Biết Vị Ký - Chương 249: Vịt nướng

Cập nhật lúc: 2025-01-16 16:52:27
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người Trung Quốc một phát minh vĩ đại với món vịt nướng đó chính là m.ổ b.ụ.n.g con vịt mà chỉ moi một cái lỗ nhỏ, lấy hết nội tạng , rót nước sôi để sạch, đó dùng phương pháp bơm mà thổi căng con vịt lên đặt lên lửa nướng. Phương pháp ở chỗ thịt vịt mất nước, hơn nữa khi bơm căng bụng vịt thì da của nó sẽ căng lên chứ chùng, như miếng da sẽ trở nên xốp giòn, đây cũng là bộ phận ăn ngon nhất của món vịt nướng.

Lâm Tiểu Trúc nghĩ sẽ chia sẻ bí quyết với Triệu gia, ngay cả dùng lá cái quấn thịt vịt chấm với tương ngọt để dùng nàng cũng nhắc tới. Nhiệm vụ của nàng chỉ là cho món vịt nướng ngon hơn của Ngũ đầu bếp là . Cho nên trong lúc chờ lò nóng, nàng cho một ít chao, đậu cà vỏ tương, tiêu, hành, gừng, đinh hương, quế thượng đẳng cùng một hương liệu nhồi bụng vịt, thấy nhiệt độ thích hợp liền tắt lửa, bỏ con vịt đóng cửa lò .

Đợi một lát, thấy thời gian sai biệt lắm, nàng mở cửa lò, lấy con vịt , lôi hết đồ trong bụng vịt , đó đặt con vịt lên khay đến phòng bếp nhỏ.

“Lâm cô nương, con vịt xong ?” thấy Lâm Tiểu Trúc , Triệu lão bản và Dư chưởng quỹ vội lên hỏi

“Mọi chờ một lát” . Lâm Tiểu Trúc đặt khay xuống, cầm một con d.a.o nhỏ sắc bén, vung tay loang loáng, chốc lát con vịt cắt thành từng miếng nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng cũ. Khi đó nàng mới ” mời nếm thử”

“Lâm cô nương quả là thần kỹ.” Triệu lão bản con vịt vẫn y như cũ, vô cùng tán thưởng, đầu ” Tiểu An, cho kỹ nha, dụng tâm học tập Lâm đầu bếp đó”

Lâm Tiểu Trúc khoát tay” Triệu lão bản, nhận đồ , dạy đao công”

“Được, ” Triệu lão bản hổ gật đầu

“Lão bản, mau nếm thử.” Dư chưởng quỹ chờ chữa nhưng Triệu lão bản chịu động thủ, chỉ thể chờ.

Triệu lão bả liền cầm đũa gắp một miếng vịt đỏ au cả da và thịt cho miệng

“Thế nào?” Dư chưởng quỹ mở to mắt đầy chờ mong

Triệu lão bản chậm rãi nhai nuốt, miếng da xốp giòn đến tạo tiếng vang nhỏ trong miệng, nước thịt thơm ngọt thấm tận chân răng, miếng thịt thơm mềm, cảm giác ngon ngọt tràn ngập khắp khoang miệng.

“Da xốp giòn, chất thịt tươi mới nhiều nước, hương vị thơm ngát, ngon, ngon” . Triệu lão bản tiếc lời tán thưởng, thấy ai nấy đều động đũa, vội ” mời, mời các vị nếm thử”

Dư chương quỹ vội cầm đũa gắp một miếng thịt vịt để miệng, Tiểu An cũng bất chấp lễ nghĩa, vội gắp một miếng.

Thẩm Tử Dực và Viên Thiên Dã tin trù nghệ của Lâm Tiểu Trúc nên nôn nóng, đợi gắp xong mới bắt đầu động đũa.

Buông đũa, Thẩm Tử Dực đầu Viên Thiên Dã” một việc thắc mắc”

“Chuyện gì?”

