sân: "Lý Bích Đào, phu quân là một lang quân  trai như  mà   ngoài một , nàng  lo lắng ?"
 
Ta trợn mắt lên trời, ban ngày ban mặt,  gì đáng lo, chẳng lẽ còn   cướp một  nam nhân to lớn như  .
 
  vẻ mặt của ,  : "Vậy thì  cẩn thận."
 
Hắn vẫn  ,  nguyên tại chỗ, mặt buồn thiu, dắt theo con chó.
 
Ta   với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, bảo vệ cha ngươi cho , đừng để   cướp mất."
 
Đậu Hoàng sủa đáp ,  mới  tươi: "Phu quân ở ngay tại Vọng Giang đình,  khi trời tối chắc chắn sẽ về, nếu nàng nhớ  thì đến tìm ."
 
Ta còn bận rộn  xong, nào  thời gian nhớ . Ta : "Được." Hắn mới dắt Đậu Hoàng  ngoài.
 
Ta  ngờ rằng thực sự   cướp , còn ngang nhiên đến tận cửa để cướp.
 
Ta tiễn hai cha con họ , dọn dẹp trong ngoài nhà,  tìm kéo để cắt áo mùa đông.
 
Đang căng vải  thì  tiếng đập cửa.
 
Ta hỏi: "Ai đấy?"
 
Ngoài cửa  một giọng  hống hách hỏi: "Cố tướng công  nhà ?"
 
Ta mở cửa, thấy một nha , ngẩng cao cằm,  : "Tướng công nhà   thăm bạn, hiện   nhà."
 
Cô nha  đó trừng mắt  , tránh  , để lộ  tiểu thư Tri phủ yếu đuối ở phía .