“Ta sư phụ dạy trù nghệ cho Lâm Tiểu Trúc bao nhiêu lợi hại, tính toán thì cho dù nàng học trù nghệ từ lúc cầm cái đao thì bất quá cũng chỉ học năm, sáu năm mà thôi. Rốt cuộc là sư phụ lợi hại cỡ nào mới thể dạy đồ xuất sắc như ?”

Viên Thiên Dã ” ngươi câu trò giỏi hơn thầy ?”

Thẩm Tử Dực gật đầu, vỗ vỗ vai thật hâm mộ ngươi thể gặp gỡ nàng nhưng mà ngươi hãy chờ đó, sẽ buông tay”

Viên Thiên Dã Lâm Tiểu Trúc đang chuyện với Triệu lão bản và Dư chưởng quỹ, thở dài một

“Lâm cô nương, mua cách chế biến món vịt , ngươi giá ” Triệu lão bản thẳng vấn đề

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/biet-vi-ky/chuong-249-vit-nuong.html.]

Loading...

Lâm Tiểu Trúc còn thẳng hơn , xòe tay ” tám trăm lượng, trả giá”

Triệu lão bản và Dư chưởng quỹ như hút một ngụm khí lạnh, giá quá cao ah, bọn họ cứ nghĩ chỉ cần trả năm trăm lượng là .

“Lâm cô nương, ngươi như , thành ý a!” Triệu lão bản phe phẩy đầu.

“Triệu lão bản thì còn ý nghĩa gì nữa” Lâm Tiểu Trúc lên” ngươi tính toán chi phí ăn ở hai ngày qua , nếu thỏa thuận giá thì chúng cũng ngại tiếp tục ở đây”

Tuy bếp lò đặt trong phòng bếp nhỏ nhưng cách chế biến món vịt nướng, phối chế hương liệu, thời gian nướng. . . thể trong một chốc một lát mà tìm hiểu . Hơn nữa Triệu lão bản và Dư chưởng quỹ chịu đựng nổi sự bá đạo của Ngũ đầu bếp, cho nên trả tám trăm lượng bạc, bọn họ sẽ thấy đau lòng nhưng chắc chắn sẽ chịu bỏ lỡ cơ hội .

Thấy Lâm Tiểu Trúc bộ dáng thương lượng như , Triệu lão bản thực sự bất đắc dĩ. Hắn chuyện ở Lý gia, cũng Viên Thiên Dã kiếm năm mươi lượng bạc. Bây giờ ba bọn họ lo ăn lo mặc, càng sợ chịu cảnh màn trời chiếu đất như hôm qua.

Nghĩ đến đây, Triệu lão bản đành đổi thái độ, chậm rãi ” Lâm cô nương, ngươi cũng thôn trấn chúng nhỏ, ít tới ăn cơm. Năm qua cũng kiếm bao nhiêu, tám trăm lượng bạc thực sự là trả nổi. Một giá một: năm trăm lượng. Nếu ngươi đồng ý, ứng hai trăm lượng cho ngươi, phần còn chờ Tiểu An học xong, Dư chưởng quỹ sẽ trả tiếp”

“Ngươi chỉ bán món vịt nướng ở tửu lâu trong Dương Lâm trấn thì hạn chế, ngươi thể tuyển hai đến học món . Học xong, cho đến các thành trấn lớn mở tiệm bán độc quyền món vịt nướng, cũng chỉ bán món thôi. Món hương vị tuyệt hảo mà giá cao, dù là phú hộ quyền quý dân chúng bình dân đều thể dùng . Cứ như , ngươi tính xem một năm một căn tiệm sẽ kiếm bao nhiêu tiền? nếu ngươi mở mười căn tiệm thì là bao nhiêu?” Lâm Tiểu Trúc dự tính.

Triệu lão bản ngẫm nghĩ, suy tính, càng nghĩ càng thấy cách . Tiền vốn bỏ ít, cũng cần nhiều nhân công thể thu lợi tức tức thì, nếu thể hợp tác cùng các tửu lâu lớn thì một ngày bán tám trăm cũng một ngàn con vịt ah. Làm phép tính sơ sơ cũng thấy một căn tiệm như kiếm nhiều tiền hơn tửu lâu ở Dương Lâm trấn nhiều. Nếu mở mấy căn liên tục thì đại phát tài .

Thấy Triệu lão bản trầm ngâm lên tiếng, Lâm Tiểu Trúc ” nếu lúc qua sông lật thuyền cho trong túi còn một xu thì cũng bán cách chế biến món vịt . Món ăn đẻ tiền như , còn tính dùng để tự mở tiệm nha, đến lúc đó đừng là tám trăm lượng, tám ngàn, tám vạn cũng kiếm dễ dàng nha”

Lâm Tiểu Trúc lý, Triệu lão bản do dự nữa” , tám trăm thì tám trăm, ứng hai trăm, chờ khi Tiểu An học xong, sẽ giao phần còn cho ngươi nhưng một yêu cầu, ngươi bán cách chế biến món vịt cho thì bán cho khác nữa”

“Quyết định . Triệu lão bản là uy tín, cũng nhân lúc xây xong bếp lò màđuổi chúng , còn mua thực đơn của đủ thấy là nhân nghĩa. Mà Lâm Tiểu Trúc tuy làn ữ nhân nhưng cũng thấy tiền quên nghĩa. Ở mặt , Lâm Tiểu Trúc xin thể chỉ bán cách chế biến món vịt cho một Triệu lão bản mà thôi”

Nghe Lâm Tiểu Trúc , Triệu lão bản lên, chắp tay ” đa tạ cô nương”

Lâm Tiểu Trúc cũng vội vàng lễ.

Chuyện mua bán bàn xong, tuy tiền bỏ nhiều hơn dự tính nhưng Triệu lão bản cao hứng, phân phó Dư chưởng quỹ” ngươi và Lâm cô nương ký hiệp ước , đưa hai trăm lượng bạc cho nàng”, hỏi” Lâm cô nương, ngươi xem khi nào sẽ bắt đầu dạy bọn họ cách chế biến?”

“Hôm nay

“Được, sẽ chọn thêm hai thỏa đáng cùng với Tiểu An theo học ngươi cách vịt nướng” . Triệu lão bản vội vã lên, với Dư chưởng quỹ” hôm nay ngươi cần về tửu lâu, ở đây hỗ trợ , Lâm cô nương cần cái gì thì ngươi sai mua”

“Dạ” Dư chưởng quỹ gật đầu

Lúc Viên Thiên Dã lên tiếng” Triệu lão bản chậm , tuy ngươi và Lâm cô nương bàn xong chuyện ăn, nhưng vẫn còn chút thắc mắc, thỉnh giáo Triệu lão bản”

Triệu lão bản , cảm thấy căng thẳng, vội hỏi” chuyện gì ? mời Viên công tử cứ

Viên Thiên Dã cầm ly lên, thong dong nhấp một ngụm mới chậm rãi ” tối hôm qua và Lâm cô nương ở trong sân mấy câu, nha nhà ngươi mắng nàng liêm sỉ, quyến rũ nam nhân. Ta Dương Lâm trấn phong tục như đây là gia quy nhà Triệu lão bản ? nếu chỗ các ngươi phong tục nam nữ chuyện riêng, nếu thì là liêm sỉ thì thể đáp ứng để Lâm cô nương dạy trù nghệ cho đám Tiểu An. Bởi vì bọn họ cũng là nam nhân, sẽ ảnh hưởng khuê dự của Lâm cô nương,nếu là thế thì bao nhiêu bạc cũng

Triệu lão bản ngẩn , kịp phản ứng, Thẩm Tử Dực phẫn nộ lên tiếng” lớn mật, tiện nô nào dám buông lời xằng bậy như ?” đó sang Triệu lão bản, lạnh lùng thấy Triệu lão bản là phân rõ trái, ngờ dạy hạ nhân vô lễ như thế. Người như thế, Lâm Tiểu Trúc ngươi còn bán thực đơn cho ? mau thu thập hành lý rời khỏi đây

Loading...